“Anh, anh nghiêm túc thật chứ?” Triệu Tích Văn nghe không rõ ngoáy ngoáy lỗ tai.
“Đúng vậy, anh đã quyết định rồi. Lâm Lung có quyền được nhìn nhận thế giới bên ngoài.” Triệu Tích Diệp rất hài lòng với quyết định của mình, xoay người lại khoác áo cho Lâm Lung.
Triệu Tích Văn yên lặng nhìn hai người họ qua tấm gương, nhìn khuôn mặt hồng hồng của Lâm Lung cũng hiểu được giữa cậu và anh mình đã xảy ra chút chuyện gì đó, hắn cúi đầu tự mình cân nhắc, anh cả lần này chẳng lẽ thật sự quyết định làm thiêu thân lao đầu vào lửa sao?
“Đến công ty cũng đừng sợ, em chỉ cần đi theo anh là được.”
Lâm Lung gật gật đầu, tối hôm qua thật vất vả mà ghi nhớ lời giải thích của Triệu Tích Diệp về cái gọi là công ty kia, cậu đối với gặt hái đầu tiên của ngày hôm nay vẫn là có chút lo lắng.
“Anh, anh định giới thiệu Lung Lung với anh Ngọ Trí như thế nào đây?” Triệu Tích Văn vẫn hơi lo lắng hỏi.
Triệu Tích Diệp vào giây cuối cùng đứng ở cửa chính bình tĩnh trả lời một câu: “Ăn ngay nói thật.”
—–
Tòa nhà cao tầng tráng lệ, Lâm Lung mắt còn hơi cay ngửa đầu nhìn ngó, cảm thấy độ cao chọc trời làm cho cậu choáng váng không thôi.
“Đến đây, đi vào với anh.” Triệu Tích Diệp thoải mái nắm lấy tay cậu, đi vào trong công ty.
Bảo vệ nhìn thấy gương mặt xa lạ, tuy rằng giật mình, nhưng bởi vì cậu đi chung với tổng giám đốc cho nên cũng không chú ý nhiều, vẫn như bình thường mà chào hỏi.
“Đây là thang máy, không cần sợ.”
Giống như bị khóa vào trong một cái hòm, Lâm Lung ngoại trừ cảm thấy khủng hoảng ra thì còn bị trọng lực bất thình lình làm ảnh hưởng khiến cho mặt mày cậu tái nhợt. Triệu Tích Diệp trông thấy liền xoay người, đem cậu ôm vào trong ngực.
“Leng keng.” Âm thanh vang lên sau đó cửa tự động mở ra, tiếp theo chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở sâu liên tiếp. Cho đến khi văn kiện trong tay của một người nào đó rơi xuống đất, Triệu Tích Diệp mới buông Lâm Lung ra, ngẩng cao đầu mang cậu vào trong phòng của mình.
Ngọ Trí đang ngồi trong phòng kế toán tính toán thu chi đầu năm của công ty, đột nhiên thấy bên ngoài văn phòng mọi người đang ghé tai châu đầu mà bàn tán. Hắn nhíu mày bước ra ngoài.
“Triệu tổng dẫn theo một bé trai rất xinh, cậu ấy là ai thế nhỉ?”
“Sẽ không phải là con rơi của hắn chứ?!”
“Nói bừa cái gì thế! Làm sao như vậy được! Đừng có chà đạp hình tượng Triệu tổng trong lòng của tôi!”
Trong khi các nhân viên còn đang tò mò bàn tán về Lâm Lung, cậu lại đang sợ hãi nhìn quanh khu vực công tác rộng lớn của bọn họ. Người nào người nấy đều có chỗ ngồi ngăn cách riêng, ai cũng bận rộn tiếp điện thoại liên miên.
“Tích Diệp, hôm nay cậu tới sớm quá nhỉ.” Ngọ Trí đi theo hắn vào trong phòng tổng giám đốc, hảo tâm đóng luôn cửa sổ lại, ngăn không ít ánh mắt tò mò đang nhìn trộm vào bên trong. Hắn nghĩ tên này sau khi kết thúc dự án với công ty bên Mỹ sẽ lười biếng ở nhà tìm vui mấy bữa, không ngờ hiện giờ hắn lại sảng khoái mà xuất hiện ở công ty thế này.
Triệu Tích Diệp cười cười lắc đầu, “Sớm mấy cũng không bằng phó tổng được.” Hắn đưa tay kéo Lâm Lung qua, “Ngọ Trí, tôi tìm được rồi, cậu ấy, Lâm Lung.”
Ngọ Trí nâng lông mi, thân thiện đưa tay ra với Lâm Lung.
“Đừng sợ, đây là bạn tốt nhất kiêm trợ thủ đắc lực nhất của anh. Em có thể giống như Tích Văn, gọi hắn là anh Ngọ Trí.”
Nghe vậy Lâm Lung cũng chậm rãi vươn tay ra nắm lấy tay hắn. Tích Văn có nói rồi, bắt tay ở đây cũng tựa như cúi chào ở thời cổ, chứa hàm ý chào hỏi của bạn bè thân cận.
Ngọ Trí cười cười, “Tôi quả thực rất kinh ngạc, bởi vì không nghĩ tới “cô ấy” của cậu lại là một nam sinh nho nhỏ.”
“Nhân sinh vốn khó có thể đoán trước được không phải hay sao?”
Hai người này dùng tiếng lóng đối thoại làm cho Lâm Lung có chút mơ hồ, lại đối với ánh mắt dò xét của Ngọ Trí mà có chút sợ hãi.
“Cậu không nghĩ là nên giải thích cho tôi nghe một chút hay sao?”
Triệu Tích Diệp gật gật đầu, giữa hắn và Ngọ Trí từ xưa đến nay không hề có bí mật. Nhờ thư ký mang đến một ly nước chanh, hắn để cho Lâm Lung ngoan ngoãn ngồi ở trong phòng chờ mình, sau đó liền rời khỏi phòng cùng với Ngọ Trí.
“Tổng giám đốc, nước chanh của ngài.” Tiểu Vi gõ cửa xong liền thoải mái bước vào, lại chỉ thấy có mình Lâm Lung ngồi ở đó. Cô đại khái cũng hiểu được nước chanh này là gọi cho cậu uống.
“Cám ơn.” Lâm Lung tiếp nhận, khe khẽ mỉm cười, thế nhưng lại làm cho Tiểu Vi sửng sốt. Cô ngày thường hay tự xưng là mỹ nữ giờ cũng không thể không cúi đầu, “A… Cậu thật xinh đẹp.”
Nụ cười xinh đẹp lại càng nở rộ đến sáng lạng, Lung Lung bề ngoài bất phàm làm cho Tiểu Vi mơ hồ đoán rằng cậu và tổng giám đốc có quan hệ mờ ám, chỉ là cô không ngờ rằng Triệu Tích Diệp sẽ có người yêu đồng tính, điều này hoàn toàn không phù hợp với những cô bạn gái trước đó của hắn.
Ngồi nhìn Lâm Lung một hồi cảm thấy nhàm chán, coi như mình ăn no hưởng phúc may mắn được nhìn thấy cậu, Tiểu Vi rảnh rỗi giới thiệu cho Lâm Lung một chút về công ty.
“Tầng này là dành cho quản lý cấp cao của công ty, ví dụ như tổng giám đốc và phó tổng giám đốc, ngoài ra còn có bộ phận kế toán và bộ phận nhân sự.” Kể lể từ nhà ăn cho đến WC, Tiểu Vi vừa giống như đang kể chuyện cổ tích trăm năm vừa giống hướng dẫn viên du lịch, Lâm Lung quả thực vô cùng cảm tạ sự nhiệt tình của cô.
“Vậy thì em trai, em có lẽ giờ đang còn đến trường đúng không?”
Đến trường? Lâm Lung nhăn mày, lắc lắc đầu, “Ta chưa từng được đi học.” Hồi trước khi phụ thân qua đời, ba người con bọn họ cầm kỳ thi họa đều là được người dạy cho.
Sắc mặt Tiểu Vi hơi xấu hổ, bởi vì cô không biết nên đáp lại lời này của Lâm Lung như thế nào, thế cho nên sau đó cũng không dám hỏi linh tinh gì nữa.
Đứa trẻ này dường như có một lai lịch rất bí ẩn, trong nháy mắt tin đồn này truyền ra ngoài, nhân viên trong công ty ai cũng đoán mò về thân thế của Lâm Lung, mà đương sự ở đây lại chẳng hề biết gì cả, bởi vì cậu đang bị Triệu Tích Diệp quản chế bắt ngồi trước máy tính, buộc phải học cách sử dụng thứ này.
Ngọ Trí thỉnh thoảng cũng chạy sang nhìn hai người, có lẽ là vì muốn thỏa mãn trí tò mò của mình. Khi hắn nghe thấy Lâm Lung không phải là người hiện đại quả thực đã kinh ngạc không thôi. Loại chuyện vốn chỉ có trong tiểu thuyết giờ lại phát sinh ở ngay trước mắt hắn, hai mươi mấy năm nhân sinh của hắn quả nhiên đã sống không uổng phí.
“Tay em sao lại có nhiều vết chai như vậy?” Cầm lên bàn tay Lâm Lung đang đặt trên bàn phím, Triệu Tích Diệp khó hiểu hỏi.
“Khi học đàn cổ sẽ có những vết đó.” Lâm Lung trả lời có chút không yên lòng, cậu đang cố gắng tìm hiểu những thứ ở trên màn hình.
Triệu Tích Diệp nghe xong cảm thấy rất hứng thú, “Thì ra em biết đánh đàn… Có muốn anh mua cho em một cây đàn hay không?”
Lâm Lung quay đầu, “Không cần, đã vài năm không đánh rồi, có lẽ đã quên hết.”
“Quên thì học lại cũng được thôi. Em phải biết ở thời hiện đại này gần như không còn ai có thể đánh loại đàn này nữa.”
Mà sự thật đúng là như thế. Sau khi tan tầm, Triệu Tích Diệp dẫn Lâm Lung dạo quanh các cửa hàng bán đàn lớn nhỏ, thật vất vả mới tìm ra được một cây đàn cổ. Trong lúc ông chủ giới thiệu cho Triệu Tích Văn đang hứng thú về cây đàn, ngược lại Lâm Lung lại cảm thấy rất đau lòng.
“Trước kia chúng ta sử dụng đàn đều là do tự tay mình làm ra.” Lâm Lung nhớ phụ thân từng nói qua, có đặt tâm huyết vào cây đàn thì nó và chúng ta mới có ý thức liên hợp, nhờ vậy mà lúc đàn lên giai điệu cũng sẽ mang nhiều tình cảm hơn.
Triệu Tích Diệp lẳng lặng nhìn cậu, hắn thích thần thái trên khuôn mặt của Lâm Lung mỗi khi cậu tâm sự cùng hắn.
“Lâm Lung, anh đột nhiên cảm thấy lúc trước cắt hết tóc dài của em đi quả là đáng tiếc.”
“Hả? Tại vì sao?”
“Tấu đàn cổ nếu để tóc dài chẳng phải sẽ hợp cảnh hơn sao.”
Lâm Lung cũng không hiểu hết trong mắt hắn nam tử để tóc dài thì có nghĩa là như thế nào, nhưng cậu vẫn gật gật đầu, “Vậy từ giờ lại nuôi tóc đi.”
Ông chủ bán đàn yên lặng nhìn ánh mắt của hai người lúc đó, như là hiểu được, cũng tựa như không hiểu được gì. Lâm Lung bị ông dò xét cảm thấy không được tự nhiên, vội vàng ôm đàn rồi cùng Triệu Tích Diệp rời đi.
“Có đàn rồi, về sau em sẽ không cô đơn nữa.” Triệu Tích Diệp cười cười.
Lâm Lung gục đầu xuống, “Khúc ca hay nhưng lại không có người thưởng thức, người đánh đàn rồi cũng sẽ cô đơn mà thôi.”
“Vậy em đàn cho anh nghe có được không?”
Lâm Lung đột nhiên ngẩng mặt lên, đứng bên cạnh nhìn hắn, “Sẽ được bao lâu?”
Triệu Tích Diệp nở nụ cười giữa tiết trời ấm áp, cúi thấp người áp sát vào bên tai cậu, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói:
“Cả đời được không?”