Chương 15

Hình xăm con bướm màu xanh xinh đẹp mang ý nghĩa tượng trưng cho quá khứ cô từng cận kề cái chết.

Dấu ấn không thể xóa nhòa đó cùng với tiếng súng nổ vang vọng thoáng hiện trong đầu, Hoắc Cẩn Hành nhắm mắt lại, lý trí cuối cùng cũng khuất phục trước tình cảm.

"Thính Thính."

"Anh chỉ thấy như vậy không tốt cho em."

"Không tốt ở chỗ nào?" Cô khẽ hỏi.

"Nam nữ trưởng thành ở chung một phòng, lại còn trong hoàn cảnh như thế này, em nói xem người khác sẽ nghĩ gì?" Gạt bỏ đi giọng điệu giáo huấn nghiêm khắc, giọng nói trầm ấm của người đàn ông như sợi tơ vô hình dệt nên một tấm lưới dày đặc, nhẹ nhàng bao bọc lấy cô.

"Chúng ta có làm gì đâu mà phải quan tâm người khác nghĩ gì?" Diệp Linh Thính dừng lại một chút, giọng nói càng yếu ớt: "Hơn nữa, em vốn lớn lên cùng anh mà."

Giọng điệu của cô không gay gắt, đôi mắt rất trong trẻo, ánh lên một lớp nước mỏng, đọng lại hơi sương, càng khiến người ta thương xót.

Đột nhiên cô thật hâm mộ chính mình khi còn bé, có thể lấy cớ sợ sấm sét để chạy đến phòng Hoắc Cẩn Hành ngủ cùng. Sau khi lớn lên thì không còn cơ hội đó nữa, ngay cả khi cô cố tình ngủ lại trong phòng, Hoắc Cẩn Hành cũng sẽ bế cô đến phòng ngủ khác.

Thậm chí, ngay cả những hành động thân mật cũng chỉ giới hạn ở việc nắm tay và ôm trong thời gian ngắn.

Nếu cứ tiếp tục phát triển như vậy, e là ngay cả việc ở chung một phòng cũng khó.

"Nếu lớn lên phải xa cách anh thì em thà mãi không lớn." Cô ảo tưởng ngây thơ như trẻ con.

"Nói bậy." Hoắc Cẩn Hành dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm vào giữa mày cô.

Thời thơ ấu, cô bé thiếu cảm giác an toàn, dựa dẫm vào anh cũng là điều dễ hiểu.

Chuyện giữ khoảng cách từ từ thực hiện.

Nếu dùng biện pháp mạnh, e rằng cô sẽ khóc lóc không ngừng.

Sau khi náo loạn một hồi, không còn sự lúng túng ban đầu, Diệp Linh Thính được ở lại thoải mái.

Bên ngoài phòng 3201, thư ký Chu tận tụy canh gác khoảng mười phút, xác định không có ai ra ngoài mới quay trở lại phòng trà.

"Tôi đã nói chắc chắn sẽ không ra mà." Phương Đại Hải tỏ vẻ như đã đoán trước, nhiệt tình vẫy tay: "Thư ký Chu, lại đây, lại đây uống trà."

Phương Đại Hải tự cho rằng mình đã làm một việc tốt, không câu nệ tiểu tiết mà nói đùa với thư ký Chu: "Biết đâu tổng giám đốc Hoắc vui vẻ, ngày mai sẽ tăng lương thăng chức cho các cô."

Thư ký Chu cầm tách trà lên, nở một nụ cười bí ẩn.

Cô ấy không biết tổng giám đốc Hoắc có vui không, nhưng cô Diệp chắc chắn rất vui.

-

Lúc này, tâm trạng của Diệp Linh Thính thực sự rất tốt.

Cô nổi nóng nhanh nhưng cũng bình tĩnh nhanh, lập tức chiếm vị trí cao nhất ở cạnh bình phong, đặt hoa quả vào giỏ rồi vừa ăn vừa hỏi: "Vậy lịch trình hiện tại của anh thế nào?"

Hoắc Cẩn Hành thẳng thắn: "Ngày mai anh bay đi nước ngoài."

Diệp Linh Thính gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Ban đầu Hoắc Cẩn Hành không có thói quen và cũng không cần thiết phải báo cáo lịch trình với ai, cho đến khi nuôi cô bé bên cạnh.

Diệp Linh Thính có vẻ không sợ anh. Nếu một ngày không gặp anh thì cô sẽ tìm quản gia nhờ gọi điện hỏi anh đang ở đâu.

Khi mọi người đều cho rằng cô bé phiền phức như vậy sẽ bị Hoắc Cẩn Hành "vứt bỏ", Hoắc Cẩn Hành lại ngồi xổm xuống, đích thân hứa với cô, sau này đi công tác sẽ cho người báo cho cô biết.

Lúc đó, mọi người xung quanh đều hiểu rằng, Diệp Linh Thính đã trở thành ngoại lệ duy nhất của Hoắc Cẩn Hành.

Ngày mai phải đi, Hoắc Cẩn Hành chủ động nhắc đến một người khác: "Em cần giải quyết Hướng Vân Sương không?"

Hướng Vân Sương ư?

Theo hiểu biết của cô về Hoắc Cẩn Hành, đây là ám chỉ đến việc Hướng Vân Sương đang giữ vị trí người phát ngôn của Hoắc Thị.

Việc lựa chọn người phát ngôn là quyết định mà công ty đưa ra dựa trên tình hình thực tế, chứ không phải là ý kiến cá nhân của Hoắc Cẩn Hành. Thương nhân chỉ theo đuổi lợi nhuận, không đến mức vì vài câu cãi vã mà cô bắt Hoắc Cẩn Hành can thiệp vào chuyện này.

Nghĩ đến đây, Diệp Linh Thính lắc đầu: "Chị ta chưa đủ để ảnh hưởng đến tâm trạng của em."

Trong cuộc đời chắc chắn sẽ gặp đủ loại người, thích hay ghét đều là những trải nghiệm mà cô phải trải qua trong quá trình trưởng thành. Trong phạm vi có thể kiểm soát, Hoắc Cẩn Hành thường sẽ không can thiệp.

Đĩa trái cây đã hết, Diệp Linh Thính lại đi lấy trên bàn ở hai bên bình phong.

Bệ ở gần đó cao, Diệp Linh Thính dứt khoát chuyển sang đó, đôi chân đung đưa tạo thành những gợn sóng.

Ánh đèn ấm áp chiếu vào chân, Diệp Linh Thính đưa tay khoa tay múa chân, phát hiện góc độ này ánh sáng không tệ, thế là nảy ra ý định: "Anh Cẩn Hành, anh có thể lấy hộ em điện thoại được không? Em muốn chụp ảnh."

Lúc xuống nước cô đã để điện thoại ở bờ, Hoắc Cẩn Hành cầm lấy dễ dàng, đi trong nước cũng vững vàng như đi trên đất bằng.