Chương 18: Giáo huấn mèo con không hiểu chuyện

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Thiều Viễn bắt lấy Kết Niệm Vân làm cậu ghé vào trên đùi mình, nhấc lên vạt áo váy ngủ thẳng đến lộ ra toàn bộ mông nhỏ đô đô, giơ lên đại chưởng, nặng nề rơi xuống, một tiếng tiếng đánh thanh thúy vang lên.

“Ba ——!”

“Oa a a a!”

“Ba ——! Ba ——!”

Thiều Viễn đè lại mèo con giãy giụa, thiết diện vô tình liên tục đánh mông nhỏ. Mông thịt trắng nõn bị bao vây ở qυầи ɭóŧ, nhưng thuần vải dệt như cũ ngăn không được xúc cảm mềm mại, mỗi lần chụp đánh, mông thịt phì nộn đều sẽ như vì chịu va chạm mà đong đưa như bánh pudding, mông nhỏ trắng bóng sẽ nhấc lên mấy tầng thịt sóng.

“Ô ~ ô ~ vì cái gì đánh ta? Ô oa ——!”

Kết Niệm Vân lại khó hiểu lại ủy khuất, hốc mắt đỏ bừng, vài giọt nước mắt đảo quanh. Thiều Viễn dừng tay, bất đắc dĩ lại yêu thương đem mèo con khóc thút thít ôm vào trong lòng ngực.

“Bởi vì ngươi cho người khác ngoài lão công hôn tiểu vυ" ngươi, ngươi hiểu hay không ngươi cái tiểu ngốc miêu.”

“Ô ô ô…”

Kết Niệm Vân lắc đầu, “Đồ Bảo lại không phải người khác.”

“Nhưng ngươi là của ta, vυ" vυ" ngươi cũng là của ta, loại sự tình này chỉ có thể cùng ta làm! Nhớ kỹ không!”

Thiều Viễn lại nhẹ nhàng mà chụp đánh một chút Kết Niệm Vân mông thịt.

“Ô ~ đã biết…”

“Cũng không cho Đồ Bảo uống sữa!”

“Vì cái gì? Ô ô… Hắn đều uống lên…”

Ngươi còn dám nói!

Ta còn sinh khí hơn ngươi đâu!

Thiều Viễn lại hung ba ba nói, “Chính là không cho!”

“Đã biết…”

Kết Niệm Vân tròn lớn mắt trộm nhìn Thiều Viễn, thấy hắn thần sắc hòa hoãn, hai tay vòng cổ hắn, rầm rì làm nũng:

“Mông ta đau quá, đều là ngươi… Hừ! Đau chết!”

“Hảo hảo hảo, lão công xoa cho ngươi.”

Thiều Viễn song chưởng phủ lên mông nhỏ đĩnh kiều, nhẹ nhàng mà xoa, khi thì nắm chặt năm ngón tay mát xa.

“Ngô, ngô…”

Kết Niệm Vân đĩnh mông nhỏ, kiều kiều rêи ɾỉ. Độ ấm lòng bàn tay Thiều Viễn tựa hồ đều thiêu đến toàn thân cậu, tiểu hoa huyệt mẫn cảm phun ra lãng thủy.

“Tiểu lãng hóa, đều động dục.”

Thiều Viễn cởϊ qυầи lót trắng, mông thịt đỏ bừng một mảnh, thịt đùi còn run nhè nhẹ, hoa huyệt liền bại lộ trong không khí, âm thần thủy sắc diễm diễm, mơ hồ có thể thấy âm đế đứng thẳng ở trên, tiểu dươиɠ ѵậŧ sợ hãi mà cong.

“Mặt trên không nước uống, đêm nay liền uống mặt dưới.”

Nói xong Thiều Viễn liền đẩy ngã Kết Niệm Vân, ở giữa hai chân cậu, há mồm bao lấy hoa huyệt. Đầu lưỡi đầu tiên là từ dưới hướng lên trên liếʍ huyệt phùng, mới liếʍ nụ hoa ngoan ngoãn mở ra, lãng thủy róc rách chảy ra. Đại đầu lưỡi dán huyệt phùng, Thiều Viễn há miệng bao lấy hoa huyệt dâʍ ɭσạи mυ"ŧ vào. Thẳng mυ"ŧ âm môi sưng to, không thể chống cự mà tách ra, hào phóng lộ ra huyệt phùng cùng âm đế. Đầu lưỡi hướng về phía trước, vòng quanh tiểu âm đế đảo quanh, lại nghiền lại liếʍ. Kết Niệm Vân không chịu nổi mà khóc suyễn, chỉ có thể rộng mở hoa huyệt phun nước.

“Y ~ ân a… Ân nha… Ngô ~ ngô ~!”

Nữ huyệt bị đầu lưỡi khi dễ không ngừng phun nước, chờ Thiều Viễn thật vất vả uống đủ, hắn vẫn không buông tha tiểu hoa huyệt đáng thương. Đầu lưỡi thăm tiến huyệt phùng, thẳng đảo vào hoa huyệt, chốc lát chuyển vòng huyệt thịt, trên dưới đong đưa, chốc lát lại chọc vào rút ra, phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ. Cung khẩu co rút lại phun ra lãng thủy tất cả đều theo đầu lưỡi chảy vào trong miệng Thiều Viễn.

Hoa huyệt bỗng nhiên gắt gao co rút lại, đầu lưỡi Thiều Viễn cảm nhận cảm giác chặt chẽ, hắn rút ra đầu lưỡi, há miệng ngậm lấy toàn bộ huyệt phùng, chờ đợi dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra.

“Ân nha ân nha ~~ y ——!”

Kết Niệm Vân đỉnh eo thon, tiểu côn ŧᏂịŧ run rẩy chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, hoa huyệt rộng mở, một cổ tiếp một cổ mà phun ra dâʍ ŧᏂủy̠ tao ngọt.

Thiều Viễn hoạt động hầu kết, chờ hoa huyệt cao trào kết thúc hắn mới buông ra. Chỉ thấy tiểu dươиɠ ѵậŧ lệch qua một bên, đại âm thần bị dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước bọt nhiễm sáng bóng, huyệt phùng còn mấp máy, âm đế xinh xắn đứng thẳng, toàn bộ hoa huyệt hiện ra diễm đỏ. Làm hai chân Kết Niệm Vân trắng nõn treo eo hắn, hắn đỡ khí cụ, qυყ đầυ đỉnh huyệt phùng trên dưới hoạt động.

“Vào được, bảo bối.”

Nói xong dùng sức thẳng lưng, đại qυყ đầυ không hề trở ngại thao nhập, huyệt thịt mềm mại thả lỏng làm đại điểu thô cứng có thể thuận lợi tiến vào. Đợi toàn căn hoàn toàn đi vào, Thiều Viễn bế Kết Niệm Vân làm cậu ngồi quỳ trên người mình, thao lộng mấy chục lần, hắn dừng lại, “Biết sai rồi?”

“Ê a ~ ngô…… Đã biết.”

“Sai ở đâu?”

“Ngô…… Không nên cho Đồ Bảo hút sữa…… Lão công nhanh, động nhanh lên ~”

“Muốn thì tự mình động.”

Thiều Viễn đỡ eo Kết Niệm Vân, một chút ý tứ trừu động cũng không có.

“Ô……”

Kết Niệm Vân bĩu môi, đỡ đầu vai Thiều Viễn, nương lực đầu gối hơi hơi ngồi dậy, hoa huyệt phun ra hệ rễ nóng bỏng, sau đó thả lỏng toàn thân, hoa huyệt lại nuốt vào, đại qυყ đầυ đỉnh lộng tiểu cung khẩu, tiểu cung khẩu e lệ mà phun ra một cổ lãng thủy.

“Y ~~ không được… Không được……”

Lắc đầu, lại nhếch lên mông thịt bị chụp đánh đỏ bừng, lại dùng lực mà ngồi xuống, hoa huyệt không ngừng phun ra nuốt vào dươиɠ ѵậŧ. tiểu thịt căn Kết Niệm Vân theo động tác đong đưa, lãng thủy phun tung toé lên bụng Thiều Viễn.

“Lão công, ta… Y ~ ta biết sai rồi… A a ~ lão công, lão công, ân ô ~”

“Sai chỗ nào?”

“Ta, ta sẽ không lại cho người khác hút sữa ~ ô ~ lão công…”

Thiều Viễn nghe xong, tay đặt trên eo Kết Niệm Vân lập tức dùng sức, cao cao giơ lên eo nhỏ, lại buông tay, tùy ý hoa huyệt theo trọng lực nuốt vào nam căn, huyệt thịt bị hung mãnh mà tách ra, cung khẩu bị dùng sức va chạm.

“Ê a ~! Ân ngô! Ô… Ô ~”

Mật huyệt nguyên bản phấn nộn nộn đã bị thao lộng thành màu đỏ tao diễm. Âm môi bị tinh hoàn no đủ chụp đánh thật sâu mà bọc phân thân. Cung khẩu tao mềm mở ra, chờ mong đại qυყ đầυ thao nhập, tử ©υиɠ muốn được tưới từng trận tê dại, Kết Niệm Vân lắc đầu khóc kêu lại cao trào.

“Ngô… Ô ~ ô ~ y nha y nha ~~ ân ——!”

Gân xanh nhảy lên hưởng thụ hoa huyệt mυ"ŧ vào, mềm nhẹ mà đâm vào rút ra, kéo dài hoa huyệt cao trào. Đợi tiểu huyệt không còn phun nước, đại qυყ đầυ thao vào cung khẩu, bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, cọ rửa vách trong tử ©υиɠ. Bắn thẳng đến đến Tiểu Niệm Vân hai mắt mê mang, đầu lưỡi vươn, hoa huyệt lại một lần bị cưỡng bách cao trào, hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở tử ©υиɠ, đại qυყ đầυ cọ rửa lấp kín cung khẩu, căng đến bụng nhỏ trướng lên.