Nhưng tôi lại nghĩ về những quầng thâm tím dưới mắt, những vết sẹo chồng chéo lên nhau, những tiếng nôn ói không kiểm soát được khi não bị chấn động.
Tôi sợ đến run rẩy toàn thân. Tôi rất muốn cực kỳ muốn rất rất muốn.
Nhưng lại nói “Không phải là hoa mỹ ngọt khé mà là ngọt ngào, hứa hẹn dài dằng dặc mà là hứa hẹn dài lâu. Dài lâu là sẽ luôn bên nhau, không bao giờ xa cách.”
Tôi vừa nức nở vừa nói năng linh tinh, nước mắt rơi càng nhiều
Sợ anh ấy nghe không hiểu lời từ chối của tôi, lại sợ anh ấy hiểu
Sở Dương lại hôn tôi.
Cái hôn của anh ấy dịu dàng như ánh nhìn, đã chặn đứng mọi lời từ chối của tôi.
“Thế thì sẽ dài lâu, không bao giờ xa cách. Anh ấy ôm chặt tôi, giọng khàn đi, “Đừng bao giờ rời xa anh”.
Trương Nguyệt nói tới đó thì khóc nức nở không thành tiếng, cô ấy lau nước mắt, đôi vai rung lên bần bật.
“Những chuyện này đều là cậu nói với tớ.” Cậu ấy khóc “Cậu không nhớ nữa, tớ nhớ giúp cậu.”
Tôi lặng người. Tôi không tin
“Vậy anh ta ch_ết như thế nào” Tôi cười khẩy, thậm chí có chút lạnh lùng “Con d_ao gọt hoa quả đó đâu có gi_ết được ai? Mấy người hợp tác lại lừa tôi!”
Trương Nguyệt lại đưa cho tôi một bức ảnh.
Trong nháy mắt đã mắt đánh vỡ sự ngoan cố của tôi.
Đó là Sở Dương, đôi mắt anh ấy nhắm nghiền, nằm im trên giường thi thể lạnh lẽo như băng.
Đôi môi mềm mại biến thành màu tím, sẽ không bao giờ hôn tôi nữa, sẽ không bao giờ xin tôi đừng rời xa anh ấy nữa.
“Hai người yêu nhau 5 năm, sau này công việc ổn định rồi thì cưới nhau.”
Ký ức cứ như lũ lụt ùn ùn quay về.
Tôi nhớ lại Sở Dương, nhớ lại đứa trẻ đó, nhớ lại hung thủ gi_ết anh ấy.
Là cha tôi.
Kẻ điên chỉ cần đôi câu không hợp ý là đánh tôi đến chấn động não.
Là kẻ mắc hội chứng siêu nam
Hóa ra ngươi bị ảnh hưởng bởi hội chứng siêu nam này là tôi, chứ không phải Sở Dương.
Cha tôi dường như chỉ biết đến sử dụng bạo lực.
Ông ta cao lớn khác thường, đuôi mắt dài xếch lên, ánh mắt luôn hung dữ, sẵn sàng đấm đá bất cứ ai
Từ khi có ký ức mẹ tôi đã mang tôi bỏ trốn vài lần, nhưng đều bị bắt lại rồi bị đá_nh điên cuồng vài lần.
Năm tôi học lớp 6, mẹ tôi bị đ_ánh đến nứt xương sọ, trở thành người mất năng lực hành vi dân sự, chỉ còn biết cười.
Bà cũng có vẻ biết tôi, nhận ra tôi khi tôi gọi mẹ
Khi tôi ra khỏi nhà đi học, bà biết khóc xin tôi đừng bỏ bà ở lại.
Nên tôi vừa học, vừa chăm sóc bà, vừa phải chịu đựng đòn roi của cha tôi.
Tôi đã từng nghĩ đến cái ch_ết, nhưng tôi còn mẹ, không thể bỏ bà lại được. Nên tôi đã nghĩ, hay là hai mẹ con tôi đi cùng nhau.
Nhưng chẳng chờ tôi nghĩ, mẹ tôi đã đi trước một bước. Một người đang sống sờ sờ như vậy, bị đ_ánh cho đến chết.
Tết năm thứ 2 hẹn hò cùng với Sở Dương, tôi cởi bỏ hoàn toàn lớp nguỵ trang hoàn hảo trước đây, cho anh ấy thấy bộ mặt thật má_u me ướt đầm đìa của tôi.
Tôi nói anh ấy, tôi chắc chắn sẽ không quay về ngôi nhà đó. Cứ mắng tôi bất hiếu cũng được, máu lạnh cũng được, ch_ết đi xuống địa ngục cũng được, tôi sẽ tránh xa tên quỷ đó mãi mãi.
Giờ đây tôi đã có người mình rất yêu rất yêu. Tôi muốn yêu anh ấy dài lâu, tôi tiếc tính mạng mình. Sở Dương là cô nhi, nhưng anh ấy hiểu cảm nhận của tôi. Anh ấy thương tôi.
Chúng tôi tiếp tục nương tựa lẫn nhau mà sống, đám cưới cũng chỉ mời bạn bè thân thiết hai bên.
Trương Nguyệt và bạn cùng phòng ký túc tôi cũng đến, tặng tôi một bao lì xì dày khự, trêu tôi mau sinh một em gái mũm mĩm xinh xắn đi.
Lúc đó tôi nghĩ mình đã thoát được khỏi đầm lầy đen tối.
Tôi nghĩ mình cũng có quyền được sống một cuộc đời ngập tràn ánh sáng.
Tôi nghĩ mình đã thoát khỏi ảnh hưởng của hội chứng siêu nam
Cho đến khi khám thai tuần thứ 15, bác sỹ nói với tôi con tôi cũng có khiếm khuyết về gen. Nam giới thông thường có nhiễm sắc thể 46XY, nhưng con tôi là 47XYY, cũng chính là hội chứng siêu nam.