Chương 1: Lén lút

Lúc hoàng hôn ngả về phía tây thì chuông tan học vang lên.

Các sinh viên đã thu thập túi xách của họ.

Trong nháy mắt, lớp học trống rỗng hơn phân nửa.

Chu Chi Tình khép lại sách bài tập toán mà cô chưa viết xong thì Tống Mộ Quy bên cạnh buông điện thoại xuống, đồng thời nói với cô, "Chi Tình, tối nay đến nhà mình ăn cơm đi. Mẹ mình vừa trở về từ paris nên đã mang theo một số món quà nhỏ”

Chu Chi Tình cất bút lại, suy nghĩ một lát, mới chậm rãi nói: "được.”

Giọng nói của cô rất dễ nghe, nhu thuận lại mềm mại, người cũng xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo, chính là không thích nói chuyện, cũng may từ nhỏ đã có một Tống Mộ Quy ầm ĩ bên cạnh, hai người coi như là bổ sung cho nhau.

Chu Chi Tình đang sắp xếp từng quyển sách bài tập.

Bên này, Tống Mộ Quy đã sớm thu thập mấy quyển sách lẻ tẻ, nửa tựa vào bàn ghế, không biết cùng ai gửi tin nhắn.

Rốt cục đợi đến khi Chu Chi Tình cũng đeo cặp sách, Tống Mộ Quy đi tới, nắm lấy tay cô, "Chi Tình, Dật Sơ nói đêm nay anh ấy sẽ trở về.”

Nghe được hai chữ "Dật Sơ", bước chân Chu Chi Tình không tự nhiên dừng lại.

Cũng may Tống Mộ Quy không phát hiện, tiếp theo lại tâm sự với cô, ngữ khí vừa chờ mong, vừa có chút khẩn trương, "Nhưng đêm nay mình còn phải dẫn cậu về nhà ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, ba mẹ mình đều phải ra ngoài tản bộ, đại khái nửa giờ, cũng chỉ có lúc đó mình có thể vụиɠ ŧяộʍ chạy ra ngoài gặp anh Dật Sơ."

"Mình lại sợ thời gian không đủ, dù sao hai chúng ta cũng một tuần không gặp, vạn nhất hắn..."

Chu Chi Tình yên lặng đi ở một bên, không nói gì.

Đến khi Tống Mộ Quy nhéo nhéo tay cô thì Chu Chi Tình mới ngạc nhiên ngẩng đầu, "Làm sao vậy? "

Tống Mộ Quy hướng cô ấy mập mờ chớp chớp mắt, "Chi Tình, đợi lát nữa cậu sẽ nói với mẹ mình, đêm nay mình sẽ ngủ ở nhà cậu có được không? "

Chu Chi Tình phản ứng trong chốc lát, trong nháy mắt mở to hai mắt, "Cho nên tối nay cậu muốn..."

"Không... mới không phải, "Tựa hồ là nghĩ đến nội dung không thích hợp, Tống Mộ Quy vội vàng che miệng cô lại, "tôi, tôi chính là cùng anh ấy đi chơi, không có chuyện gì khác..."

Học sinh trung học đối với những chuyện này luôn tò mò lại xa lạ.

Tống Mộ Quy buông tay ra, thở dài, "Kỳ thật nếu anh ấy muốn, mình cũng không phải không thể cho anh ấy, chỉ là..."

Đúng lúc này, điện thoại di động Chu Chi Tình để trong túi vang lên. Lấy ra nhìn, trên màn hình nhảy ra chữ "Ôn Dật Sơ", cô sợ tới mức vội vàng dập màn hình.

Sắc trời đã tối, đi thêm hai bước nữa sẽ ra khỏi cổng trường.

Chu Chi Tình đưa cặp sách cho Tống Mộ Quy, vội vàng nói: "Mộ Quy, mình đi WC một xíu.”

Trong nháy mắt, cô liền biến mất ở cửa tòa nhà giảng dạy. Chu Chi Tình vừa đi vào tòa nhà giảng dạy, rẽ, còn chưa kịp lên lầu.

Đột nhiên, nàng bị người ôm eo, hô hấp mỏng manh phả lêи đỉиɦ đầu khiến nàng liên tục lui về phía sau, cho đến khi lưng tựa lưng vào vách tường.

Nàng ngẩng đầu, chống lại khuôn mặt điển trai của thiếu niên trước mặt mình.

Hắn vén mí mắt mỏng manh lên, khóe miệng khẽ nhếch lên, giấu đi nụ cười bất cần đời, "Nhớ ta?”

Anh một tay ôm eo cô, tay kia còn cầm điếu thuốc lá, một vệt đỏ tươi sáng bóng giữa các ngón tay, chợt sáng chợt diệt. Thấy cô không đáp lại, anh dứt khoát véo điếu thuốc, bàn tay kia cách đồng phục học sinh nắm lấy ngực đầy đặn của cô.

Lực đạo rất nặng, giống như là cố ý trừng phạt nàng.

Chu Chi Tình đau đớn nhíu mày, liều mạng cắn chặt cánh môi, không dám phát ra âm thanh. Thiếu niên một bên xoa ngực, một bên vùi đầu vào cổ nàng, gặm cắn da thịt trắng nõn của cô gái.

Đơn thuần là tiết lộ du͙© vọиɠ. Ngọt ngào hơn trong ký ức của anh ta.

Sau một hồi phát tiết, lúc này anh mới buông người trong ngực ra, nhìn chằm chằm đồng phục của cô, rồi nhếch khóe miệng, "Chậc, mấy ngày không chạm vào, ngực lại lớn. ”