Chương 8

“Éc éc éc.”

“Ai dám trộm?” Đỗ Du Nhiên kéo vạt áo, ngồi xổm xuống hỏi đám khỉ ôm đầu ngồi dưới đất. Bên chân cô, quả đào xếp thành một đống nhỏ.

Trước mặt đám khỉ, con khỉ lớn nhất kêu “éc éc éc”, tay giơ lên trước ngực cúi đầu, trên đầu có một sợi lông vàng lấp lánh.

“Hiến cho Sơn Thần? Mày cũng tin được những lời đó?” Đỗ Du Nhiên cười lạnh, chạm vào đầu nó.

“Tịch thu!”

Đám khỉ không dám phản đối, nghĩ rằng bị đoạt mất đào là bình yên vô sự. Không ngờ Đỗ Du Nhiên không những không tha, còn lấy ra một tờ giấy, thong thả mở ra.

“Nghe thôn dân dưới chân núi báo rằng trong thời gian gần đây có khỉ quấy phá, trộm đào và dưa hấu!” Đỗ Du Nhiên cười lạnh, “Tao đây còn chưa được ăn dưa hấu, tụi mày thật to gan!”

Khỉ đầu đàn bị Đỗ Du Nhiên chọc đầu vào đất, nghe cô nói: “Phạt tụi mày từ nay đến hai năm sau, phải trông coi vườn trái cây cho thôn dân dưới chân núi, nếu để dã thú trộm trái cây, sẽ thêm một năm.”

Đám khỉ vội vàng xin tha, chạy về phía thôn dưới chân núi.

Đợi đám khỉ đi, Đỗ Du Nhiên lấy ra túi nilon đỏ, bỏ chiến lợi phẩm vào, rồi thỏa mãn trở lại trong đền, đặt một quả đào lên bàn thờ, số còn lại để dưới đất, sau đó đi vào bếp.

Trong đền diện tích không nhỏ, Đỗ Du Nhiên từ nhỏ sống trên núi, nhắm mắt cũng có thể đi đường. Cô vào bếp, thở dài, mở lu gạo, thở dài lần nữa, đổ hết gạo còn lại vào nồi, rồi lại thở dài.

Khi nấu cơm, bầu trời bên ngoài đột nhiên biến sắc. Mây đen từ núi đè xuống, khi cô ngồi ăn cơm, mưa ào ào trút xuống, sương mù trong núi càng nặng nề.

Giọng phát thanh viên trên radio trịnh trọng, nói về việc thành phố gần đây xảy ra nhiều vụ trộm cướp, nếu có manh mối sẽ được thưởng... Đỗ Du Nhiên mặt vô cảm, nhặt ba viên đá bên chân. Khi cô cúi xuống, một sợi chỉ đỏ từ vạt áo lộ ra, phần đuôi là màu tuyết trắng, chưa kịp nhìn rõ, cô đã đứng dậy, ném viên đá ra ngoài.

Bên ngoài, cơn gió mạnh kèm hạt mưa phả vào mặt cô, Đỗ Du Nhiên che chén đứng dậy, giận dữ nói: “Tôi chưa tính ra hung thủ mà! Huống chi có tính ra cũng không thể xuống núi!”

Cô ôm chén, giằng co với không khí trước mặt, đột nhiên mặt cô sáng lên, trên mặt đất quẻ hiện rõ.

Thời cơ chưa tới.

“A.”

Đỗ Du Nhiên đứng ăn cơm, linh cơ vừa động, đôi giày vải dính bùn nhẹ nhàng dẫm lên mặt đất.

Ngày nào ăn cơm no…

Đá trở mình…