Hỏa Dực quân nhanh chóng đoạt lại được quân doanh bị tấn công, tướng giặc Hoắc Đô bị bắn chết. Dực quốc đại thắng. Thế nhưng buổi chạng vạng thảm khốc của hôm ấy, tịch dương tắt lụi, người ta chỉ nhớ …
Hỏa Dực quân nhanh chóng đoạt lại được quân doanh bị tấn công, tướng giặc Hoắc Đô bị bắn chết. Dực quốc đại thắng.
Thế nhưng buổi chạng vạng thảm khốc của hôm ấy, tịch dương tắt lụi, người ta chỉ nhớ có một thiếu niên, hoảng loạn tới mức sơ ý ngã xuống từ trên lưng ngựa, điên cuồng lao giữa biển thây tanh tưởi của chiến trường, một lòng tìm kiếm.
Người ta nhớ khi y gục xuống mà gào lên thảm thiết đoái trông biển lửa rực trời trước mắt. Quân lính ngăn cản, y vẫn gắng sức vùng vẫy, miệng không ngừng gọi tên, vạt áo choàng sáng màu chẳng mấy chốc đã dính lấm lem đất bùn, hay là là máu tanh chẳng rõ.
Bốn bề í ới tiếng nói, nhưng y có gọi như thế nào, khổ sở như thế nào, cũng không một lần nghe tiếng người ấy đáp hồi. Ba tiếng Tả tướng quốc này, cũng mỏng manh như dáng hình của y, đã sớm chìm trong tiếng lửa, cho đến khi lạc cả giọng, y gom chút sức lực cuối cùng, thì thầm quẩn quanh trong cổ họng.
“Đừng bỏ ta…”