Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Thành Thiếu Niên

Chương 39: Chương 39:

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: NDLinh

Beta: Anh

1

Lúc giao mùa từ thu sang đông, Cố Viêm Sinh bị cảm, sốt cao đến mức không đi làm được, phải ở nhà.

Ôn Uẩn Chi về nhà, mở cửa phòng ngủ, thấy anh nhắm mắt, nằm nghiêng người trên chiếc giường trắng, đầu tóc vốn gọn gàng trở nên lộn xộn, trán đẫm mồ hôi, khuôn mặt tuấn tú, đôi má ửng hồng bất thường.

Cô cau mày. Dạo này cô có phần phớt lờ anh vì công việc của mình.

Cố Viêm Sinh khá thính, nghe thấy vài tiếng động nhỏ, anh từ từ mở mắt, lộ ra vẻ vui mừng: “Em về rồi à.”

Trong lòng Ôn Uẩn Chi bỗng nhiên đau xót, từ khi kết hôn, hình như anh vẫn luôn đợi cô như vậy.

Thấy anh ngồi dậy, cô lập tức đi tới, đặt cái gối mềm màu trắng sau lưng anh, để anh ngồi thoải mái hơn. “Hay là đi bệnh viện?”

“Không sao, anh vừa uống thuốc rồi.” Anh chỉ bị sốt mà thôi.

Ôn Uẩn Chi nắm tay anh, nhiệt độ cao bất thường. “ Anh nằm tiếp đi, em đi nấu cháo cho anh.”

Cô là một sát thủ phòng bếp, đến ngũ cốc cũng chẳng phân biệt được. Cố Viêm Sinh trêu chọc: “ Đừng có bỏ muối thành đường nhé.”

Cô giận dỗi véo vào tay anh, “Không đâu!”

Khóe mắt Cố Viêm Sinh được lấp đầy bằng nụ cười. Cô rất ít khi thể hiện phong thái của con gái, mỗi lần cô vô ý làm nũng với anh đều làm anh đặc biệt vui vẻ.

Ôn Uẩn Chi mất nửa tiếng để hầm xong bát cháo. Trong lòng cô thấy áy náy, bón cho Cố Viêm Sinh từng chút một, như chăm sóc con trai mình vậy.

Đợi anh ăn cháo xong, cô bảo anh ngủ một giấc.

“Lúc anh ngủ, em sẽ không đi đâu chứ?” Anh bất ngờ hỏi.

Cô bật cười, trìu mến nắm chặt tay anh. “Em không đi đâu cả, ở đây với anh.”

Cơn sốt khiến hai má anh ửng hồng, trong mắt ngân ngấn nước, giống như một chú mèo nhỏ cần được yêu thương chăm sóc. Cô không nhịn được khẽ vuốt má anh: “Ngủ đi.”

“Ừ”. Cố Viêm Sinh từ từ nhắm mắt lại.

Không biết đã qua bao lâu, anh chìm vào giấc mơ. Trong mơ anh bị bệnh, Cố Văn Tĩnh bế anh tới bệnh viện trong đêm.

Đến ngày thứ hai, bà ấy bón cho anh ăn hết bát cháo rồi bảo anh ngủ một giấc. Khi anh tỉnh lại đã không còn thấy bà ấy. Cố Gia Khải ở bên cạnh mắng anh, nói anh là thằng con ghẻ, đồ thừa, suốt ngày nằm viện.

...........

Anh tỉnh lại, cử động cơ thể, thấy có người nắm tay mình, anh bèn ngước mắt lên nhìn chủ nhân cánh tay đó.

Cô ngồi cạnh giường, một tay chống trán ngủ thϊếp đi. Nhận ra cô vẫn luôn ở cạnh giường anh, một luồng khí ấm ấp dâng trào, lấp đầy trong lòng anh.

Cứ như vậy cũng tốt, một mình chờ đợi cũng không sao, miễn là cuối cùng cô không rời đi.

2

Vào ngày đầu năm mới, Cố Viêm Sinh cùng Ôn Uẩn Chi về nhà cô. Cả nhà cùng đón năm mới.

Không khí vui vẻ, ấm áp, đẹp đẽ không nói thành lời. Cố Viêm Sinh lần đầu tiên đón năm mới cùng nhiều người như vậy, ngoài cảm xúc mới mẻ, cũng có phần mất tự nhiên.

Ăn xong cơm, mọi người tụ họp nói chuyện với nhau.

Ôn Uẩn Chi chơi cùng với cháu gái ngoại là Cố Nam Âm, cô bế đứa trẻ vào lòng, cười nói với cô bé.

Cố Viêm Sinh nói chuyện với Ôn Hành Chỉ, ánh mắt luôn hướng ra bên ngoài nhìn Ôn Uẩn Chi.

“Uẩn Chi rất thích trẻ con” Ôn Hành Chỉ nói, “Hai đứa cũng mau chóng có một đứa đi.”

Cố Viêm Sinh cười nhạt: “Không vội” Anh biết Ôn Uẩn Chi mặc dù thích trẻ con, nhưng vì sự nghiệp, hiện tại vẫn chưa muốn.

Huống hồ nếu có con, sự chú ý thuộc về anh sẽ bị cướp đi, anh cũng không vội.

Cố Viêm Sinh đứng dậy khỏi bàn, đi về phía Ôn Uẩn Chi, ngồi bên cạnh cô trên sô-pha, nói chuyện với cô, đưa tay vén vài sợi tóc từ thái dương lên vành tai cô.

Sự chú ý của Ôn Uẩn Chi tự nhiên chuyển sang Cố Viêm Sinh.

Nam Âm thông minh nhanh chóng lấy lại sự chú ý từ cô, lấy từ trong túi áo ra chiếc kẹo sữa mềm, chìa cái tay nhỏ nhỏ mập mập ra: “Dì ơi, Nam Âm cho dì kẹo nè.”

Ôn Uẩn Chi cười tươi, dịu dàng nói: “Dì không ăn, Nam Âm ăn đi.”

“Dì ăn đi, dì ăn đi.” Nam Âm rất kiên quyết. Trẻ con cũng có năng lực phân biệt cái đẹp, cô bé cực kì thích Ôn Uẩn Chi.

Thịnh tình khó từ chối, Ôn Uẩn Chi cười rồi cầm kẹo bóc ra bỏ vào miệng.

Cố Viêm Sinh suy nghĩ không hề đơn giản, am hiểu sâu sắc trẻ con nghĩ gì. Anh cố ý nhướng mày hỏi: “ Vậy của chú đâu? Nam Âm không cho chú sao?” Anh rất thích trẻ con, không thì sẽ không bỏ đi sự trầm mặc, ít nói ngày trước mà trêu chọc đứa nhỏ.

Nam Âm cũng thích người chú này, cô bé móc hai túi ra, bĩu môi nói: “Nam Âm hết kẹo rồi.”

“Đi ra chỗ mẹ cháu đi.” Cố Viêm Sinh mách nước.

Nam Âm nghe lời bước ra khỏi vòng tay Ôn Uẩn Chi, ngoáy mông chạy đi tìm Tạ Uyển Oánh.

Chưa được bao lâu, cô bé cầm kẹo chạy đến, đưa cho Cố Viêm Sinh, “Cho chú này.”

Cố Viêm Sinh nhận kẹo. Nam Âm nhìn Ôn Uẩn Chi đầy nghi hoặc nói: “Kẹo của dì đâu?”

Ôn Uẩn Chi đỏ mặt cười: “Dì ăn hết rồi.”. Một phút trước, kẹo trong miệng cô đã bị Cố Viêm Sinh “cướp mất” rồi.

“Ồ” Nam Âm lên tiếng.

Cố Viêm Sinh bóc kẹo ra, đưa tới miệng Ôn Uẩn Chi, trả lại viên kẹo anh vừa ăn mất của cô.

Cô cố ý không há miệng. Anh cười dùng ngón tay cái và ngón trỏ bóp hai má cô.

Môi bị ép mở ra, viên kẹo mềm rơi vào miệng Ôn Uẩn Chi. Cô phì cười, giơ tay phải lên nhẹ nhàng xoa đầu anh.

Nam Âm vẻ mặt ngây thơ nhìn chú và dì trêu đùa nhau mà không hề biết bản thân mình đang bị ăn cẩu lương.

3

Ôn Uẩn Chi quanh năm ở nước ngoài, không rõ về game trong nước. Từ Tử Kỳ - vẫn độc thân và hào phóng, giới thiệu cho cô một game dễ chơi: “Hòa bình tinh anh”

Hai người lập đội chơi. Chỉ số IQ của Ôn Uẩn Chi không thấp, nhưng cũng giống nhiều cô gái khác, cô chơi game khá cùi bắp.

“Muốn chơi cùng cao thủ cơ.” Từ Tử Kỳ chỉ là người chơi hạng trung, không chỉ không muốn dẫn dắt cô mà còn rất ghét bị cô cản trở.

Để chơi cùng cô, Cố Viêm Sinh dành riêng 2 tiếng nâng cao kĩ năng của mình.

Đêm đó, hai người vào cùng một đội. Sau một trận, Cố Viêm Sinh nói: “Anh dẫn em đi khinh khí cầu.”

Nhạc nền vang lên, Ôn Uẩn Chi chạy về phía khinh khí cầu.

Cố Viêm Sinh hái một bó hoa. Hai người nhảy vào trong khinh khí cầu.

Mấy giây sau, màn hình điện thoại của hai người tối lại, chế độ lãng mạn được bật.

“Đẹp không?” Hai người cùng nằm trên giường, Cố Viêm Sinh tặng Ôn Uẩn Chi bó hoa.

Ôn Uẩn Chi vui ơi là vui, trò chơi này có vẻ rất linh hoạt. “Đẹp.”

Cố Viêm Sinh nở nụ cười: “Bắn tim cho em nè, hai ta cùng bắn tim.”

“Tại sao bắn tim?”

Cố Viêm Sinh: “Bắn tim mới ra trang bị.”

Ôn Uẩn Chi phì cười, nữ thủ đưa hai tay lêи đỉиɦ đầu, bắn tim với nam thủ đối diện.

“Thấy trang bị trên đất chưa.” Nhiều trang bị rơi lả tả trên đất, Cố Viêm Sinh nói.

Ôn Uẩn Chi kêu lên: “Thấy rồi! Thấy rồi!”

Lần đầu tiên cô thấy nhiều trang bị như vậy. Cố Viêm Sinh không thể nhịn cười trước vẻ mặt ngạc nhiên của cô.

Hai người xuống khinh khí cầu, Cố Viêm Sinh bảo Ôn Uẩn Chi trốn trong phòng.

Ôn Uẩn Chi nói thẳng: “Không, em muốn đánh.”

Cố Viêm Sinh chế nhạo: “Với trình độ của em, anh hỏi em, em đánh được ai?”

Trình độ của Ôn Uẩn Chi sao có thể so với người máy. Cô không nói nữa, ngoan ngoãn đi vào phòng trốn.

Cô nhặt được một cái ống ngắm trong phòng: “Em nhặt được một cái ống ngắm x6, anh cần không?”

“Em giữ lấy đi.” Cố Viêm Sinh vừa đáp lời cô vừa dùng M24 ngắm bắn người bên ngoài.

Nghe trên lầu có tiếng bước chân, Ôn Uẩn Chi lo lắng nói: “Có người ở trên lầu”

Trò chơi sinh tồn chính là một cách để kiểm tra tố chất tâm lí. Cố Viêm Sinh bảo cô đừng sợ, anh lên gϊếŧ những người trên lầu.

Hai người ra khỏi phòng, nhìn thấy một chiếc Maserati màu hồng bèn lên xe, phóng về phía trước.

“Nhìn thấy chiếc xe trước mặt không?” Cố Viêm Sinh ngồi ở ghế lái hỏi.

“Thấy rồi,” Ôn Uẩn Chi ngồi ở ghế phụ nói.

Cố Viêm Sinh nói: “Đánh hắn.”

Phía trước có một chiếc xe màu đỏ, Ôn Uẩn Chi ngập ngừng: “Em không dám.” Cô không ra tay nổi.

Trong game cô quá nhát gan, Cố Viêm Sinh buồn cười, “Vậy anh lái xem đâm chết hắn.”

Chiếc xe màu hồng đâm vào chiếc xe đỏ, người trong xe đi ra, đánh nhau với Cố Viêm Sinh.

Pằng pằng pằng mấy tiếng, người chơi trước mặt đều nằm dưới đất.

Trên biển có cái đầu chuyển động, cô vội vã nói: “Đằng sau anh có người!”

Cố Viêm Sinh quay người, nhắm viên đạn vào mục tiêu. “Hắn trốn dưới nước, không đánh trả được, không cần lo lắng.”

Ôn Uẩn Chi cười, cảm giác được bảo vệ như này khá tốt.

Hai người lái chiếc Maserati màu hồng, nhìn vào căn phòng rồi xuống xe đi vào.

Mới chạy vài bước, Cố Viêm Sinh đã bị vài người chơi đánh bại, “Anh bị ngã rồi, mau tới cứu anh.”

Ôn Uẩn Chi lập tức chạy đến bên anh dìu anh dậy, bắn lại người vừa đánh anh.

“Em được lắm!” Cố Viêm Sinh tán thưởng.

Ôn Uẩn Chi cười đắc ý, lúc đánh người kia, cô vừa xúc động vừa sợ hãi.

Cố Viêm Sinh cười, để cho cô có trải nghiệm tốt hơn về trò chơi, anh “giả vờ” cổ vũ cô.

Hai người xuống xe, phân công nhau chạy về phía căn phòng. Nghe thấy tiếng bước chân, Ôn Uẩn Chi lo lắng: “Cố Viêm Sinh, có rất nhiều tiếng bước chân.”

Cố Viêm Sinh chạy đến gần chỗ Ôn Uẩn Chi, cách cô nửa con đường, anh trốn vào trong hòm tối, phát hiện tiếng nói của người máy.

“Không phải sợ, nó không bắn trúng em đâu. Em đánh nó đi.” Anh cổ vũ: “Hai chúng ta cùng đánh nó nhất định được. Em mau đánh đi.”

Khẩu súng của anh luôn hướng về con người máy mặc áo vàng nhưng chưa bắn vì anh muốn cô đích thân ra tay.

Có sự cổ vũ của anh, Ôn Uẩn Chi bắn đạn vào “người chơi”, tiếng bắn vang lên không dứt.

[Đồng đội của bạn Bạch Thiên Nga đã sử dụng súng trường tấn công AKM để hạ gục Mộng Chi Lam Mộng] Nhìn thấy lời nhắc trên giao diện trò chơi, Cố Viêm Sinh khen cô: “Giỏi quá, anh không thấy hắn ở đâu nữa rồi,”

Ôn Uẩn Chi cười đắc ý, không hề hay biết Cố Viêm Sinh đang dùng toàn lực diễn trò, tiếp thêm niềm tin cho cô.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Viêm Sinh quan sát xung quanh, phát hiện lại là người máy. “Nghe thấy có người đến chưa? Mau tìm xem nó ở đâu.”

Ôn Uẩn Chi hơi sợ. Cô khinh bỉ bản thân trong game sao lại nhát gan như vậy.

“Nhanh lên vợ ơi, nó đang đánh anh.” Cố Viêm Sinh phát huy diễn xuất của mình: “Mau đến cứu anh.”

Lo anh bị người khác gϊếŧ, Ôn Uẩn Chi mau chóng đến gần anh, vừa hồi hộp vừa nhanh nhẹn gϊếŧ mấy người máy kia.

“Quá đỉnh” Cố Viêm Sinh tiếp tục biểu diễn.

Ôn Uẩn Chi thở phào nhẹ nhõm: “Bây giờ em có 3 đầu người rồi.”

Mặc dù rất buồn cười nhưng Cố Viêm Sinh vẫn giữ nét mặt như thường: “Em lấy được 3 đầu nữa là chúng ta tương đương nhau, trình độ của em sắp bằng anh rồi.”

Lời nói của anh khiến lòng tin của Ôn Uẩn Chi như được “nhân đôi”, còn không biết rằng anh đang cố tình.

“Chúng ta đến chỗ xích đu đi.” Cố Viêm Sinh nói.

Trên đường gặp phải hai người chơi cũng đang đến chỗ xích đu, anh nhanh chóng giải quyết đôi phương, không để bọn họ quấy rầy Ôn Uẩn Chi.

Ôn Uẩn Chi còn đang thắc mắc: “Xích đu ở đâu thế? Em không nhìn thấy.”

“Trước mặt anh, nhanh lên.”

Ôn Uẩn Chi chạy theo anh, Cố Viêm Sinh nhảy vào trong rào chắn, “Em lên ngồi trước đi.”

“Được.” Ôn Uẩn Chi nhảy vào rào chắn, ngồi trên xích đu.

Cô ngồi vững xong Cố Viêm Sinh mới nhảy lên xích đu. Anh đứng đằng sau cô, hai tay nắm lấy dây thừng ở xích đu, nhẹ đong đưa.

Mặc dù đây chỉ là trò chơi nhưng không thể không nói khung cảnh này rất lãng mạn. Ôn Uẩn Chi cười, “Ở nhà chúng ta làm một cái xích đu đi.”

Anh tiếp lời: “Được.”

Hai người chơi xong thì tiếp tục đi nhặt trang bị.

“Đến đây, anh cho em vài bình đồ uống.” Cố Viêm Sinh nói.

Ôn Uẩn Chi chạy về phía trước, nghe anh nói: “Cho em 4 bình nước uống, 2 bình thuốc giảm đau.”

Ôn Uẩn Chi than: “Đây có phải là một loại tiền tệ khác dành cho người chơi không.”

Cố Viêm sinh không nói mà chỉ cười. Sau khi đưa cô vài thứ, anh chỉ còn lại một bình thuốc giảm đau.

Hai người ra khỏi phòng, Ôn Uẩn Chi theo sau Cố Viêm Sinh.

Cố Viêm Sinh bắn thêm hai người ở đằng xa. Ôn Uẩn Chi tiếc nuối: “Tại sao em không thấy người chứ? Bắn bốn lần đều không trúng.”

Cố Viêm Sinh an ủi: “Không sao, trận sau là nhìn thấy”

Thời gian trôi qua, chỉ còn lại 6 người chơi.

“Đi sang bên phải phòng, bên đó khá an toàn.” Cố Viêm Sinh nói: “Nấp ở đằng kia đợi vòng tiếp theo.”

Ôn Uẩn chi tin vào năng lực của anh, răm rắp nghe theo anh chỉ huy, bí mật nấp đi, cả người không nhúc nhích.

Cố Viêm Sinh đợi những người chơi còn lại gϊếŧ hại nhau, ngư ông đắc lợi.

Đến khi chỉ còn một kẻ địch, anh nói với Ôn Uẩn Chi: “Chỉ còn lại một đối thủ, chúng ta đang hai chấp một.”

“Em có thể ném địa lôi vào hắn!” Ôn Uẩn Chi nói.

“Được, em ném cẩn thận.” Cố Viêm Sinh trốn sau cái gò. Khẩu súng trong tay hướng đến người chơi cuối cùng.

Anh lo cô không ném trúng, đánh rắn động cỏ.

Không nằm ngoài dự tính: “Trời ạ! Em ném nhầm đạn khói rồi!” Ôn Uẩn Chi vừa hối hận vừa tự trách.

Cô vừa không gϊếŧ chết được người ta, lại còn trở thành cảnh báo.May mà Cố Viêm Sinh đã có sự đề phòng. Anh phản ứng kịp lúc, bóp cò và bắn chính xác vào kẻ thù.

Giao diện trò chơi hiện ra hai “Quán quân” lấp lánh, hai người đã cùng nhau chiến thắng.

Ôn Uẩn Chi thở dài, được cao thủ dẫn dắt tốt thật.
« Chương TrướcChương Tiếp »