Chương 4

Bóng dáng quen thuộc của Sở Dương xuất hiện

Tôi sợ ngẩn người, không kiểm soát được bắt đầu run rẩy.

Anh ta thì cười, dáng vẻ rất bình tĩnh, dường như rất hài lòng đối với sự sợ hãi của tôi. Sau khi trao đổi vài câu với lái xe, anh ta đi về phía tôi

Tôi không thể ngồi đây đợi chế_t được. Nên hét ầm lên “Anh ta là kẻ gi_ết người! Mau báo cảnh sát đi! Cứu tôi với.”

Trên xe hỗn loạn ầm ầm.

Tôi định trốn thoát từ cửa sau, Sở Dương dễ dàng chặn tôi lại, vác tôi lên vai.

Mà vẫn còn thong dong thừa sức an ủi vỗ về mọi người xung quanh, nói tôi có bệnh thần kinh. Tôi bị anh ta lôi lên xe.

Con trai lao đến, nắm tóc tôi, đánh rồi đá tôi.

“Cho mẹ chạy, cho mẹ chạy này.”

“Mẹ dám không cần con à, con phải gi_ết mẹ.”

Đôi tay mềm yếu của con trai dùng sức bóp lấy cổ tôi. Không còn không khí để thở, tôi không biết làm sao đành giơ tay cho nó một bạt tai.

“Con thử đánh mẹ lần nữa xem!”

Thằng bé chưa bao giờ thấy tôi hung dữ như vậy, ngước mặt khóc to.

Đó cũng là lần đầu tiên tôi thấy trên gương mặt nó xuất hiện biểu cảm như một đứa trẻ bình thường. Tôi chẳng cảm được chút tình mẹ bao la dạt nào. Tôi hận nó, giống như hận Sở Dương.

“Anh sớm biết là tôi muốn chạy trốn đúng không?”

Tôi hỏi Sở Dương. Anh ta đột nhiên cười lên, dùng dáng vẻ mê hoặc chúng sinh thường gặp nhẹ nhàng gật đầu “Em thích chơi thì anh chơi cùng em.”

Chương 13

Amh ta sờ mặt tôi, sờ đến đâu tôi lạnh toát đến đó “Anh đừng có chạm vào người tôi” Tôi sợ đến nỗi răng va vào nhau lập cập, không ngừng xin anh ta “Thả tôi đi được không?”

Sở Dương bất động.

Tôi gào khóc đau đớn “Tôi có cuộc đời của riêng mình chứ!”

“Anh nghĩ giữ tôi lại bên cạnh, tôi sẽ yêu anh sao? Không bao giờ, tôi sẽ chỉ càng thêm hận anh, sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!”

“Tôi chịu hết nổi rồi, nếu anh thương tôi thì để tôi ch_ết đi, có được không?”

Sở Dương lại thở dài.

Anh ta ôm lấy tôi, yêu thương hôn lên những giọt nước mắt của tôi. Nhẹ nhàng ấm áp nhưng lại đẩy tôi đến bờ vực của sự tuyệt vọng.

Tôi lại bị Sở Dương nhốt lại

Căn phòng quen thuộc, xiềng xích quen thuộc và những cái gương khắp mọi nơi.

THi thoảng con trai sẽ xuất hiện, hận thù hỏi tại sao tôi lại không cần nó.

Tôi không muốn nói chuyện với nó, không muốn quan tâm đến nó. Nó mới chạy đến cầu xin tôi ôm nó, giống như một con mèo nhỏ yếu ớt mong tôi làm mẹ nó.

“Mẹ ơi sau này con sẽ ngoan ngoãn, mẹ đừng bỏ con có được không?”

Nó đang nói dối. Nó sẽ chẳng bao giờ ngoan ngoãn. Hội chứng siêu nam sẽ chỉ khiến nó trở thành một con quỷ giống như Sở Dương.

Tôi bị nhốt không biết bao nhiêu ngày rồi. Đột nhiên nhớ ra nên tôi hỏi Sở Dương “Trương Nguyệt thế nào rồi?”