Chương 20

Có người còn đùa rằng, nếu Ôn Từ không quay đầu lại và bỏ đi ngay lúc này, thì thật tiếc cho tài năng của cô. Được đào tạo bài bản thế này mà đi làm kẻ lừa đảo thì thật là uổng phí!

Ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Đỗ Du Nhiên.

Đỗ Du Nhiên chẳng để tâm đến những lời bàn tán, cô thả đồng tiền ra.

“Keng keng keng.”

Đồng tiền rơi xuống đất, ngón tay dài gầy của cô chậm rãi di chuyển.

Có người cười hỏi: “Xem được chưa?” Có cả nhϊếp ảnh gia cầm máy ảnh chụp lại cảnh đó.

“Ôi?” Đỗ Du Nhiên nhướng mày, nhìn về phía đứa bé gái.

Đứa bé nép sau lưng Ôn Từ, nghiêng đầu, đôi mắt to tròn nhìn cô. Đoàn phim đã rất chú ý khi chọn diễn viên nhí, đứa bé này có khuôn mặt rất giống với Ôn Từ, không khéo sau này lớn lên còn có thể vào showbiz làm “Tiểu Ôn Từ”.

Đỗ Du Nhiên lại nghiêng đầu, nhìn Ôn Từ với ánh mắt trêu chọc, rồi bỗng nói với vẻ nghi ngờ: “... Ừm, bé này thật sự là con của cô sao?”

“Hả?” Ôn Từ cười cười, trong lòng lại cảm thấy ngạc nhiên. Cô nghĩ lại, nếu người phụ nữ này đã nhận ra cô, thì đương nhiên biết cô chưa có con.

Những người đứng xem đều bật cười: “Lại nữa rồi, Ôn Từ lại có tin đồn tình cảm mới!”

Giữa những tiếng cười, Đỗ Du Nhiên vẫn điềm nhiên, tiếp tục lắc đồng tiền, rồi đột ngột ngừng lại, mắt nhìn chằm chằm vào Ôn Từ, miệng lẩm bẩm như thể đang gặp phải điều gì không thể tin nổi.

“Không thể nào!”

Đỗ Du Nhiên nhanh chóng nhặt lại đồng tiền.

“Keng keng keng”

“Keng keng keng”

Sắc mặt Đỗ Du Nhiên trở nên nghiêm trọng, cô lại tính thêm hai lần nữa, cuối cùng ngón trỏ mạnh mẽ dừng lại trên ngón giữa, móng tay ấn sâu vào thịt, kết quả vẫn như cũ.

Ôn Từ nhìn biểu cảm nghiêm túc của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, không kiềm được mà hỏi: “Kết quả không tốt sao?”

Theo kịch bản thì nếu kết quả không tốt, họ sẽ giải quyết bằng tiền bạc.

Nhưng Đỗ Du Nhiên im lặng một lúc lâu, trước ánh mắt tò mò của mọi người, cô đứng dậy, đánh giá Ôn Từ từ đầu đến chân, ánh mắt kỳ lạ.

“Tôi tính ra... Tôi với cô có duyên làm mẹ con, nghĩa là ——”

Ánh mắt Đỗ Du Nhiên trở nên mơ hồ, nhíu mày chặt như thể đang nhìn thấy một cảnh tượng lạ lùng nào đó trong tương lai, giọng nói của cô cũng trở nên lúng túng.

“Cô là... mẹ của con tôi trong tương lai sao?”

Ôn Từ: “……?”

Mọi người: “……”

Không khí im lặng kéo dài khoảng ba giây, sau đó là tiếng cười bùng nổ.