Chương 3

Trong lòng tôi ngập tràn tức giận, nhưng cố nhẫn nại nói với thằng bé

“Mẹ sao lại không cần con chứ?Vừa nãy mẹ chỉ bận xử lý chuyện thôi mà.”

“Lừa dối!” Thằng bé dùng sức đá vào đầu gối đang chảy m_áu của tôi “Con sẽ đi mách bố.”

“Sở Lâm, dừng ngay, mẹ đau.”

Tôi nói thế nào nó cũng không dừng lại, chỉ đành đẩy nó ra

Thằng bé đột nhiên ngã xuống miểng thuỷ tinh, khóc lớn lên.

“Dì Trương Nguyệt ơi, dì cứu cháu với, mẹ cháu muốn gi_ết cháu.”

Trường Nguyệt nháy mắt xuất hiện ở cửa phòng bếp, quan tâm chạy đến ôm lấy thằng bé, thân thiết vỗ về an ủi, không quan tâm đến vết thương của bản thân. Sở Dương đứng sau lưng cô ta, liếc nhìn tôi bằng nửa con mắt.

Con trai cũng thoải mái nằm trong vòng tay ôm của cô ta, vẻ mặt thoải mái, như thể Trương Nguyệt mới là mẹ đẻ của nó không bằng. Con trai cũng thay đổi cái nhìn với Trương Nguyệt rồi.

Lòng tôi kích động vô cùng, nhưng lại ngại chồng tôi phát hiện tìm cớ trừng phạt tôi.

Nên mới giả làm dáng điệu vội vàng, đứng lên từ đám m_áu me hỗn loạn, cà nhắc cà nhắc đi về phía bọn họ. Tôi nhìn rồi giải thích

“Lâm Lâm, mẹ đâu muốn làm đau con, mẹ chỉ là đau quá thôi”

Thằng bé hừ một tiếng, ôm chặt cổ Trương Nguyệt, ngoảnh mặt đi không nhìn tôi. Trương Nguyệt được nó yêu quý mà giật mình kinh ngạc, càng có cái nhìn thù địch với tôi. Tôi dùng vẻ ngoài đau khổ khôn nguôi che đậy nội tâm vui như phất cờ chiến thắng. Thằng bé hoá ra lại bám cô ta vậy, có phải là tôi sẽ thành công rồi không?

Nhẫn nhịn nhẫn nhịn, vẫn phải tiếp tục diễn đến hơi thở cuối cùng.

Nên tôi mới nén nhịn đau thương, bày ra bộ dáng yếu đuối tội nghiệp, nói với Sở Dương “Chồng ơi anh cũng không tin em à?”

Anh ta nhìn tôi, vẻ đành chịu thở dài “Em bị thương không nhẹ, đi viện xem thế nào?”

Một niềm vui lớn khủng khϊếp đang vây lấy tôi. Đây không nghi ngờ gì là cơ hội trốn thoát cực tốt. Nhưng mà liệu chuyện có thuận lợi như vậy không?

Đến bệnh viện, bác sỹ phát hiện Trương Nguyệt bị thương nghiêm trọng hơn nên thúc giục cô ta đi xử lý.

“Tôi tự đi cũng được rồi.” Cô ta nói vậy nhưng mắt thì chằm chằm nhìn Sở Dương.

Sở Dương nhìn xung quanh bệnh viện, không biết tại sao anh ta lại nói “Tôi đưa em đi. Lâm Lâm, chăm sóc cho mẹ đấy.”

Niềm vui trong tôi suýt thì không giấu nổi.

May sao lúc ấy bác sỹ đang gắp mảnh thuỷ tinh ở đầu gối tôi ra. Đau đến phát điên nên tôi chảy nước mắt ào ạt. Nhìn như là vì Sở Dương bỏ rơi tôi đang đau đớn để ôm người phụ nữ khác đi khám bệnh. Trương Nguyệt vui lắm, Sở Dương cũng cười.

Đồ biếи ŧɦái.

Anh ta là đồ điên, thằng bé con tôi cũng là một nhóc điên.

“Mẹ đừng có mà chạy” Thằng bé lạnh lùng “ Bố sẽ đá_nh ch_ết mẹ”

“Mẹ không chạy” Tôi cười, dáng vẻ hiền từ xoa đầu thằng bé “Mẹ đi vào nhà vệ sinh một lát, con ở cửa đợi mẹ nhé.”

“Không, mẹ nhất định muốn chạy trốn.”

Tên nhóc điên này không dễ gạt, nó chờ tôi ở cửa như canh phạm nhân. Tự nhiên bỗng có tiếng con gái hỏi

“Đây là nhà vệ sinh nữ, ai cho cháu vào đây?”

Tôi vui ch_ết mấy. Cách thức và thời điểm thoát khỏi đây rồi!!!!

Lập tức tôi phản bác “Nó bé như vậy biết cái gì đâu. Cũng đâu có nhìn trộm cô đi vệ sinh. Thật biết lo chuyện bao đồng.”

Cô gái kia bực rồi, bắt đầu lời qua tiếng lại. Tôi vờ như bực tức, ra gây chuyện với cô ấy. Lòng tôi mặc niệm “xin thứ lỗi, xin tha tội.”

Trong miệng thì đang phun ra mấy thứ lý luận huỷ hoại đạo lý luân thường. Thằng con thấy tôi cãi nhau với người khác thì vui vẻ nhảy nhót hẳn lên. Cô gái nọ mắng tôi là đồ thần kinh, còn giơ điện thoại ra chụp tôi.

Xung quanh bắt đầu tụ tập đông người hóng hớt. Nhà vệ sinh vốn bé mà bây giờ người chật như nêm.

Khi bọn họ lên tiếng chỉ trích, chính là hiệu quả mà tôi mong muốn, tôi vờ như hoang mang hoảng hốt, nhân lúc loạn lạc chạy trốn khỏi đám đông.

8 năm rồi, tôi đã đợi ngày này 8 năm.

Chạy mau, mau chạy khỏi nơi này!

Mặc kệ vết thương ở đầu gối tôi vội trốn chạy khỏi nơi này.

Xuống tầng hầm gửi xe, tôi gọi xe ra bến tàu hỏa! Tôi dùng chứng minh thư mua hai vé tàu hỏa đi về hai hướng ngược nhau. Sau đó tôi đến bến xe khách mua vé đi một trấn nhỏ phía bắc từ một tên cò phe vé. Không có chứng minh thư, anh ta sẽ không dễ tra ra dấu vết của tôi.

Xe chạy rồi!

Chuỗi ngày tồn tại chỉ mong được giải thoát đã kết thúc rồi. Tôi đã nhìn thấy ánh sáng nửa cuộc đời sau, lấy tay che mặt lau đi nước mắt vui sướиɠ.

“Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Tài xế kêu lên.

Trái tim đang treo ngược lên của tôi được thả lỏng xuống. Tôi bắt đầu nghĩ xem cuộc đời mới của mình từ nay về sau nên như thế nào?

Nhưng số mệnh vốn thích trêu đùa người ta như vậy đấy.

Xe khách đột nhiên dừng khựng lại, trước ánh mặt ngạc nhiên của mọi người.

Tôi bỗng dưng có một dự cảm không lành, nhìn về phía cửa xe