Biên tập: Phổ Nhĩ
Hiệu đính: Anh
Nhìn thấy hai người ôm nhau, Lý Gia Hằng bật cười, ý cười lại chưa tới đáy mắt. Hắn bước chậm từng bước, xoay người rời đi.
Ôn Uẩn Chi làm rớt một chiếc giày, Cố Viêm Sinh liền bế cô kiểu công chúa quay lại. Hai tay cô ôm lấy cổ anh, nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng cân xứng, đường xương hàm gọn gàng góc cạnh, đôi môi mềm mại như cánh hoa, đôi mắt bất giác cong cong: "Cố Viêm Sinh, liệu đã có người nào nói với anh rằng, anh vô cùng giống nam chính trong mấy bộ truyện thiếu nữ chưa."
"Em là người đầu tiên nói anh như vậy đó."
Ngày thường anh vừa kiệm lời vừa lạnh lùng, nhìn khó tiếp cận, các cô gái cho dù muốn tiếp cận anh cũng không dám, đương nhiên cũng không dám nói anh rất giống nhân vật chính trong tiểu thuyết ngôn tình .
Ôn Uẩn Chi hiển nhiên cũng nghĩ đến điều này, cười cười, không nhiều lời nữa.
Cửa phòng không khóa, lúc đầu cô còn lo lắng Lý Gia Hằng chưa đi, không ngờ rằng đến cái bóng anh ta cô cũng chả thấy nữa.
Cô hỏi Cố Viêm Sinh có muốn tắm rửa một chút hay không, anh gật đầu. Cô lấy ra một bộ quần áo ở nhà cho nam từ trong tủ khiến Cố Viêm Sinh kinh ngạc.
Cô cười giải thích: "Hai hôm trước em đi dạo phố, thấy bộ này hợp với anh nên đã mua nó."
Cố Viêm Sinh dằn xuống tâm trạng xúc động muốn hôn lên đôi môi ấy, "ừ" một tiếng, cầm quần áo đi phòng tắm. Bên tai vang lên tiếng cô: "Bồn rửa mặt có bàn chải đánh răng mới đó.”
Anh cười: "Được rồi."
Nhân lúc anh đi tắm rửa, Ôn Uẩn Chi dọn dep vệ sinh lại phòng khách. Dọn xong, cô dọn tiếp phòng ngủ.
Cố Viêm Sinh tắm rửa rất nhanh, sấy khô tóc rồi bước ra khỏi phòng tắm. Nhìn thấy phòng ngủ bên trái đèn vẫn sáng, anh bèn bước đến. Anh thấy cô nửa quỳ ở trên giường, chật vật l*иg chăn bông vào vỏ.
Anh bật cười: "Để đấy anh làm cho."
Ôn Uẩn Chi thở phào: "Lần nào l*иg vỏ chăn em cũng mệt phờ cả người." Mỗi lần cô đều bị mẹ chê ngốc, con gái lớn vậy rồi ngay cả vỏ chăn cũng không l*иg nổi.
"Về sau việc này cứ để anh làm." Anh lấy vỏ chăn trong tay cô, l*иg chăn một cách gọn gàng lưu loát.
Ôn Uẩn Chi yên tâm nói: "Vậy giao cho anh đó."
Cố Viêm Sinh mỉm cười đáp lại. Anh có dáng người cao gầy, mặc một chiếc áo sơ mi trắng dệt kim cổ chữ V, quần ở nhà màu xám, đơn giản mà sạch sẽ. Ôn Uẩn Chi rung động, ôm lấy anh từ phía sau: "Cố Viêm Sinh, cám ơn anh về món quà tối nay."
Hóa ra món quà anh tặng cô là nhẫn cầu hôn và chính anh.
Cơ thể cô tỏa ra hương thơm mềm mại, ánh mắt Cố Viêm Sinh dần tối đi, xoay người ôm lấy cô, hơi thở nóng bỏng phả vào cổ cô.
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bình thường Cố Viêm Sinh đến tay còn không muốn dùng , hiện tại lại vì Ôn Uẩn Chi mà mất kiềm chế. Hai gò má trắng nõn đỏ bừng, cơ thể run lên từng đợt. Giọng anh khàn khàn: "Anh tắm lại đã." Trước đêm tân hôn, anh không nỡ chạm vào cô.
Ánh mắt Ôn Uẩn Chi mờ mịt, hai má ửng đỏ gật đầu. Mặc dù cô biết lý luận tri thức nhưng chưa bao giờ được trải nghiệm thực tế, bây giờ trong lòng vừa thẹn vừa sợ.
||
Cố Viêm Sinh làm việc tại một bệnh viện ở Tokyo, đang có ý định quay về Thủ đô làm việc trong bệnh viện công. Vốn dĩ anh cũng không định ở lại Tokyo phát triển lâu dài, sự xuất hiện của Ôn Uẩn Chi chỉ đẩy nhanh quá trình đó mà thôi.
Vì thế sau khi ở Paris ba ngày, anh cùng Ôn Uẩn Chi quay về Thủ đô.
Ngày hôm đó là sinh nhật anh, Ôn Uẩn Chi dự định sẽ tổ chức một bữa tiệc nhỏ, mời một số người quen đến chúc mừng.
Tạ Phi đến tham dự cùng bạn gái, Lưu Dương F.A nên đến một mình.
Trần Gia Việt, người trùng hợp đang ở Bắc Kinh để nghiên cứu và khảo sát, cũng đưa bạn gái Đào Vận Thi của mình tham gia.
Ngoài ra, Ôn Uẩn Chi còn mời Cố Hướng Nam, Cố Hướng Dung và người thân trong gia đình, cũng như bạn bè của cô tại Bắc Kinh.
Người cô quen biết không phú thì quý, bữa tiệc sinh nhật trở nên rất náo nhiệt.
Cố Viêm Sinh không thích như vậy, anh cảm thấy không cần thiết lắm, nhưng Ôn Uẩn Chi muốn làm điều này cho anh, vì vậy anh đi cùng cô.
Buổi tối, Tạ Phi, Lưu Dương và Cố Hướng Nam tổ chức một bàn chơi mạt chược, Ôn Uẩn Chi tham gia cùng họ. Bạn gái của Tạ Phi là Thanh Đại ngồi bên xem.
Trần Gia Việt và một vài người bạn muốn ăn thịt nướng, vì vậy họ đã đặt một quầy thịt nướng ở tầng dưới, Cố Viêm Sinh nướng cánh gà cho Ôn Uẩn Chi, anh chỉ cho một chút thì là, không có ớt.
Anh đưa cánh gà nướng lên miệng cô, cô rất tự nhiên nghiêng đầu cắn.
Tạ Phi lại thắng, Thanh Đại mỉm cười và thu tiền cho anh ta.
“Ai thua nhiều nhất?” Cố Viêm Sinh vừa đút cho Ôn Uẩn Chi vừa nhìn vào bàn mạt chược.
Lưu Dương vui sướиɠ khi người gặp họa nói: "Uẩn Chi nhà cậu đó~."
Cố Hướng Nam cười, bổ thêm nhát nữa: "Chị ấy thua mấy chục nghìn rồi."
Ôn Uẩn Chi tủi thân nhìn Cố Viêm Sinh: "Tối nay em xui quá à."
Cố Viêm Sinh kéo cô đứng lên, "Anh giúp em giành lại tiền." Anh đưa cho cô cánh gà rồi ngồi xuống.
Bộ dáng tràn đầy khí thế muốn báo thù cho Ôn Uẩn Chi của anh làm những người khác đều cười thành tiếng.
Ôn Uẩn Chi cũng cười, cắn một miếng cánh gà, cảm thấy tay nghề của bạn trai mình thật tuyệt vời.
Thanh Đại cười hỏi: "Anh Viêm Sinh, anh biết chơi mạt chược ạ?" Cô hơi khó tin, bác sĩ nghiêm túc như vậy lại có thể chơi mạt chược.
"Không." Cố Viêm Sinh nói rất đúng lý hợp tình.
Tạ Phi nhướng mày: “Không biết thì mày đừng đánh nữa.”
Cố Viêm Sinh không trả lời, động tác mới lạ tráo bài.
Mọi người nghĩ một người không biết chơi mạt chược như Cố Viêm Sinh thì sẽ thua càng thảm hơn Ôn Uẩn Chi, kết quả là anh đại sát tứ phương, biến Ôn Uẩn Chi thành người thu tiền.
Cố Hướng Nam kinh ngạc: "Không phải là anh không biết sao?" Vận may thế này cũng quá tốt rồi!
Ôn Uẩn Chi liếc hắn một cái: "Chị cuối cùng cũng biết, em so với Hướng Dung kém hơn ở điểm nào rồi."
Cố Hướng Nam vẻ mặt vô tội, Ôn Uẩn Chi nói: "Descartes nói rằng tất cả mọi vấn đề đều có thể được chuyển đổi thành các vấn đề toán học."
* René Descartes: nhà toán học, nhà khoa học, nhà triết gia người Pháp, được xem là cha đẻ của triết học hiện đại. Ông có câu nói nổi tiếng: “Tôi tư duy nên tôi tồn tại.”
Ở bên cạnh quan sát, lúc đầu cô không hiểu cách chơi bài của Cố Viêm Sinh, nhưng sau đó cô đã hiểu. Anh sử dụng kiến
thức xác suất và các kiến
thức toán học liên quan khác để tính.
Cố Viêm Sinh đánh Bát Văn (quân bài có hình tám đồng xu), sau đó Lưu Dương đánh Nhất Sách (quân bài có hình chim sẻ), hắn lại hòa bài.
Tạ Phi có chút suy sụp nói, "Lại thế rồi. Tôi cảm thấy mình như trở lại thời còn chơi đấu địa chủ với cậu ấy vậy." Khi đó Cố Viêm Sinh sử dụng toán học để tính bài, nên bọn họ không ai muốn rủ anh chơi cùng nữa.
*Đấu địa chủ: Một trò chơi phổ biến ở Trung Quốc, sử dụng tú lơ khơ (bao gồm cả Joker), chia phe địa chủ và nông dân
Lưu Dương thở dài một hơi, "Không ngờ lớn rồi, đánh mạt chược vẫn còn bị ngược."
Mọi người nở nụ cười. Cố Viêm Sinh cười nhạt. Ngày thường anh không tham dự trò chơi với bạn cùng lứa tuổi chính vì cảm thấy không hề có tính khiêu chiến.
Trong phòng khách rộng rãi, có người chơi cờ ca-rô, có người chơi điện tử, có người đánh bi-a, có người ca hát, ánh sáng rực rỡ từ đèn chùm chiếu vào mọi người nơi đây.
Lúc Ôn Uẩn Chi đi nấu mỳ trường thọ cho Cố Viêm Sinh, Tạ Phi vào bếp, lấy từ trong tủ lạnh một chai bia.
“Muốn ăn mỳ không?" Ôn Uẩn Chi hỏi anh.
Tạ Phi mở lon, lắc đầu nói không ăn, sau đó anh uống một hớp rượu, dựa vào tủ lạnh hỏi cô và Cố Viêm Sinh khi nào kết hôn.
"Thuận theo tự nhiên." Ôn Uẩn Chi vui vẻ đáp.
Tạ Phi ý cười nhàn nhạt, nói đầy ẩn ý: "Nếu đến cuối cùng, cậu không ở bên A Viêm nữa, cậu ấy sẽ phát điên mất.”
Ôn Uẩn Chi khựng lại, "Có đến mức như vây không?"
"Đương nhiên." Tạ Phi vuốt cằm.
Ôn Uẩn Chi mím môi, có lẽ chính mình đã từng có, lại để mất đi mới khiến mình cảm nhận được sự quan trọng của nó trong sinh mệnh mình.
Thanh Đại tìm bạn trai khắp mọi nơi, thấy hắn cùng Ôn Uẩn Chi từ trong phòng bếp đi ra, cô dừng lắc chiếc ly trong tay.
Làm nhân vật nữ chính trong bữa tiệc này, ngày hôm nay Ôn Uẩn Chi tính tế chọn một chiếc váy ngắn có thắt lưng cao màu đỏ nhung, thân hình mảnh mai uyển chuyển, bước đi nhẹ nhàng, làn váy thướt tha.
Đang nhìn đến thất thần bỗng bị một người nào đó làm đổ ly rượu trên tay, đối phương nói xin lỗi, cô cười nói không có việc gì.
Trong lòng lại thầm mắng, váy này cô mới mua, đêm nay mặc riêng cho Tạ Phi ngắm, bây giờ lại bị dính rượu vang đỏ, có thể coi là bị hủy.
"Cậu có thể đi đến phòng tớ đổi một bộ váy khác." Khi cô chuẩn bị đi toilet tẩy đi vết rượu, đúng lúc Ôn Uẩn Chi bưng bát mì trường thọ dành cho Cố Viêm Sinh ra, nhẹ nhàng nói với cô.
Cô từ chối theo phản xạ: "Không cần đâu."
Mặc dù cô không ghét Ôn Uẩn Chi nhưng cũng không thích cô ấy. Sự phản cảm này là vì Tạ Phi. Một người bạn khác giới ưu tú như thế, là bạn gái của Tạ Phi, cô không khỏi bất an và lo lắng.
Huống chi cô còn biết rằng, Tạ Phi từng thích Ôn Uẩn Chi, di động còn có ảnh chụp của cô thời trung học. Ngoài ra còn có cả ảnh chụp cô cùng Cố Viêm Sinh nắm tay nhau chạy.
"Cậu mặc như vậy sẽ không được thoải mái." Ôn Uẩn Chi tiếp tục nói bằng giọng dịu dàng: "Trong phòng tớ có một chiếc váy chưa mặc, rất thích hợp với cậu đó."
Lúc này, Tạ Phi đi tới chỗ hai người, nhìn thấy bạn gái mặc chiếc váy dính đầy rượu vang đỏ anh liền kêu cô nhanh đi thay: "Em đi theo Uẩn Chi đi, không sao đâu."
Anh lại nói với Ôn Uẩn Chi: "Uẩn Chi, bạn gái của tớ phải nhờ cậu rồi."
Ôn Uẩn Chi gật đầu, tỏ vẻ không thành vấn đề.
Lúc này, Thanh Đại bèn đi theo Ôn Uẩn Chi đến phòng để quần áo.
Ôn Uẩn Chi lấy ra một chiếc váy dạ hội nhỏ màu xám khói. Thanh Đại hơi cười, ngượng ngùng: "Chiếc váy này nhỏ quá rồi, tớ béo lắm."
"Không đâu, cậu mặc thử trước đi." Ôn Uẩn Chi nói rằng chiếc váy này phải có da thịt một chút, mặc vào mới dễ nhìn. Sau đó nói: "Tớ mặc giúp cậu nhé."
Cô dịu dàng lại nhiệt tình, Thanh Đại cảm thấy nếu từ chối cô ấy thêm thì thật không tốt.
Chiếc váy này Ôn Uẩn Chi mua cỡ hơi lớn, nhưng sau khi lấy về thì lại không mặc.
Cô cẩn thận giúp Thanh Đại mặc váy vào, liếc mắt nhìn đôi giày cao gót màu nude của cô ấy, sau đó nói, "Đổi luôn cả giày cao gót đi."
Thanh Đại cười xua tay, nói không cần.
"Phải đổi giày cao gót mới phù hợp với chiếc váy cậu đang mặc trên người." Ôn Uẩn Chi vô cùng kiên trì, cô đối với cái đẹp có tiêu chuẩn rất cao, cho rằng đôi giày trên chân Thanh Đại không phù hợp với bộ váy.
Thanh Đại vô thức nói: "Tớ đi giày cỡ 38 cơ, giày của cậu hẳn là không vừa đâu nhỉ."
Ôn Uẩn Chi nhướng mày cười nói: "Tớ cũng đi giày cỡ 38 đó."
Thanh Đại kinh ngạc, cô ấy cao gầy sao chân lại chân nhỏ như vậy?
Cô nhìn đôi giày màu trắng trên chân Ôn Uẩn Chi, quả thực là rất nhỏ.
Ôn Uẩn Chi lấy ra một đôi giày cao gót màu xám bạc, mặt trên điểm xuyết nhiều ngôi sao nhỏ vụn, sáng lấp lánh, đẹp đến mức khiến tim người ta đập thình thịch.
Thanh Đại cũng không ngoại lệ, phải cảm thán về vẻ ngoài lộng lẫy của nó.
Ôn Uẩn Chi mỉm cười, đôi giày này cô mới đi hai lần, đưa cho cô ấy đi cũng không có vấn đề gì cả.
Thanh Đại nhìn thấy một bản thân rực rỡ khác biệt trong gương, trong lòng cảm kích, cảm ơn Ôn Uẩn Chi.
Ôn Uẩn Chi nói không có gì, kêu cô đừng khách sáo.
Thanh Đại nhìn cô, cảm thấy chính mình đã thích cô ấy thêm một chút. Chẳng thế thì cô đã không chủ động hỏi đối phương: " Cậu xịt nước hoa mùi gì vậy? Thơm quá."
"Là hỗn hợp hương gỗ, tiểu đậu khấu và đàn hương, một người bạn làm điều chế hương của tớ tặng đó."
Cô vô cùng thích xịt nước hoa, hơn nữa còn thích xịt lên tóc, bên gáy, xương quai xanh. Cố Viêm Sinh có thể nhờ vào mùi hương này mà nhận ra cô.
Nhìn người con gái với làn da trắng bóc trước mặt, Thanh Đại bỗng thấy hâm mộ Cố Viêm Sinh.
Khi hai người quay lại bữa tiệc, Thanh Đại phát hiện sau khi thay đổi trang phục, càng có nhiều ánh mắt dừng lại trên người mình.
Hiện trường đang bật nhạc Blues, không ít đôi tình nhân ôm nhau trên sàn nhảy, thảnh thơi khiêu vũ.
Trong bầu không khí quyến rũ, hương rượu nhẹ nhàng phảng phất. Ôn Uẩn Chi đã ngà ngà, lầm bầm lầu bầu vài câu. Cố Viêm Sinh vừa ăn xong mì, hỏi cô nói cái gì.
Cô hỏi lại: "Em đang nói chuyện với chính mình, có việc gì không?"
Cố Viêm Sinh bật cười, "Anh cũng đang nói chuyện với chính mình đây. Chỉ có em được làm thế, còn anh thì không được hả?"
Ôn Uẩn Chi trừng anh, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy tức giận, rồi lại bật cười ra tiếng.
Anh cũng vô thức nở nụ cười. Cảm giác hài hòa mà vô cùng thân thiết quanh quẩn giữa hai người.
Cô say quá, dứt ra khỏi vòng ôm của anh, xoay người, chiếc váy vẽ một đường vòng cung đẹp mắt trong không khí.
Anh ôm lấy cô đứng dậy, "Uẩn Chi, em uống say rồi, trở về phòng ngủ một giấc nha."
Tửu lượng của cô không tốt, uống vài chén đã say rồi.
Thanh Đại từ toilet đi ra, thấy Ôn Uẩn Chi nằm trong ngực Cố Viêm Sinh, không vùng vẫy gì cả, còn cười với anh nữa.
Cố Viêm Sinh ôm Ôn Uẩn Chi quay về phòng ngủ của cô. Cô ôm lấy cổ anh, tóc cô cọ vào mặt anh.
Môi cô để sát vào lỗ tai anh, lặng lẽ thầm thì: "Nói nhỏ cho anh một bí mật nè."
Anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, chiều theo cô cười hỏi: "Bí mật gì thế?"
Cô ghé lại gần hơn: "Sinh nhật vui vẻ, em yêu anh."
Có lẽ đây chính là lời say, nhưng lòng Cố Viêm Sinh vẫn không thôi xao động.
Khi nhìn lại, cô đã gối đầu lên cánh tay anh ngủ, khuôn mặt đỏ bừng, môi hồng nhuận, như một đứa trẻ trong những năm tháng tĩnh lặng bình yên.
Anh cúi người xuống, chạm môi vào trán cô, ‘Anh cũng yêu em’.
Anh đã không còn cách nào buông xuống tình yêu mang đầy những nhẫn nhịn và kìm nén, cháy bỏng và đầy khát vọng này nữa rồi. Nên, xin em đừng rời bỏ anh.
( Hoàn chính văn)
Tác giả có điều muốn nói: Còn nhiều thiếu sót nhưng đối với truyện ngắn này thì tôi đã kể hết những gì muốn kể rồi ╮ ( ̄ ▽  ̄ ") ╭
Nguồn gốc câu chuyện này rất đơn giản, đó là một đoạn rất sáo rỗng mà tôi chợt nghĩ ra, chàng trai vội vàng đi gặp cô gái mình thích và định bỏ đi thì bị ai đó đâm một nhát.
Nhiều năm sau, cô gái biết về cái chết của anh ta ╮ ( ̄ ▽  ̄ ") ╭, trở về nơi này một cách tình cờ và biết một điều mà cô chưa từng biết.
Sau hôn lễ có mấy chương khá rời rạc, không có liên quan quá nhiều đến cốt truyện, mọi người mua cẩn thận, mua cẩn thận, mua cẩn thận ( ̄ ▽  ̄ ") Những việc quan trọng đều nói ba lần. (Những chương cuối trong Tấn Giang thường phải nạp tiền để đọc)
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bài viết này, cúi chào. jpg