Quốc sư khẽ thì thầm bên tai Trì Lẫm, nàng phải mất một lúc mới hiểu được lời ông nói và quay sang nhìn ông với ánh mắt không mấy tin tưởng:
"Truy hồn bí thuật? Đuổi theo bệ hạ đến kiếp sau để hỏi rõ sự thật?"
Quốc sư lấy ra Huyết Tụy Châu: "Trong này đã chứa đựng máu của bệ hạ khi còn sống. Chỉ cần hòa máu của người vào, thần có thể thi triển truy hồn bí thuật, đưa linh hồn của hoàng hậu nương nương đến kiếp sau của bệ hạ. Khi người tìm được bệ hạ của kiếp sau và khơi dậy ký ức tiền kiếp, sẽ có thể biết rõ kẻ chủ mưu, xoay chuyển tình thế và cứu lấy Đại Nguyên!"
"Khoan đã..." Trì Lẫm cảm thấy mình vừa nghe một điều phi lý, "Truy hồn? Kiếp sau? Bí thuật này quốc sư đã từng sử dụng chưa?"
Quốc sư rất thành thật: "Chưa từng. Thần thực sự chưa bao giờ dùng qua truy hồn bí thuật. Đây là cấm thuật do sư tổ của thần truyền lại, vốn là nghịch thiên mà làm, người khởi động thuật này sẽ phải chịu thiên phạt! Sư tổ của thần cũng đã chết vì thiên phạt. Vì cái giá quá lớn nên không ai muốn dùng trừ khi vạn bất đắc dĩ. Nhưng hiện tại quốc gia lâm nguy, thần không còn cách nào khác."
"Chỉ cần thi triển bí thuật này, ngươi sẽ chết?"
"Đúng vậy. Mạng của thần nhất định sẽ phải hi sinh, và người cũng chưa chắc an toàn. Bí thuật có thành công hay không, linh hồn của người có thể an toàn đến được kiếp sau của bệ hạ và quay về hay không, thần không dám chắc. Bởi những người đã tận mắt chứng kiến bí thuật này không còn ai sống sót, không để lại một chút bằng chứng nào! Lần truy hồn này chắc chắn là con đường đầy hiểm nguy, rất có khả năng người sẽ không tìm thấy bệ hạ mà còn mất luôn tính mạng của chính mình!"
Giọng của quốc sư càng nói càng cao, âm thanh sắc nhọn vang vọng trong mật đạo trống rỗng.
Trì Lẫm thì ngược lại, dần bình tĩnh trở lại: "Nhưng, đây là hy vọng duy nhất của Đại Nguyên. Đại Nguyên vẫn còn một tia hy vọng cuối cùng."
Không còn do dự, Trì Lẫm rút ra con dao nhỏ từ thắt lưng, rạch một vết trên ngón tay.
"Ta sẽ đi tìm bệ hạ, dù chỉ còn một tia hy vọng nhỏ bé, ta vẫn sẽ đi."
Quốc sư rơi lệ, quỳ xuống dập đầu liên tục: "Hoàng hậu nương nương là người thân cận nhất với bệ hạ, chỉ có người mới có thể tìm được bệ hạ và khôi phục ký ức cho nàng!"
Trì Lẫm đỡ ông dậy: "Quốc sư không cần hành đại lễ như vậy. Ngay từ khi ta quyết định trở về, ta đã có quyết tâm. Dù ở cõi âm hay nơi trần gian, bệ hạ ở đâu, ta sẽ ở đó. Đây là bổn phận của một người thê tử, một thần tử nên làm."
Nghe Trì Lẫm nói vậy, quốc sư muốn nói điều gì đó nhưng lại kìm lại.
Nàng sẽ đến một thời đại xa xôi, không ai biết nơi đó sẽ như thế nào.
Bệ hạ kiếp sau tên gọi là gì, là nam hay nữ, trông ra sao, vẫn là điều bí ẩn.
Quốc sư chỉ có thể chắc chắn một điều: "Dù đã mất đi ký ức tiền kiếp, linh hồn của bệ hạ vẫn là một. Một số đặc điểm của bệ hạ có thể vẫn được giữ lại. Có lẽ người sẽ tìm được dấu hiệu mà chỉ cần liếc mắt là nhận ra. Những điều đó đành phải dựa vào sự nhạy bén của nương nương. Người văn võ song toàn, trước khi được phong làm hoàng hậu đã là vị tướng trẻ tuổi nhất và là tiến sĩ của triều đại này, tài trí xuất chúng, chắc chắn không làm khó được người."
Khi hai người trò chuyện, ánh sáng đỏ của Huyết Tụy Châu đã lan khắp toàn thân của bệ hạ, đột ngột biến thành một luồng sáng chói mắt, xuyên qua mật đạo đâm thẳng lên bầu trời đêm.
Ánh sáng mạnh đến mức Trì Lẫm suýt bị lóa mắt, trong khi quốc sư dường như không nhìn thấy gì.
Ánh sáng đỏ dần tắt đi, thi thể của nữ hoàng một lần nữa trở nên lạnh lẽo.
Quốc sư dẫn Trì Lẫm đến bờ hồ Côn Linh trong ngự hoa viên.
"Con đường đến kiếp sau của bệ hạ đã được mở." Quốc sư nói, "Vừa nãy nương nương có lẽ đã nhìn thấy ánh sáng của bí thuật khởi động, chỉ mình người mới có thể thấy. Giờ đây trên đỉnh bầu trời có thêm một ngôi sao. Ngôi sao này nằm bên cạnh mặt trăng, cũng chỉ mình nương nương mới có thể nhìn thấy. Ngôi sao này chính là ngôi sao dẫn đường cho luân hồi, cứ mỗi ba tháng sẽ giao nhau với mặt trăng một lần. Khi sao và trăng giao nhau, nương nương nhảy vào bất kỳ nơi nào có nước đủ sâu đều có thể quay về."
Trì Lẫm quả thực nhìn thấy một ngôi sao lạ trên bầu trời đêm.
Ngôi sao đó gần như sáng nhất trong dải ngân hà, rõ ràng ngay cả khi ở cạnh mặt trăng.
"Còn một điều nương nương cần chuẩn bị tinh thần. Thần chỉ có thể đưa linh hồn của người vào luân hồi, người sẽ mượn thân xác của một ai đó để hành động. Thân xác này không thể lựa chọn, chỉ khi nhập vào cơ thể ấy, người mới biết được danh tính của họ. Trong biển người mênh mông, việc tìm một người từ kiếp trước không hề dễ dàng. Nhưng may mắn là, dù ở kiếp đó bao lâu, khi người quay về, thời gian vẫn sẽ quay lại đúng thời khắc này. Có đủ thời gian, mong nương nương kiên nhẫn truy tìm."
Những lời của quốc sư dường như đã được ông suy nghĩ kỹ lưỡng từ trước, có lẽ ông đã đoán trước rằng Trì Lẫm sẽ quay lại.
Dù quốc sư có tính toán gì, Trì Lẫm đã sẵn sàng.
Nàng nhìn về phía mặt hồ lạnh lẽo trong đêm đông, hít một hơi thật sâu, rồi không chút do dự nhảy vào.
Mặt hồ nhanh chóng trở lại yên tĩnh, bên bờ hồ chỉ còn lại một mình quốc sư.
Ông quỳ xuống, đầu cúi chạm đất, đôi mắt trừng lớn như sắp chảy máu.
Ông tự lẩm bẩm: "Người có thể sống sót trở về từ vực thẳm này, chỉ có người mà thôi. Trăm năm cơ nghiệp, sinh mạng của hàng vạn người dân... chỉ có thể trông cậy vào người..."
Một tia sét từ trời giáng xuống, đánh trúng ngay đỉnh đầu quốc sư.
Quốc sư biến thành một đống tro tàn, quỳ gối bên hồ Côn Linh, mãi mãi không bao giờ cử động nữa.