Chương 71: Sở Tích Nguyệt - Thanh Xà.

Sở Tích Nguyệt mơ màng tỉnh lại, lần nữa đã thấy mình tỉnh lại trên núi tuyết, xuất hiện trước nhà tranh của sư phụ.

Hôm nay sư phụ nàng vẫn ngồi đó, vẫn một bộ mặt ung dung tự tại, trên tay một chén trà, tay còn lại thì đánh cờ, nàng rất hiếu kì trước nay sư phụ luôn đánh cờ một mình, rốt cuộc sư phụ đang làm gì.

"Sư phụ, người đang làm gì a ?" Sở Tích Nguyệt tò mò hỏi.

"Ngươi tỉnh rồi sao?"

"Sư phụ người ?"

"Ta đang đánh cờ, không thấy sao "

"Ừm, nhưng người chỉ đánh cờ một mình nha!" Sở Tích Nguyệt nhìn sư phụ nàng có chút không hiểu hỏi.

"Ta đang đánh cờ với chính bản thân ta, cũng giống như ngươi đang cố gắng thắng được Tiểu Thanh Xà".

"Nhưng mà Thanh Xà tỷ là đối thủ của ta, còn đối thủ của người lại là ai ?".

"Đối thủ của ta sao, có lẽ là chính bản thân ta, ta muốn chiến thắng chính bản thân mình, ngay cả bản thân ta còn không chiến thắng được, vậy còn có thể thắng được ai bây giờ." Trường An nhìn nàng mỉm cười nhẹ giọng nói.

"Sư phụ, ngài nói ta không hiểu!" Sở Tích Nguyệt ngồi trên mặt tuyết ngẩng đầu lên nhìn sư phụ trả lời.

"Ngươi sau này sẽ hiểu!" Trường An nhìn nàng nói.

"Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, ngày mai còn cùng Tiểu Thanh Xà luyện tập."

"Vâng, Sư Phụ!".

Sáng Sớm.

Sở Tích Nguyệt đã xuất hiện ở Thiên Trúc Lâm, nàng lúc này không thấy Thanh Xà đâu, ngay cả một bóng người cũng không thấy, bình thường Thanh Xà luôn đợi nàng đến mà trực tiếp tấn công, chẳng lẻ hôm qua nàng đánh Thanh Xà bị thương nên không thể cùng nàng luyện tập tiếp được.



Đúng lúc nàng đang suy nghỉ lung tung trong đầu, thì một giọng nói của nữ tử từ đâu vang vọng đến tai của nàng.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, hôm nay tới sớm hơn ta nghỉ" Thanh Xà không biết từ đâu nói chuyện lên tiếng.

"Ai?" Sở Tích Nguyệt cầm trên tay Hồng Huyền Táng, cực kì tập trung, cảnh giác cao độ.

Ở trên không trung một nữ tử xuất hiện, chân trần đạp lá trúc, mặc váy xanh lục, lông mày như chim hoàng yến, da trắng như tuyết, khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, có vài phần yêu mị, đôi mắt trong vắt như trăng, trời đất ảm đạm. Giọng nói nhẹ nhàng, đôi mắt tựa như thủy tinh lạnh lùng cự tuyệt ngàn dặm sâu sắc.

Nữ tử này mặt quần áo màu xanh, thân thế cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp truyệt trần, mái tóc xanh mềm mại buôn xuống, tay ngọc cầm một thanh trúc kiếm màu xanh, khí chất trong trẻo, lạnh lùng giống như trăng tròn.

"Ngươi là Thanh Xà tỷ" Sở Tích Nguyệt cầm Hồng Huyền Táng trong tay đề cao cảnh giác, dù sao đây cũng là người lạ, không phải Thanh Xà nàng rất đề phòng.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, từ hôm nay ta cùng muội mới thật sự là luyện tập!" Thanh Xà đứng trên cành trúc nhìn xuống nàng nói.

"Tiểu Nguyệt Nguyệt, cẩn thận một chút, ta sẽ không nương tay" Giọng nói lạnh lùng băng lãnh, từ trên cao bay thẳng xuống vung trúc kiếm chém về phía Sở Tích Nguyệt.

Kiếm khí của Thanh Xà tung ra làm cho cả Thiên Trúc Lâm như cộng hưởng, cả rừng trúc như công kích Sở Tích Nguyệt, lần này chỉ một kiếm nàng liền không đỡ nổi, trên người bị thương không nhẹ bay ra ngoài núi tuyết mà ngất đi.

Thanh Xà thu kiếm không nói lời nào, biến mất vô định trong rừng trúc.

Thanh Xà bình thường ở bản thể luôn để ở trạng thái Huyền Tiên Cảnh, nhưng một khi nàng hóa thành hình người, tu vi của nàng sẽ toàn bộ bộc lộ mà ra, không phải tự nhiên mà nàng là chủ nhân của Thiên Trúc Lâm, tu vi của nàng lúc này đã đạt đến Bất Hủ Tiên Vương cực kì kinh khủng.

Khắp Ma Thiên Sơn có vô số Yêu Tộc tồn tại, tựa như Táng Âm Mộ Địa bên cạnh có một con Dơi Yêu tu vi đã đến Địa Tôn Cảnh, cực kì khủng bố, ở Ma Thiên Sơn này Yêu Vương, Yêu Tôn vô số, ngay cả Yêu Đế đều tồn tại ở bên trong Sinh Mệnh Cấm Khu, nơi đó chỉ có Trường An từng đi qua, các tiểu yêu như Thanh Xà không có tư cách bước vào.

Thanh Xà bên ngoài nóng lạnh, nhìn qua hòa khí thậm chí ôn thanh nhỏ giọng, một bộ giáng tựa như rất dễ ở chung nhưng trên thực tế không phải vậy, trong lòng nàng như một tảng băng, xuống tay không chút lưu tình.

Tính tình trong sáng lạnh lùng, không vui vẻ tranh giành với người khác. Trong lòng nàng nộ liễm như hoa sen, tất cả đều giấu ở trong lòng, ẩn dấu sâu bên trong nội tâm lạnh lùng, bất cứ chuyện gì nàng đều không nói với ai, bất luận trải qua bao nhiêu chuyện nàng đều một mình chịu đựng cũng không nhắc tới với người ngoài, chỉ có người thân cận mới có thể cảm giác được trong nội tâm băng lãnh kia có một phần lửa nóng.

Nàng làm người cao ngạo, đối với người khác khinh thị vô cùng, không biết bao nhiêu thanh niên tuấn kiệt của Yêu Tộc vì nàng mà yêu thích, nhưng tất cả đều khó lọt vào mắt nàng, không động tâm thần một chút. Nàng như Đằng Xà bay lượng trên bầu trời, nhìn như trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong thâm tâm nàng tràn ngập lãnh ngạo, sẽ không bởi vì ngẫu nhiên gặp một con sói non nớt đang chạy về phía cường giả, liền dừng bước, dựa vào bên cạnh hắn.



Cũng vì như thế, vạn năm trước nàng bị một tên Thiên Yêu Đế mến mộ, nàng thẳng thừng từ chối, làm tên kia Thiên Yêu Đế tức giận, đánh nàng trọng thương, chạy trốn suốt trăm năm, may mắn trốn thành công lên Ma Thiên Sơn, được Trường An cứu chữa, sau đó canh chừng Thiên Trúc Lâm thay hắn đã gần vạn năm nay.

Bối cảnh của nàng ở Yêu Tộc cũng không nhỏ, nàng từng là đệ tử của Cửu Thải Thiên Thôn Xà, sư phụ nàng cũng từng là một tên Thiên Yêu Đế, vì ngạnh kháng mười mấy tên Nhân Tộc Thiên Đế mà bỏ mạng, nàng vì vậy mới gặp cảnh tạo ngộ truy sát, nếu không tên kia Thiên Yêu Đế đâu dám động chạm đến nàng.

Sư phụ nàng từng đánh giá nàng rất cao.

"Nàng là người xuất sắc ưu tú nhất trong Cửu Thải Thiên Thôn Xà trăm vạn năm nay, chỉ cần nàng không vẫn lạc, tương lai Yêu Tộc tất sinh ra thêm một vị Chí Tôn, Yêu Tộc cũng vì thế sẽ trường tồn vĩnh hằng".

Nhưng cuộc đời đâu như nàng nghỉ, bị một Thiên Yêu Đế khác đánh trọng thương, căn cơ của nàng đã vỡ vụn mà hết, nàng cực hạng của bây giờ chỉ có thể tu luyện đến Thiên Yêu Đế là cao nhất không thể tiến thêm, ngay cả Chung Cực Thiên Yêu Đế cũng không thể bước vào, chứ đừng nói Chí Tôn Cảnh trong truyền thuyết.

Sở Tích Nguyệt mơ hồ tỉnh lại, cả người đau nhức không thôi, trên cơ thể nàng có một vết kiếm dài chém ngay người, nàng bị thương không nhẹ, trúng một kiếm của Thanh Xà nàng khó mà gượng dậy tiếp tục đi vào Thiên Trúc Lâm lần nữa.

Từ trong nhà tranh đi ra, Trường An nhìn nàng bị thương nặng như vậy có một vài phần thương cảm, nhưng hắn không lại cứu giúp hay trị thương cho nàng, đây là điều nàng phải trải qua, tương lai của nàng đã ấn định đầy khó khăn.

"Sư phụ Thanh Xà tỷ thật mạnh!" Sở Tích Nguyệt bị thương cố gắng gượng dậy, ngồi trước mặt Trường An nói.

"Nàng đích xác rất không tệ, trước đây nếu không bị thương, có lẽ bây giờ đã là Thiên Yêu Đế rồi, không phải chỉ là Bất Hủ Tiên Vương như hiện tại".

"Sư phụ, ta chỉ là Phàm Nhân, người lại bắt ta đi tập luyện với Bất Hủ Tiên Vương, thật là khó" Khuông mặt của Sở Tích Nguyệt có phần ủy khuất nhìn sư phụ nói.

"Ngươi thật sự là Phàm Nhân sao ?".

"Đúng là không giống, nhưng con không thể sử dụng Tiên Lực, chỉ có thể sử dụng nhục thể mà đối đấu với Thanh Xà tỷ."

"Ngươi dùng Phàm Thể nếu có thể thắng được Bất Hủ Tiên Vương, đối với ngươi mà nói sẽ là một bước tiến lớn, đừng than vãn nữa, tương lai ngươi còn phải tự tìm ra Công Pháp mà ngươi tu luyện, giống như Kiếm Kỹ mà ngươi tự sáng tạo vậy."

"Ta chỉ có thể giúp ngươi lúc bắt đầu, tương lai ngươi như thế nào, đều dựa vào chính ngươi, không được lười biến" Trường An nói xong mấy câu cũng không nán lại, đi vào trong nhà tranh nghỉ ngơi.

Sở Tích Nguyệt cũng không phàn nàn gì, sau đó ngồi tỉnh tọa ổn định thương thế một chút, ngày mai lại tiếp tục đi vào Thiên Trúc Lâm cùng Thanh Xà chiến đấu, nàng quyết tâm trong vòng mười năm, nàng phải đánh thắng được Thanh Xà tỷ.

Sở Tích Nguyệt trong tâm trí đã hình thành một cỗ chiến đấu chi tâm, nàng hiện tại chỉ có một quyết tâm là chiến thắng được Thanh Xà, mau chóng sáng tạo được công pháp, bước lên con đường tu luyện, nàng không muốn cả đời chỉ là phàm thể, nàng muốn siêu việt hết thảy kẻ thù, nàng muốn báo thù.