Chương 3: Thiếu chút nữa bị bạn cùng phòng thẳng nam xâm phạm

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thiều Viễn bắt lấy vai Kết Niệm Vân, đem cậu ấn trên tường, nhìn chằm chằm mắt tròn hơi nước mông lung, hắn bị mặt trời phơi đến màu nâu nhạt, cánh tay tràn ngập cơ bắp chống đầu Kết Niệm Vân, một bàn tay từ váy ngủ Chiffon vói vào, tay ướt mồ hôi bao lại cái mông mới vừa tẩy sạch.

Thân hình tràn ngập hơi thở giống đực mãnh liệt bao phủ Kết Niệm Vân, cơ ngực cùng cơ bụng Thiều Viễn trần trụi bị mồ hôi tẩm đến tỏa sáng. Bên tai mèo con là tiếng giống đực động dục thở dốc. Cái mũi tràn ngập vị mồ hôi Thiều Viễn mới vừa vận động xong. Đôi mắt cậu không chịu khống chế mà nhìn chằm chằm một giọt mồ hôi lưu động, bọt nước từ cổ chảy xuống cơ ngực vì thở dốc mà phập phồng, theo cơ bụng hoàn toàn đi vào quần đùi vận động, hạ bộ cao ngất nháy mắt tràn ngập mắt Kết Niệm Vân.

Kết Niệm Vân bị giống đực mãnh liệt công kích làm cho đầu dưa choáng váng. Gương mặt bị vị mồ hôi của Thiều Viễn huân đỏ bừng, mắt tròn mờ mịt hơi nước, trong chốc lát ngắm cơ ngực Thiều Viễn một cái, chốc lát ngắm quần đùi vận động bành trướng một cái. Mèo con cảm thấy hô hấp có chút khó khăn.

“Làm cái gì……”

“Làm cái gì?”

Thiều Viễn rút tay vuốt mông nhỏ Kết Niệm Vân, một phen kéo quần xuống, dươиɠ ѵậŧ thô to màu đỏ tím bắn ra, khí thế hùng hồn mà đứng thẳng, cự căn chừng 20 centimet, gân xanh quấn quanh cán, Đại Qυყ đầυ đỏ thẫm chỉ vào Kết Niệm Vân.

“Làm ngươi!”

“Ân……”

Mèo con nhìn chằm chằm cự căn chỉ thẳng chính mình, cảm thấy tiểu đinh đinh cậu cũng đứng lên, tiểu hoa huyệt một trận tê dại, eo chân có chút mềm, cậu mềm mại lắc đầu.

“Không cần, không cần…… Ngô ân!”

Hai mảnh môi ngăn chặn cái miệng nhỏ đang cự tuyệt, Thiều Viễn một tay ôm eo nhỏ Kết Niệm Vân, côn ŧᏂịŧ lớn nóng bỏng chen vào giữa hai chân cậu, dán âm thần mềm mại. Đầu lưỡi cũng vói vào trong miệng Kết Niệm Vân, bắt được đầu lưỡi nhỏ liền mυ"ŧ vào.

“Ân, a…”

Kết Niệm Vân nhón hai chân, cơ hồ sắp cách mặt đất, hai tay vô lực xô đẩy Thiều Viễn, tiểu đinh đinh phấn nộn dán ở Thiều Viễn ngạnh bang bang. Hoa huyệt lại ngạnh lại nhiệt không ngừng ra nước, đại âm thần ngẫu nhiên hút một chút. Mắt tròn nửa khép, đầu lưỡi bị hút tê dại, khoang miệng bị đại đầu lưỡi xâm phạm nuốt không kịp, hỗn hợp nước bọt hai người từ khóe miệng chảy xuống,

“Hô ân……”

Thân hình Thiều Viễn ở phía trên đem Kết Niệm Vân ngăn chặn chặt chẽ. Hắn áp đầu người trong lòng ngực trên tường, một tay đặt ở phần cổ cậu. Ngón tay đỉnh cằm cậu, khóa trụ cổ, trên cao nhìn xuống mà khống chế đầu lưỡi từ phía trên ra ra vào vào xâm lược cái miệng nhỏ.

“Ân, ân, ân, ngô, ngô ngô —— ân?”

Kết Niệm Vân hai mắt đẫm lệ mông lung thừa nhận giống đực bá đạo xâm lấn, mỗi lần đầu lưỡi hữu lực cắm vào miệng mình, âm thần liền hút cự căn gắng gượng một chút, hoa huyệt phun ra một cổ nước tưới côn ŧᏂịŧ nóng bỏng.

Khoang bụng tê tê dại dại, cánh tay Kết Niệm Vân mềm mại đáp trên vai Thiều Viễn, âm thân dồn dập hút chặt cự bổng. Hoa huyệt trào ra một đại sóng thủy dịch, tiểu côn ŧᏂịŧ cũng bắn ra một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙, eo nhỏ không chịu khống chế cong về phía trước, mềm như bông mà rêи ɾỉ.

“A ân —— ân ân??”

Ôm Kết Niệm Vân không có sức lực, đình chỉ xâm phạm miệng nhỏ của cậu, đầu lưỡi rời khỏi đến mang mật nước, ở giữa không trung tách ra, Thiều Viễn vệt nước khóe miệng cậu hút khô. Côn ŧᏂịŧ lớn còn ở giữa hai chân Kết Niệm Vân, bế cậu đến bên giường.

“Ân hô?…… Hô?……”

Kết Niệm Vân giương miệng thở dốc, âm cuối câu dính nhớp Thiều Viễn lại ngạnh vài phần, đem mèo con đặt ở trên giường. Cả người ở giữa hai chân cậu, khi Thiều Viễn duỗi tay chuẩn bị kéo hai chân cậu ra, Kết Niệm Vân đột nhiên giãy giụa lên, “Ân, buông ta ra……”

Hai chân thon dài gắt gao kẹp eo Thiều Viễn, cẳng chân ở sau lưng Thiều Viễn. Mắt tròn thủy nhuận nhuận, ách tiếng khóc thút thít.

“Không được, không thể xem, buông ta ra ô……”

“Ngươi kẹp ta chặt như vậy còn kêu ta buông ngươi ra!”

Thiều Viễn bị cậu ách thanh, bạch chân quấn lấy câu tâm khó nhịn, không nghĩ tới ngươi là cái dạng này!

Trong miệng nói không cần!

Chân lại kẹp ta chặt như vậy!

“Ta không, có…… Ô……”

Kết Niệm Vân sức lực thế nào so chủ lực đội bóng rổ Thiều Viễn, huống chi vừa mới trải qua lần đầu tiên triều xuy, eo chân mềm mại vô lực.

Thiều Viễn tách ra hai chân cậu, bị cảnh tượng trước mắt sợ ngây người. Nơi riêng tư hồng nộn không có một tia lông tóc, bắn quá côn ŧᏂịŧ phấn nộn vô lực ngã vào một bên. Âm thần hơi hơi đóng mở, triều xuy thủy dịch làm sáng bóng. Cúc huyệt phía dưới, cũng là phấn nộn nộn, hãm ở giữa mông trắng nõn. Biểu tình Thiều Viễn giật mình bị Kết Niệm Vân thu ở đáy mắt.

“Ô ô —— ngươi đi! Ngươi tránh ra!”

“Ngô ——”

Thiều Viễn che lại cái mũi, Kết Niệm Vân đạp hắn một chân xoay người liền trốn vào trong chăn, mật huyệt cũng từ trước mắt hắn biến mất.

“Ta……”

Thiều Viễn không biết nên nói cái gì, bị Kết Niệm Vân đá một chân thanh tỉnh, hắn lần đầu nhìn thấy người song tính, lần đầu nhìn thấy tiểu âʍ ɦộ đáng yêu như vậy, hắn còn không có tiếp thu sự thật hắn cong, lại phát hiện đối tượng là song tính, hắn rốt cuộc cong hay không?!

Đại một ở một cái học kỳ, Thiều Viễn liền bắt đầu không thế nào ở tại phòng ngủ, hắn cùng Kết Niệm Vân không thể nói quan hệ hảo, cũng không quá xấu. Hắn lớn lên soái, còn sẽ đánh bóng rổ, bạn gái cũng cần. Hắn ngăn không được trong lòng đối chính mình cùng Kết Niệm Vân quan hệ ý tưởng, nhìn nhìn người chôn trong chăn, hắn vò tóc, nhặt lên áo bóng rổ trên mặt đất, sửa sang hảo quần áo đi ra phòng ngủ.

Mà mèo con bị cường hôn cường ôm, miệng nhỏ sưng đỏ mệt ngủ rồi.