- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cớ Sao Nói Không Yêu
- Chương 45: Ngoại truyện 2: Nếu có thể quên (Hạ)
Cớ Sao Nói Không Yêu
Chương 45: Ngoại truyện 2: Nếu có thể quên (Hạ)
Vào năm thứ ba đại học, phần lớn thời gian Nguyễn Tĩnh đều về nhà. Trong năm này người lớn thường xuyên đi công tác nên bảo cô ở nhà trông nom nhà cửa. Lúc này Nguyễn Nhàn đang đi học ở tỉnh khác.
Mấy ngày nay tâm tình của Nguyễn Tĩnh không được tốt cho lắm. Cô cởϊ áσ khoác rồi chậm rãi đi lên tầng. Nguyễn Tĩnh còn chưa lên tới tầng hai thì phía dưới có người dùng chìa khóa mở cửa, sau đó, đèn phòng khách cũng được bật sáng. Nguyễn Tĩnh đứng lại. Cô suy nghĩ một lát rồi cuối cùng vẫn quyết định đi xuống.
Một cô gái trông khá quen đang dìu anh đi vào. Nguyễn Tĩnh không khỏi dừng chân lại...
"Tôi không sao!" Anh cất giọng khàn khàn nói với người bên cạnh, "Cô về đi!"
"Vừa rồi anh uống nhiều như vậy, sao không có việc gì được." Lúc này, cô gái thấy Nguyễn Tĩnh đang đứng trên cầu thang thì không khỏi sửng sốt một chút, "A, thì ra có người ở nhà."
Anh khẽ ngẩng đầu nhìn về phía cô, trên mặt không có vẻ gì là bất ngờ.
"Ồ? Cô không phải là..." Cô gái rõ ràng đã nhận ra Nguyễn Tĩnh nên có chút kinh ngạc. Tưởng Nghiêm lúc này lại nở nụ cười, "Dai như da trâu."
A Tĩnh cũng không để ý. Cô tiến lên vài bước và khẽ đỡ lấy cánh tay anh. Trên người anh nồng nặc mùi rượu làm cô không khỏi nhíu mày, "Sao uống nhiều vậy?"
Anh hất tay đẩy cô ra.
"Để em đỡ anh. Anh ấy ngủ phòng nào ạ?"
Nguyễn Tĩnh nắm lấy cánh tay vừa bị đẩy ra, "Tầng ba, phòng thứ hai."
"Vâng, cảm ơn!"
A Tĩnh nhẹ nhàng cười cười, "... Đừng khách sáo, tôi có giúp được gì đâu."
Nhìn theo bọn họ đi lên tầng, Nguyễn Tĩnh xoay người đi vào bếp rót cốc nước. Đang là mùa đông nên nước rất lạnh. Cô uống nước xong thì không khỏi rùng mình một cái.
Lúc cô gái kia xuống lầu, cô ấy mỉm cười với A Tĩnh, "Tôi nhớ rồi, cô là Nguyễn Tĩnh nhỉ. Cô thường xuyên tới..." Cô ấy dừng lại một chút rồi lại nói tiếp, "Hôm nay tâm trạng của Tưởng Nghiêm không được tốt nên uống hơi nhiều, cô là... người nhà của anh ấy, phiền cô chăm sóc anh ấy chút nhé!"
"Cảm ơn chị đã đưa anh ấy về!" A Tĩnh khẽ gật đầu rồi lễ phép đáp lại.
Sau khi tiễn khách, Nguyễn Tĩnh lại lên tầng. Cô ngồi trong phòng đọc sách một lát rồi cuối cùng xuống dưới đun nước sôi và pha một tách trà mật ong.
Căn phòng ở tầng ba này trước đây là phòng dành cho khách. Thỉnh thoảng Nguyễn Tĩnh cũng ngủ trong đó vài lần nhưng từ khi Tưởng Nghiêm ở đó thì cô không hề đặt chân vào nữa. Tuy cô luôn truy đuổi và chạy theo anh nhưng cũng không dám xâm phạm sự riêng tư của anh... Có điều, da trâu ư, cũng đúng...
Cô gõ nhẹ hai cái lên cánh cửa. Không có tiếng đáp lại. Nguyễn Tĩnh nghĩ nghĩ một chút rồi đẩy cửa ra. Bên trong không bật đèn và tối om một mảng, chỉ có một chút đốm lửa đang lập lòe nơi đầu giường.
Anh đang hút thuốc... A Tĩnh sững người. Cô vẫn nghĩ một người tính tình nghiêm túc như anh sẽ không dính vào thứ này.
"...Nguyễn Tĩnh, cô có mệt mỏi không?" Trong bóng tối, giọng nói lạnh lùng của anh xuyên qua khoảng không lọt vào tai Nguyễn Tĩnh, giọng nói không giống của một người đang say rượu chút nào.
"Em để đồ uống ở đây nhé!"
Anh cười cười, "Đúng rồi, cô rảnh như vậy sao không tới thăm bác gái bệnh tật của mình nhỉ?"
A Tĩnh ngẩn người. Bác gái lại bị bệnh sao? Ông nội không cho phép mọi người tới gặp bác, kể cả cô... Nhưng mà thân thể của bác gái vốn không được khỏe từ trước rồi. Đúng vậy, cô và chị gái đã lén lút gửi tiền đi nhưng làm sao đủ được...
Nguyễn Tĩnh còn đang trầm ngâm thì đã có người đứng trước mặt cô. Tay anh nắm chặt lấy cổ tay cô. A Tĩnh cả kinh, "Tưởng Nghiêm?"
Anh xoa lên hai gò má của cô, "A Tĩnh, cô thích tôi được bao nhiêu? Hả?"
Lời nói của anh rất ôn hòa nhưng cổ tay cô lại bị tay anh làm cho đau đớn, "Tưởng Nghiêm, có phải bác gái..."
"Cô không đủ tư cách nói về bà ấy, các người không có tư cách!" Vẻ mặt của anh hiện lên sự mù mịt. Anh ép cô vào bức tường đằng sau. Khi anh hôn cô, Nguyễn Tĩnh giật mình sợ hãi. Nhưng mà, nụ hôn này quả thực không chứa đựng một chút tình cảm nào...
Anh mở một nút cúc áo của cô ra... A Tĩnh thực sự hoảng sợ. Cô gắng sức đẩy anh ra, thế nhưng sự phản kháng của cô ở trước mặt anh lại trở nên yếu ớt và nực cười làm sao.
"Chẳng phải cô thích tôi sao?" Anh dùng lực kéo cô về phía mép giường. Trong bóng tối, A Tĩnh vấp phải cái gì đó nên lảo đảo một chút ngồi ngã mạnh xuống mặt đất. Anh vẫn không buông tay ra, cứ như vậy đứng nhìn cô, giống như đang nhìn một thứ đáng ghét bỏ.
Hai mắt của A Tĩnh bắt đầu ươn ướt. Cô cúi đầu và nhẹ giọng nói, "Tưởng Nghiêm, tay em rất đau, anh buông ra được không..."
Lần đầu tiên cô nói với anh từ... Buông...
Tưởng Nghiêm nhìn cô. Lúc buông tay ra, anh đột nhiên rất muốn cho chính mình một đấm. Anh nhất định điên rồi nên mới làm ra loại chuyện này... Anh không muốn tiếp xúc nhiều với cô, vậy thì những việc làm vừa rồi nghĩa là thế nào?
Rất lâu sau cô vẫn ngồi bất động trên sàn. Anh khô khốc mở miệng, "Đứng lên đi!"
"...Tay em bị trật khớp rồi." Giọng nói của cô bình tĩnh một cách dị thường, mà sự bình tĩnh này lại làm cho ngực anh đau thắt lại.
"Cô..."
"...Tưởng Nghiêm, thực sự em không phải ngoài anh ra thì không thể..."
Bừng tỉnh từ trong mộng, anh phát hiện cả người đầy mồ hôi lạnh. Đồng hồ điện tử đặt đầu giường chỉ ba giờ sáng.
Cô thi vào một trường đại học ở phía Bắc. Anh nhìn vào bóng đêm hư vô... Một năm nay cô đã thay đổi rất nhiều.
Bốn năm sau đó, anh gặp lại cô tổng cộng là ba lần, một lần là lễ mừng năm mới, một lần là sinh nhật của cô, và một lần là khi Nguyễn Chính nằm viện.
Cô đã trầm lặng hơn rất nhiều, cũng không nói nhiều nữa. Thực ra cô vốn là một cô gái điềm đạm ít lời, chẳng qua cô chỉ đối xử với anh có chút khác biệt. Mà hiện giờ sự khác biệt đó đã không còn nữa...
Lần này cô ở lại lâu... Rất lâu. Anh lại có chút vui sướиɠ... Tưởng Nghiêm đứng trên ban công nhìn cô mang theo chú chó cưng chạy ra khỏi cửa sắt cạnh hoa viên.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô và người đàn ông đó ở cùng một chỗ, anh bỗng cảm nhận được một chút cảm giác bị vứt bỏ...
Khi anh trông thấy cô và hắn ta ở trên bến tàu... Anh cảm thấy thực ghê tởm, cảm thấy tức giận không thể nén nổi.
Nhưng mà, anh dựa vào cái gì mà tức giận với cô? Tưởng Nghiêm, ngươi còn tư cách để giận sao? Hoặc có thể nói, cho tới bây giờ ngươi vốn chưa từng có tư cách đó?
"Tôi dường như đã yêu cô rồi."
Cô trầm mặc một lúc rất lâu, "Tưởng Nghiêm, rốt cuộc anh muốn có được thứ gì từ tôi?"
"Cô không tin ư?" Anh lộ ra vẻ mặt như cười như không rồi có chút tự giễu, "À, tôi cũng không thể tin được. Tôi cứ nghĩ mãi xem trên người cô có điểm nào đáng giá nhất để cho tôi có thể có chút kính trọng đây?"
"Tôi không tin là vì tôi cho rằng tôi hiểu anh. Tưởng Nghiêm, thứ anh cần để lấp vào tâm hồn tự ti và cằn cỗi của anh mãi mãi chỉ là công thành danh toại chứ chưa bao giờ là tình cảm cả. Nếu sự thật này có thể thay đổi thì anh cũng sẽ không còn là Tưởng Nghiêm nữa rồi."
Không còn một bóng người.
Trên hành lang, anh khẽ nở nụ cười, lưng tựa vào tường, trong mắt tràn đầy sự mông lung chua chát, "Nguyễn Tĩnh, em hiểu tôi được bao nhiêu?"
Mà hiện giờ bản thân mình đang muốn gì ngay cả chính anh cũng không biết. Thứ mà anh theo tuổi tột cùng là cái gì... Dù có thành công tới đâu thì có lẽ anh cũng sẽ không thể vui sướиɠ như khi năm đó cô im lặng chờ anh bên dưới khu nhà...
Anh cười khổ. Anh đã không còn muốn làm thương tổn đến nhà họ Nguyễn nữa. Anh đã không thể hoàn thành bất kỳ lời nào mà Nguyễn Trân Hoa đã nói với mình. Không, anh có thực hiện một câu, anh đã gây thương tổn cho Nguyễn Tĩnh, đã khiến cô rời xa anh... Hoàn toàn triệt để.
Cô thậm chí còn nghi ngờ chuyện của Nguyễn Chính là do anh gây ra. Anh không thèm để ý tới sự nghi ngờ của Nguyễn Nhàn, nhưng cô không tin anh lại làm cho anh cảm thấy thực sự khó chịu.
"Tôi nói không phải tôi thì cô có tin không?"
"Tôi tin hay không cũng không quan trọng, chỉ cần anh đừng thẹn với lương tâm của mình là được."
Nếu tôi muốn không hổ với lương tâm của mình thì tôi sẽ không bỏ qua cho vị trưởng bối mà em tôn trọng đâu... A Tĩnh, ông ta đã hại chết mẹ của tôi, em biết không...
Cô nói cô muốn kết hôn. Anh đang đứng ở đó, rốt cuộc không thể nhấc chân lên được.
"Mẹ, con và Khải Ngôn đều muốn tổ chức đơn giản một chút. Chúng ta mời người nhà và bạn bè tới ăn bữa cơm thân mật thôi, đừng tổ chức trang trọng quá được không ạ?"
"Không được, kết hôn là việc lớn. Hơn nữa, mẹ đồng ý thì cha mẹ cậu ấy cũng chưa chắc đã đồng ý đâu."
"Việc này mẹ yên tâm, Triệu Khải Ngôn nói anh ấy sẽ thuyết phục được."
"A, đứa nhỏ này, đừng chuyện gì cũng đẩy cho nó làm..."
Cô nở nụ cười, "Anh ấy thích thế mà."
Anh lùi lại phía sau từng bước rồi trở lại trong xe và mệt mỏi gục lên tay lái. Như thể đã mất đi toàn bộ khí lực, thật lâu thật lâu sau anh vẫn không có bất cứ động tĩnh gì...
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cớ Sao Nói Không Yêu
- Chương 45: Ngoại truyện 2: Nếu có thể quên (Hạ)