Chương 6

Tôi và Ngôn Mặc chính thức trở thành một cặp.

Anh học đại học ở một tỉnh lân cận, chúng tôi chỉ có thể liên lạc qua WeChat và điện thoại, trở thành mối tình xa.

Một lần anh đến thăm tôi, thấy tôi học hành sa sút nên anh đã mắng tôi một trận.

Tôi từ nhỏ đã là kẻ cứng đầu, ngoại trừ bố mẹ, không ai dám mắng tôi nhưng Ngôn Mặc là ngoại lệ, dù anh làm gì, tôi cũng không thể giận anh.

Ngôn Mặc khuyến khích tôi học hành chăm chỉ.

Điều quan trọng là anh nói: “Ít nhất cậu cũng phải thi vào đại học gần tôi! Tôi... muốn gặp cậu mỗi ngày."

Tôi lại một lần nữa cố gắng học hành vì anh.

Sau khi tôi vào đại học, chúng tôi cùng nhau thuê một căn phòng ngoài trường.

Từ đó, tôi mỗi ngày đều đến phòng của Ngôn Mặc nhưng chúng tôi chỉ nằm trên giường và nói chuyện.

Ngày sinh nhật 18 tuổi của tôi, tôi làm phiền Ngôn Mặc, nói rằng tôi đã trưởng thành và nên làm những việc người lớn làm.

Ngôn Mặc thấy tôi phiền phức, nhưng không thể chịu đựng được nữa, nên đã đè tôi xuống giường và mắng một trận.

"Chết tiệt, tôi thực sự tin rằng Ngôn Mặc có thể đánh bại một mình mười người."

Sau khi chúng tôi tốt nghiệp, tôi đầu tiên là thuyết phục bố mẹ mình, dù họ phản đối đến mấy cũng không làm thay đổi quyết định của tôi.

Khi họ không thể lay chuyển tôi, họ đành chấp nhận.

Sau đó, tôi đi xin lỗi bố mẹ Ngôn Mặc, nói rằng tôi đã làm phiền anh! Họ là những người hiểu biết nhưng cũng khó chấp nhận ngay lập tức.

Nhưng tôi quỳ mãi không dậy nổi, họ chưa từng gặp trường hợp như vậy… Cuối cùng đồng ý với điều kiện tôi phải thực lòng với Ngôn Mặc.

Tôi hối tiếc vì đã làm Ngôn Mặc phải chịu khổ.

Khi Ngôn Mặc biết chuyện, anh trách tôi không nói với anh và tự mình gánh vác mọi việc.

Ngôn Mặc từ nhỏ đã biết chơi dương cầm, nhưng chưa bao giờ chơi cho tôi nghe.

Một ngày ở nhà anh, lần đầu tiên ANH chơi một bản nhạc cho tôi.

Tôi không hiểu đó là bản nhạc gì, chỉ cảm thấy nó rất sâu lắng.

Ngôn Mặc chơi dương cầm như thể anh đang tỏa sáng.

Khi bản nhạc kết thúc, Ngôn Mặc vẫn ngồi trên ghế piano và hỏi: “Cậu thích không? Đây là bản nhạc tôi viết riêng cho cậu."

Lúc này, tôi không biết phải nói gì... Tôi thực sự muốn ôm anh.

Thấy tôi không phản ứng, Ngôn Mặc nói tiếp: "Tề Tứ, tôi luôn muốn nói với cậu! Cảm ơn cậu đã xuất hiện trong cuộc đời tôi."

Nghe tới đây, tôi dùng hết sức lực của mình hôn Ngôn Mặc… Sau đó, tôi thở hổn hển và nói với anh: “Cảm ơn anh đã xuất hiện trong cuộc đời em! Em sẽ mãi mãi yêu anh! Anh là cả thế giới của em."

Lúc nghe lời này Ngôn Mặc đã cười… Anh thực sự rất đẹp trai!

Ngôn Mặc nói: “Tôi chỉ viết bản nhạc đó cho cậu."

Tôi không ngừng ngắm nhìn khuôn mặt của Ngôn Mặc! Tôi nghĩ… Dù anh có già đi! Dù dung mạo của anh có thay đổi! Tình yêu của của tôi với anh vẫn sẽ tồn tại cùng thiên hoang địa lão.