Tiền Minh: “……Ác linh? Thật nực cười! Đây là thế kỷ 21 đó!”
Hắn không nhịn được cười nhạo, mặt đầy vẻ mỉa mai. Người phụ nữ không để ý đến suy nghĩ của hắn, nhấc đồng tiền trong tay, hỏi: “Tính không?”
Tiền Minh cười lạnh, cảm thấy những gì cô nói chỉ là vớ vẩn, chiêu trò quá tầm thường, nói: “Vậy thì tính xem ác linh từ đâu ra!”
“Keng keng keng.”
Ba đồng tiền rơi xuống đất, người phụ nữ cúi đầu nhìn, ngón tay khẽ khum lại trong tay áo.
“Tính ra cái gì?” Tiền Minh mỉa mai hỏi.
“Hai năm trước, anh có mối quan hệ với một cô gái ở nơi khác.” Người phụ nữ vừa mở miệng, Tiền Minh lập tức sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía mẹ mình.
Người phụ nữ bình tĩnh nói: “Năm nay hai người định bàn chuyện kết hôn, cô gái đó là người ở Vọng Thành, gia thế giàu có, không đòi hỏi sính lễ nhưng muốn anh đóng góp một nửa chi phí mua nhà cùng với nhà gái, sau hôn nhân cùng nhau trả nợ. Anh từ chối và cho rằng họ đang cố ý làm khó anh.”
Sắc mặt Tiền Minh trở nên khó coi, lập tức phản bác: “Họ đúng là cố ý làm khó tôi! Giá nhà ở Vọng Thành cao như vậy, một phần tư thôi tôi còn không có, nói gì tới một nửa! Nhà họ giàu như vậy sao không thể trực tiếp mua nhà cho chúng tôi, họ chỉ có một đứa con gái, sau này mọi thứ đều là của chúng tôi, họ già rồi còn phải trông cậy vào chúng tôi hiếu kính! Tôi tốt nghiệp đại học danh tiếng, sau này chắc chắn có tiền đồ, họ chỉ lo trước mắt mà chẳng nghĩ xa!”
Mẹ Tiền Minh mở to mắt ngạc nhiên, những gì Tiền Minh kể trước đây với bà khác hoàn toàn, hắn từng nói cô gái kia khinh thường hắn, sau lưng còn bắt cá hai tay rồi bỏ rơi hắn.
“Anh tiếc gia thế cô gái đó, vì muốn kết hôn, cố ý làm cô ấy mang thai. Hai tháng sau cô gái phát hiện, chất vấn anh thì anh đẩy cô ấy một cái…”
Trong tay áo xám, ngón tay trắng nõn của người phụ nữ dừng lại ở lòng bàn tay, giọng nói như than phiền.
“Anh còn trộm đồ của cô ấy?”
“Nói vớ vẩn, đó là cô ta nợ tôi! Tôi mất hai năm ở với cô ta, không cho tôi bồi thường thì tôi tự lấy!” Tiền Minh cứng miệng nói, tim đập loạn xạ.
Trong lòng hắn rối bời.
Làm sao cô biết được, việc này hắn chưa kể với ai! Cô làm sao biết được?
Tiền Minh sợ hãi nhìn mẹ mình, mẹ hắn cũng kinh ngạc, mắt mở to lắc đầu liên tục, “Tiền Minh không phải loại người như vậy, nếu không thì cô tính lại xem!”
Người phụ nữ lãnh đạm nhìn mẹ Tiền Minh, giọng bình tĩnh, “Phải vậy không?”
Mẹ Tiền Minh run rẩy.
Đây là người xem mệnh được Sơn Thần bảo hộ chọn lựa, làm sao có thể sai, nếu sai chỉ có—