- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cớ Sao Nói Không Yêu
- Chương 13
Cớ Sao Nói Không Yêu
Chương 13
Edit:
Cam
—
Khải Ngôn mở to hai mắt. Ánh sáng mờ ảo khiến anh nhất thời không biết mình đang ở đâu, cơ thể có chút ê ẩm, đầu cũng căng lên vô cùng đau buốt. Không phải anh chưa từng say rượu, mà là rất ít khi có cảm giác khó chịu như vậy sau khi tỉnh lại. Anh cố gắng ngồi dậy, thấy đồ vật bài trí quen thuộc ở xung quanh mới xác định được đang ở trong căn hộ của mình. Khải Ngôn không khỏi thở phào nhẹ nhõm, may mà đầu óc không rối loạn đến mức đi tìm tình một đêm, nhưng mà để mình say khướt đến mức bất tỉnh nhân sự thế này quả thực cũng không phải chuyện hay ho gì.
Ngày hôm qua anh chạy đi mua rượu, biết việc này rất ấu trĩ nhưng vẫn nhịn không được muốn mượn rượu để tạm thời quên đi một số chuyện, ít nhất cũng không phải đau khổ.
Khải Ngôn không rõ tâm trạng hiện tại của anh là gì. Anh tức giận nhưng nhiều hơn cả chính là cảm giác mờ mịt bất lực. Nhưng mà, mặc kệ anh đang lâm vào hoàn cảnh gì, người làm cho anh lâm vào tình trạng lúng túng đó vẫn như cũ vô cùng vô tư và lạnh lùng.
Anh mỉm cười tự giễu, Triệu Khải Ngôn ơi là Triệu Khải Ngôn, mày đúng là học mãi vẫn không khôn ra được!
Không biết bắt đầu từ khi nào, Nguyễn Tĩnh bỗng mơ hồ cảm thấy những lần mình gặp Triệu Khải Ngôn dần dần ít đi. Thi thoảng gặp nhau ở sân vận động, từ xa trông thấy nhau, hai người chỉ gật đầu chào hỏi rồi lại ai làm việc nấy. Vài lần Nguyễn Tĩnh muốn tiến lên chào hỏi nhưng vừa chạm phải ánh mắt lạnh lùng của đối phương thì cô nhịn không được lại lùi bước.
Nguyễn Tĩnh cũng không muốn trở nên xa lạ với Triệu Khải Ngôn. Dù sao trên rất nhiều phương diện, cô luôn tin cậy và kính trọng anh mà không hiểu vì sao. Cô luôn ngưỡng mộ khí độ khoan dung độ lượng của anh.
Tuy rằng, chuyện trái với luân thường đạo lý trên bến tàu đêm đó cũng khiến cô ít nhiều bị ảnh hưởng nhưng cô cũng không muốn bởi vì chuyện này mà hoàn toàn phủ định nhân cách của Triệu Khải Ngôn.
Kết quả của nhiều lần đấu tranh với chính mình là cô bị rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, cô muốn hòa thuận nhưng đối phương dường như không có hứng thú.
Hôm nay, sau khi hoàn thành nhiệm vụ đánh bóng với IT, cô vừa rời khỏi sân thì bỗng có người gọi người bên cạnh cô lại.
Về sau nhớ lại, Nguyễn Tĩnh phát hiện ra người đó chính là cô gái đã cùng ăn cơm với Triệu Khải Ngôn ở nhà hàng Nhật Bản mà cô gặp lúc trước. Thì ra loanh quanh một vòng bọn họ đều quen biết nhau, xem ra chỉ có cô là người ngoài cuộc thôi. Nguyễn Tĩnh đột nhiên cảm thấy có chút không vui.
“Ha, Vi Vi, thật khéo quá!”
Lúc này Từ Vi đang quan sát Nguyễn Tĩnh, cô mỉm cười có chút thích thú, “Khéo thật!”
“Nguyễn Tĩnh, đây là Từ Vi.” IT giới thiệu qua loa.
“Cô Nguyễn, hình như chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?” Từ Vi không ngờ lại gặp cô gái được Khải Ngôn đối xử đặc biệt trong tình huống này.
“Có lẽ vậy, thành phố N cũng rất nhỏ mà.”
Từ Vi mỉm cười rồi quay sang IT, “Mọi người đều đồn thổi rằng Khương đại thiếu gia đang tính ổn định rồi, xem ra không phải là tin đồn đâu nhỉ.”
Khương Uy hiếm khi lúng túng như thế, “So với em thì cũng chỉ là “Tiểu vu gặp đại vu”* thôi. Anh nghe nói gần đây rốt cuộc em đã được toại nguyện, chắc đã cùng người nào đó tu thành chính quả rồi nhỉ?”
(*Tiểu vu gặp đại vu: Nghĩa là “Thầy phù thủy nhỏ gặp thầy phù thủy lớn”, ý muốn nói đại khái là người giỏi còn gặp người giỏi hơn mình.)
Khương Uy vốn chỉ muốn trêu chọc một chút, kết quả là đối phương lại hào phóng thừa nhận, “Tu thành chính quả thì không dám nói, chỉ là bọn em ở bên nhau rất vui vẻ thôi.”
“A, quả nhiên họ Triệu nào đó vẫn lợi hại nhất, lại làm cho Từ đại luật sư cam tâm tình nguyện thần phục thế này.”
Nguyễn Tĩnh không biết vì sao khi nghe đến từ “Triệu” kia thì trong lòng đột nhiên xuất hiện một nhận thức, mà nhận thức này lại khiến cô có chút không thoải mái. Nhưng nghĩ kỹ thì lại cảm thấy mình đã chuyện bé xé ra to, nếu người đó thực sự là Triệu Khải Ngôn thì đã làm sao, anh vốn thiếu gì những bạn bè các kiểu.
Từ Vi thấy sắc mặt bình thản của Nguyễn Tĩnh liền quay sang hỏi Khương Uy, “Anh ấy đang ở bể bơi, anh có muốn em gọi anh ấy đến đây không? Chúng ta bốn người cùngđấu một trận nhé?”
Khương Uy có chút kích động, “Really? Vô cùng vinh hạnh!” Anh ta quên không hỏi Nguyễn Tĩnh có đồng ý hay không, dù sao trước đó hai người cũng đã quyết định sẽ ra ngoài ăn cơm.
“Để em gọi điện!” Từ Vi nói xong liền đi sang một bên và ấn số. Sau một lát cô quay lại, “Chúng ta ra sân trước đi, anh ấy nói không thành vấn đề, một lát nữa sẽ ra.”
Nói thực thì Nguyễn Tĩnh cũng không có hứng thú, cô đang định mở miệng từ chối thì Khương Uy đã
đến gần, “Cao thủ hiếm thấy. Em cũng biết Triệu Khải Ngôn đấy, đánh một trận cũng không sao chứ?”
Tuy sớm đã chắc chắn người đó là Triệu Khải Ngôn nhưng khi thực tế được xác nhận thì Nguyễn Tĩnh lại đột nhiên cảm thấy xúc động khác thường, câu nói “Em có việc” không hiểu sao không thể nói ra cửa miệng.
Khi Từ Vi đi đến bên kia sân bóng, Khương Uy mỉm cười nói với Nguyễn Tĩnh, “Lần trước còn nói không biết ai có thể nhận được sự đối xử đặc biệt của Triệu Khải Ngôn nhỉ? Ha, Vi Vi quả thực có chút tài năng đấy, ngay cả Triệu Khải Ngôn mà cô ấy cũng thu phục được.”
Nguyễn Tĩnh không lên tiếng, cô mở túi rồi lấy vợt ra. Khương Uy thấy người nghe không có vẻ hứng thú thì tự giác đổi đề tài, “Đợi lát nữa vào sân chúng ta sẽ áp dụng chiến thuật một chọi một nhé, kỹ thuật của Vi Vi tuy không kém nhưng sức chịu đựng lại không bằng được em. Về phần Khải Ngôn, phù, có lẽ chúng ta phải ra tuyệt chiêu mới được.”
Nguyễn Tĩnh mỉm cười, “Tuyệt chiêu gì vậy? Chim én hồi sinh* hả?”
(*Chim én hồi sinh (Tsubame Gaeshi): Một chiêu thức trong truyện “Hoàng tử tennis”.)
“No, gấu nâu nện đất*.”
(*Gấu nâu nện đất (Higuma Otoshi): Một chiêu thức trong truyện “Hoàng tử tennis”.)
Nguyễn Tĩnh không nhịn được bật cười. Ánh mắt bỗng thấy phía trước có bóng người xuất hiện, cô lập tức đứng dậy. Mà đối phương khi nhìn thấy cô cũng vô cùng kinh ngạc, bước chân cũng lập tức dừng lại.
Khải Ngôn hoàn toàn không mong sẽ gặp được Nguyễn Tĩnh, hay có lẽ anh không muốn nhìn thấy cảnh tượng cười đùa vui vẻ trước mắt này. Trong lòng Triệu Khải Ngôn bắt đầu trào dâng sóng lớn,vẻ mặt anh vẫn vô cùng bình thản
nhưng lời chào xã giao nhất thời thế nào cũng không bật ra được, anh chỉ lạnh lùng đứng im tại chỗ.
Từ Vi đã từ đầu kia chạy tới. Khi phát hiện ra vẻ bất thường của Khải Ngôn, cô hiểu rõ anh nên biết ánh mắt thăm thẳm kia đang ẩn chứa điều gì, l*иg ngực nhói lên một cái, cô không ngờ cô gái đó lại có sức ảnh hưởng lớn với Triệu Khải Ngôn như vậy. Cô vô cùng hối hận vì quyết định của mình, vất vả lắm mới có cơ hội được ở bên cạnh Khải Ngôn, vậy mà chính mình lại nhất thời không suy nghĩ đem phá hỏng tất cả. Triệu Khải Ngôn không phải là người nói nhiều, anh có thể im lặng một mình mà chẳng cần lý do, còn cô hiện tại đã khiến anh phải bộc lộ những suy tính trong lòng mình.
Khải Ngôn đứng đó vài giây rồi sải đôi chân thon dài đi về phía phần sân đối diện, “Chẳng phải nói muốn thi đấu sao? Bắt đầu đi!” Khi xoay người đi, Khải Ngôn cố sức nhắm mắt lại và đè nén tất cả cảm xúc xuống tận đáy lòng.
Từ Vi đi theo đằng sau, hai lần mở miệng nhưng không nói lên lời. Biểu hiện của Khải Ngôn đã khiến cô hiểu rõ mánh khóe của mình ngu xuẩn biết bao nhiêu.
Ba phút sau, bốn người vào vị trí, trận đấu bắt đầu. Trận đấu hoàn toàn không có chút tính chất của trò chơi mà là một trận đấu thực sự. Đường bóng của Nguyễn Tĩnh vừa ổn định vừa biến hóa và giỏi phòng ngực, Khương Uy thì thích đánh smash nhưng với điều kiện là đối phương phải tạo cơ hội đập bóng. May mắn là hôm nay bên nữ của đối phương hình như hơi mất tập trung, cô liên tục mắc sai lầm. Nhưng bất hạnh chính là đối thủ còn lại lại vô cùng toàn năng, bất kể là tấn công hay phòng thủ, hơn nữa, nhiều lần anh còn đánh cầu ra biên khiến Khương Uy tiếp cầu khổ không kể xiết.
Mặc dù đã nhiều lần gặp anh ở trung tâm thể thao nhưng hôm nay lần đầu tiên Nguyễn Tĩnh mới chính thức đấu một trận với Triệu Khải Ngôn. Tư thế đánh bóng của anh rất phóng khoáng đẹp mắt, phản ứng rất nhanh nhẹn linh hoạt, kỹ thuật thì thuộc loại hạng nhất, quả thực là không hề sơ hở.
Nguyễn Tĩnh không khỏi bùi ngùi, đương đầu với một đối thủ như vậy quả thực là không biết tự lượng sức mình.
Hai mươi phút sau, Khương Uy hô tạm nghỉ, “Triệu Khải Ngôn, mẹ kiếp anh chứ, không thể thả cho bọn em được một chút sao!”
Khải Ngôn chỉ cười cười rồi bỗng dùng tay làm một động tác vô cùng thiếu văn minh, anh chĩa ngón tay cái xuống dưới. Hành động này làm cho Nguyễn Tĩnh khϊếp sợ nghẹn họng nhìn trân trối, cô thực sự chưa từng thấy một Triệu Khải Ngôn kiêu ngạo hống hách như thế.
Đi đến khu vực nghỉ ngơi, Khương Uy uống hết nửa chai nước rồi không khỏi kháng nghị, “Anh là dân chuyên nghiệp rồi, bọn em chỉ là hạng nghiệp dư, anh có thắng cũng chẳng vẻ vang gì đâu.”
Khải Ngôn khẽ nhếch môi nhưng không nói một câu. Anh cầm chiếc khăn đặt trên túi thể thao rồi lau lau mồ hôi trên thái dương. Một nửa chiếc áo thể thao đã ướt đẫm làm lộ ra thân hình gợi cảm, ánh mặt trời chiếu xuống làn da màu mật ong làm tỏa ra sức nóng đặc biệt của một người đàn ông trưởng thành. Nguyễn Tĩnh đứng phía sau anh không khỏi lùi lại mấy bước.
Người đang lau mồ hôi bỗng quay đầu lại nhìn cô, đôi mắt hơi nheo lại. Nguyễn Tĩnh không khỏi nghi ngờ người này liệu có phải có mắt đằng sau lưng hay không. Cô vô thức mỉm cười và gật đầu với anh, kết quả là đối phương chỉ thản nhiên quay đầu lại. Nguyễn Tĩnh cảm thấy mình đã cố gắng hết sức mà vẫn không lấy lòng được rồi.
Lúc này, Triệu Khải Ngôn căn bản không dám tiếp tục chú ý nhìn người phía sau thêm một lần nữa. Đối với anh mà nói, Nguyễn Tĩnh chính là ma chướng* của anh, nếu không vượt qua được, anh sẽ mãi mãi bị giam cầm trong tuyệt vọng mà thôi. Ba mươi mấy tuổi đầu lại phải chịu một kiếp nạn tình ái như thế, ngay cả tức giận cũng không dám biểu hiện công khai, thực sự chính anh cũng cảm thấy vô cùng đáng buồn…
(*Ma chướng: Cách gọi của đạo Phật, nghĩa là chướng ngại do ma quỷ gây ra.)
Trận đấu lại tiếp tục diễn ra, thế cục vẫn như cũ nghiêng về một bên, tỷ số kéo dài đến 6 – 3 rồi mới chấm dứt. Nguyễn Tĩnh tự nhủ trong vòng một tuần cô sẽ không chạm đến tennis nữa. Sau khi trận đấu kết thúc, Khương Uy và Từ Vi đi tới khu vệ sinh, rốt cuộc chỉ còn lại hai người bọn họ với nhau. Tiếp tục giả bộ không quen biết thực sự không thể được nữa rồi, Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn về phía Triệu Khải Ngôn. Đối phương đang ngửa cổ uống nước khoáng, có dòng nước từ khóe miệng anh chảy xuống qua yết hầu và xương quai xanh rồi trôi vào trong cổ áo đang hé mở…
Nguyễn Tĩnh đang muốn bắt đầu thì một lần nữa lại bị Triệu Khải Ngôn bắt được ánh mắt. Những điều chôn giấu trong đôi mắt sâu thẳm không thấy đáy ấy làm cho người ta đoán không ra tâm tư. Nguyễn Tĩnh ho nhẹ một tiếng rồi mở miệng trước, “Dạo này anh có khỏe không?”
Khải Ngôn nhìn cô.
“À, bạn gái của anh rất đẹp đấy.”
Khải Ngôn vẫn nhìn cô.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy không thể tiếp tục thêm được nữa, “Kỹ thuật đánh bóng của anh rất xuất sắc…”
“Nếu không có gì để nói thì không cần phải miễn cưỡng tìm chuyện để nói đâu.”
Trên mặt Nguyễn Tĩnh hiện lên một tia kinh ngạc, giọng điệu của Triệu Khải Ngôn rất không khách khí. Một giây sau đó, anh lại càng không khách khí vươn tay ôm cô vào lòng.
Khải Ngôn nhận thấy mọi nguyên tắc của bản thân đã bị hủy diệt gần hết rồi, vậy mà thủ phạm còn xấu xa hỏi anh dạo này có khỏe hay không? Chết tiệt cô đi!
Tiếng hít thở thật sâu tan đi không còn dấu vết. Anh đã nhiều lần nhắc nhở bản thân không được dùng sức mạnh để ép buộc cô, nhưng mà, cuối cùng vẫn không nhịn được. Lúc này, anh chỉ muốn ôm người đang ở trước mặt để vỗ về một chút tâm tình ủ dột đến mức không chịu đựng được của mình trong mấy ngày qua.
Nguyễn Tĩnh cảm thấy mỗi chuyện mà Triệu Khải Ngôn gây ra cho cô khiến cô luôn luôn trở tay không kịp. Cô dùng tay đẩy anh ra, anh không hề nhúc nhích. Đúng lúc này thì Từ Vi đã vượt qua cổng chính và hướng về phía này, còn Khương Uy đi trước cô hai thước cũng lập tức dừng lại, trên mặt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Nguyễn Tĩnh trầm ngâm, cục diện này không phải chỉ rắc rối bình thường thôi đâu!
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cớ Sao Nói Không Yêu
- Chương 13