Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cớ Sao Lại Tương Phùng?

Chương 18: Không Nghe Lời Thì Làm Sao?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hi Vũ đã được chuyển từ phòng cấp cứu sang phòng hồi sức. Bác sĩ nói, cũng may mắn rằng viên đạn không nằm vào chỗ hiểm, chỉ là do mất máu nhiều dẫn đến hôn mê. Trong chuyện này, cụ Lăng cũng bắt đầu cảm thấy khả nghi nên đã lập tức cho người điều tra. Không những vậy, ông còn thông báo tin này đến Lăng lão gia đang ở nước ngoài.

Nguyệt Yên biết cụ Lăng ở trong bệnh viện nhiều sẽ thấy ngột ngạt, vậy nên đã đưa ông ra ngoài để đón taxi về nhà. Cô một mình quay lại phòng bệnh, đứng ở ngoài cửa nhìn Hi Vũ.

"Đâm đầu vào chỗ chết thì sẽ giải quyết được vấn đề sao?"

Câu nói này của anh, đột nhiên ở bên tai cô nghe thấy rất rõ ràng. Cô từ từ đi đến, ngồi xuống bên cạnh. Gương mặt của Hi Vũ lúc này chỉ giống như một người đang ngủ say, vô cùng yên tĩnh. Ánh mắt của anh lúc nằm trong vòng tay cô, dường như khiến cô nhận ra sự khác lạ. Nó có quá nhiều đau đớn, có quá nhiều tiếc thương. Hi Vũ của ba năm trước đây sẽ chẳng bao giờ nhìn cô như thế, càng không phải người vì một người mà mình không xem trọng bất chấp nguy hiểm.

Nhận được tin từ Lăng gia, Lăng lão gia và vợ sau đã có thể quang minh chính đại trở về nhà mà không bị nghi ngờ. Ông ta vừa xuống máy bay, đã lập tức đến bệnh viện xem tình hình của con trai. Cửa phòng bất ngờ mở ra, làm Nguyệt Yên giật mình ngồi dậy. Cô kinh ngạc, vì đã rất lâu rồi mới nhìn thấy cha của Hi Vũ, nhất thời không biết nói gì.

"Bác... Con, chào bác ạ!"

Cô cụp mắt, nhận ra được thái độ khó coi của ông ta dành cho mình nên lùi ra phía sau. Lăng lão gia bước đến nhìn Hi Vũ hôn mê, lòng thầm thở phào nhẹ nhõm. Cũng may tên sát thủ đó kịp thời di chuyển vị trí nòng súng, nếu không anh đã thật sự mất mạng.

"Không có việc của cô nữa! Ra ngoài đi!"

Nguyệt Yên ngước lên nhìn.

"Nhưng mà anh ấy vẫn chưa tỉnh. Con..."

"Ra ngoài!"

Lăng lão gia bất ngờ lớn tiếng, làm cô giật nảy mình lên. Hốc mắt của cô hoe đỏ, nhưng lúc này cũng không nói được gì mà chỉ có thể rời đi.



Nào ngờ lúc định bước đi, phía giường bệnh có tiếng của Hi Vũ đang thều thào nói.

"Không được đi!"

Nguyệt Yên quay đầu nhìn, cô trông thấy anh đang hé mắt, sắc môi nhợt nhạt. Cuối cùng anh cũng tỉnh lại rồi. Trái ngược với thái độ cộc cằn, khó chịu của Lăng lão gia, giọng của anh rất nhẹ, dù không đủ sức vẫn rất dứt khoát. Cô bất giác không nhịn được, nước mắt trào ra rơi lã chã trên gương mặt nhỏ nhắn. Lăng lão gia nghiến răng nhìn anh nói.

"Bị như vậy rồi còn không an phận sao? Cha tuyệt đối không cho cô ta đến gần con đấy!"

Hi Vũ nhìn ông ta, mi mắt cụp xuống một chút rồi mới nói.

"Chuyện của con, không cần cha quản. Con muốn ở trong phòng với cô ấy. Cha ra ngoài đi!"

"Con..."

Lăng lão gia bật đứng dậy tức giận, không thể nói được gì mà bỏ đi ra ngoài. Nguyệt Yên từ từ đi đến, vẫn còn nhìn ra ngoài cửa chắc rằng ông ta đã đi mới dám ngồi xuống. Cô nuốt nước bọt, môi run lên bần bật vì đang nhịn lại không được khóc. Hi Vũ nhìn cô, trong lòng xót xa đến muôn phần nhưng vẫn cố nở nụ cười, trêu chọc.

"Khóc xấu thật!"

Nguyệt Yên nén nước mắt, đưa tay lên lau mặt rồi lại quệt mũi hệt như một cô bé ngốc nghếch. Cô hít một hơi, sau đó nhìn anh hỏi.

"Chẳng phải chúng ta không có quan hệ gì sao? Tại sao anh làm như thế?"

Anh nhíu mày, vết thương vẫn còn đau âm ỉ nên anh nói chuyện rất nhỏ, giọng cũng trở nên nhẹ nhàng.



"Tay chân là của tôi, não cũng là của tôi. Tôi có làm thế nào, cũng là do tôi quyết định. Em quản được sao?"

Nguyệt Yên ấm ức.

"Anh còn cãi bướng? Lỡ như anh có chuyện gì thì phải làm sao? Anh có biết nguy hiểm lắm không?"

Nhưng nếu như người xảy ra chuyện là em, anh nhất định sẽ hối hận suốt đời này. Ba năm qua sống bên cạnh em mà không thể yêu em, đã là cực hình đối với anh rồi.

Hi Vũ nhìn cô, vẫn cứ thút thít mãi như vậy khiến anh rất xót. Lúc đó anh không nghĩ được gì nhiều, chỉ biết rằng nguy hiểm đang ập đến, và cô là người anh cần phải bảo vệ. Anh biết hành động lần này của mình là đang ngầm khẳng định với Lăng gia rằng anh muốn bảo vệ cô, muốn xem cuộc hôn nhân giữa mình và Vương Thụy là giao dịch. Nhưng đã đi đến bước đường này, anh chỉ có thể tiến mà không thể lùi.

"Em còn khóc nữa, tôi sẽ đuổi em!"

Cô gật đầu liên tục rồi lập tức nín ngay, còn quay sang chỗ cái bàn bên cạnh rót một cốc nước cấm ống hút vào.

"Anh uống nước đi!"

Hi Vũ gật đầu, sau đó đột nhiên chống hai tay xuống giường muốn ngồi dậy. Nguyệt Yên phải vội vàng đặt cốc nước sang một bên, bước đến giữ lấy tay anh, nhắc nhở.

"Cẩn thận thôi!"

Anh bất ngờ ngước mắt lên, vô tình chạm ngay ánh mắt của Nguyệt Yên đang nhìn xuống, hai người rơi vào khoảnh khắc ngại ngùng. Cô chớp mi mắt, hàng mi cong đầy rung động khiến Hi Vũ phải nhìn thật lâu. Màu mắt đen của anh như vừa bị dao động, còn cố tình nhích người cao lên để nhìn gần mặt cô hơn một chút. Chóp mũi của hai người lướt qua nhau, làm Nguyệt Yên giật mình mà đứng thẳng người dậy. Cô bối rối, quay lưng lại với anh.

"Để... để tôi lấy nước cho anh!"
« Chương TrướcChương Tiếp »