Thấy tôi bình an vô sự, anh ấy nói sẽ tự đi đăng ký, nhận đồ dùng, tôi cứ nghỉ ngơi đi. Tôi thấy áy náy nên nói “Có gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Anh ấy đồng ý rồi.
Khi quay về ký túc xá, tôi kể chuyện này cho đám Trương Nguyệt.
Phòng tôi rú lên, nói là tôi lấy thân mà báo đáp. Chuyện này đương nhiên không được rồi.
Nhưng số mệnh luôn biết cách trêu đùa người khác, khiến mình trở tay không kịp.
Đã đến kỳ thực tập mùa đông. Hai tháng này chúng tôi sẽ thực tập làm người chỉ dẫn ở quầy tiếp tân bệnh viện thần kinh.
Vì năm ngoái đóng cửa thành phố, nên còn chưa đi được. Vì vậy chúng tôi được sắp xếp đi cùng sinh viên năm nhất.
Tôi với Sở Dương một tổ.
Cứ qua lại như vậy, chúng tôi dần thân thiết gắn bó với nhau.
Anh ấy rất ấm áp dịu dàng, dường như chẳng bao giờ tức giận.
Khoa thần kinh hay gặp những người không thể quản lý được cảm xúc của mình, anh ấy luôn có cách để trấn an họ.
Anh ấy rất biết cách chăm sóc người khác. Anh giúp tôi lên kế hoạch giảm béo, thúc giục tôi vận động, nhắc tôi đi ngủ sớm.
Anh biết tôi thích ăn sườn xào chua ngọt, không ăn hành, ăn hẹ thì dị ứng. Luôn nói là mình cái gì cũng ăn, đều ăn uống dựa theo khẩu vị của tôi, không kiêng ko ghét thứ gì.
Kỳ thực tập phải ở lại qua Tết, mọi người đều gọi điện về nhà.
Tôi không gọi, anh ấy cũng không gọi.
Hai chúng tôi cô đơn, cùng nhau đốt pháo hóa trên tầng thượng bệnh viện.
Mùa đông năm đó cực kỳ, cực kỳ lạnh.
Pháo hoa năm đó đẹp như một giấc mơ, sáng rực và ấm áp.
Văn nghệ Xuân Vãn năm đó cũng cực kỳ hay. Năm ấy Sở Dương ở bên cạnh tôi, dịu dàng ấm áp đánh dấu một tuổi trẻ tươi đẹp tuyệt vời.
Tôi có chút thích anh ấy nhưng không dám nói ra
Hoàn cảnh gia đình tôi không được tốt, sợ sẽ làm khổ anh ấy.
Cứ vậy cho đến kết thúc năm 3, tôi đi thực tập. Anh ấy tiễn tôi ra bến xe.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ ở trấn nhỏ, tiếng côn trùng kêu râm ran, hai chúng tôi đi bộ đã 2 tiếng đồng hồ.
Chúng tôi đã im lặng rất lâu, nhưng lại không hẹn mà tránh khỏi chỗ đứng đợi xe bus, chỉ hận thời gian đừng trôi nhanh vậy, hãy chậm lại chút, chậm lại chút.
Vì đây có thể là lần gặp gỡ cuối cùng của chúng tôi. Hai kẻ ngốc nghếch.
Sau đó tôi khóc, ngồi xổm dưới đất ôm đầu mà khóc.
Sở Dương đứng sau che ô cho tôi.
Dưới ánh nắng gay gắt, tôi ngồi dưới bóng mát êm ái mà anh ấy tạo ra, khóc một trận muốn ngất xỉu.
Không có chút cảnh báo nào, Sở Dương ôm lấy cằm tôi.
Lúc đó môi tôi bỗng cảm nhận được một sự tiếp xúc êm ái.
Sở Dương hôn tôi.
“Không khóc nữa nào” Sở Dương nói rồi nhẹ nhàng hôn khắp mặt tôi, lau hết đi những vệt nước mắt còn sót lại.
“Sang năm anh cũng đi thực tập, anh sẽ qua đó tìm em, được không nào?”
“Không được” Tôi vừa nóng vừa quẫn “Anh có tỏ tình với em đâu, sao tự dưng hôn em.”
“Anh xin lỗi.”
Sở Dương kẹp cái ô vào cổ và vai, hai tay nâng mặt tôi lên.
Gió nóng thổi làm rối tóc anh ấy, cũng làm lòng tôi loạn cào cào.
Anh ấy nhẹ nhàng lau sạch mồ hôi và nước mắt của tôi như chăm bẵm một đứa trẻ, cũng như nâng niu một thứ gì đó vô cùng quý giá.
“Bạn Lâm này, trước giờ tớ học văn rất tệ, không biết nói mấy lời hoa mỹ ngọt khé hứa hẹn dài dằng dặc, đến thành ngữ tớ còn không thuộc”
“Nhưng mà khoảnh khắc em ngã vào lòng anh, hơi bị ngôn tình một chút, nhưng đã cho anh cái trải nghiệm mà đến giờ anh vẫn nhớ, đó là “tim đập thình thịch.”
“Anh thích em…. Đã thích em rất lâu rất lâu rồi.”
Trong mắt Sở Dương có một tầng nước mỏng.
“Nhưng anh không có gì hết, anh không muốn em chịu khổ với anh, nên không dám nói với em”
“Nhưng anh lại nghĩ mình thử cũng chưa thử, cố gắng cũng chưa từng, thì sao có thể nói mình không đem lại được hạnh phúc cho em?”
“Nên anh mới muốn thử.
Anh sẽ học thật tốt, cố gắng kiếm nhiều tiền, để em sống vô tư vui vẻ. Không kể khó khăn vất vả thế nào, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. Anh sẽ vì em san bằng sông núi.”
Anh ấy đổi giọng thật kiên định “Bạn Lâm, anh thích em, làm bạn gái anh được không?”
Tôi muốn, tôi muốnnnnnnnn!!!!