Chương 28

Chương 28 Bị nhân cách thứ hai miên gian.

Khi Úc Hàn tỉnh lại chỉ cảm thấy dươиɠ ѵậŧ bị cái miệng nhỏ ẩm ướt mềm mại nào đó hút cắn, thoải mái dị thường.

Đây là đâu?

Anh mở mắt ra, nhìn sườn mặt quen thuộc của người phụ nữ trong lòng ngực, tim chợt thình thịch đập nhanh.

Thì ra là Thiên Thiên.

Thì ra là tiểu tao hóa này.

“Xì…”

Dươиɠ ѵậŧ của chính mình đang cắm trong tiểu bức của cô, hèn chi lại ấm áp như vậy, còn sảng khoái đến khó mà tưởng tượng nổi.

“Bộp!”

Anh vỗ lên cánh mông màu mỡ trắng nõn của Lâm Thiên Hoan, xoa mạnh vài cái, lại gọi cô: “Bị đàn ông cắm bức mà còn có thể ngủ, em đã da^ʍ thành như vây rồi sao?”

“Ưm ~”

Lâm Thiên Hoan ưm một tiếng, mày đẹp nhăn lại, nhưng vẫn không tỉnh dậy.

Co trông rất mệt, trên người đều là dấu vết hoan ái, trên ngực đều là dấu răng sưng đỏ, là bộ dạng vừa bị đàn ông yêu thương qua.

“Thật da^ʍ.” Úc Hàn chỉ nhìn mặt cô, dươиɠ ѵậŧ kia lại lần nữa cứng lên, căng đầy huyệt đạo của Lâm Thiên Hoan.

“Em mọc cái tao bức này là chỉ để dụ dỗ đàn ông đúng không?” Úc Hàn đưa tay qua xoa nhẹ vυ" cô vài cái, sau đó nâng chân cô lên, đâm vào từ sườn bên.

Tiểu bức này rõ ràng đã bị thao mở, bên trong ướŧ áŧ trơn trượt, tất cả đều là nước, căn bản không cần tiền diễn, là có thể anh đi vào một cách thông thuận, dễ dàng thọc vào rút ra.

“Đ*! Sao ngay cả ngủ mà lỗ em cũng biết kẹp thế?”

Thật biết cắn.

Tao thịt của lỗ huyệt kia nịnh nọt mà dán lấy dươиɠ ѵậŧ anh mυ"ŧ mát lấy lòng, rõ ràng người còn đang ngủ, nhưng tiểu bức này lại có thể tự giác đi hầu hạ dươиɠ ѵậŧ đàn ông, sao cô có thể lẳиɠ ɭơ đến nhường này?

“Thật mẹ nó là cái tao hóa thiếu thao!”

Cuối cùng Úc Hàn cũng không nhịn được, anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, đặt Lâm Thiên Hoan nằm ngay ngắn, nâng hai chân cô lên rồi ép thành hình chữ M. đâm dươиɠ ѵậŧ thộ thạc màu đỏ đậm cắm thẳng vào tiểu huyệt đỏ tươi.

“Mẹ nó!”

Tiểu bức của người phụ nữ này thao lên cũng thật quá sung sướиɠ, vừa chặt vừa ướt lại thật biết kẹp, chỉ thao vài cái đã khiến anh vui sướиɠ lên tiên.

Úc Hàn nắm lấy chân Lâm Thiên Hoan, không hề cố kị mà bắt đầu làm càng, đại khai đại hợp thao làm, đáng tiếc thao không được vài cái, đã nghe thấy tiếng khóc nức nở của Lâm Thiên Hoan truyền đến: “Đừng…”

Cô không mở mắt, chỉ rầm rầm rì rì nói đừng.

“Đừng cái gì?” Úc Hàn vừa đ* vừa đánh mông cô, thở dốc liên hồi: “Tao huyệt của cưng cắn chặt dươиɠ ѵậŧ anh đây không bỏ, còn nói đừng nữa hả? Bảo anh đừng làm nhẹ nhàng như vậy đúng không?”

“Ừm, đừng… Đừng, chồng ơi…”

Động tác của Úc Hàn khựng lại.

Cô gọi chồng.

Ai là chồng cô?

“Em đang goi ai đấy?” Anh ngừng lại, đưa tay ra nhéo lấy mặt Lâm Thiên Hoan, cúi người đến gần cô, muốn có được một câu trả lời.

Lông mi Lâm Thiên Hoan run rẩy, thanh âm kiều suyễn: “Chồng… A Hàn ~ ưm… đừng, đừng thao nữa… Sắp hỏng rồi…”

A Hàn?

Là đang gọi anh?

Cô gọi anh là chồng, đây là anh đang nằm mơ, hay là ảo giác đến từ hy vọng xa vời của anh đây?

“A…”

Úc Hàn không kịp nghĩ nhiều như vậy, bởi vì tiểu huyệt Lâm Thiên Hoan lại trào ra một dòng nước ấm, tất cả dòng nước ấm còn tưới lên hết qυყ đầυ của anh.

Này mẹ nó cũng quá sung sướиɠ.

Lâm Thiên Hoan này sao lại mọc được tiểu bức cực phẩm như vậy cơ chứ, nó như thế nào lai biết chảy nước đúng lúc như vậy?

“Không phải gọi chồng sao? Kêu tiếp!” Úc Hàn bắt lấy vυ" cô lại bắt đầu một trận thao làm mới, lần này anh không làm mạnh như vừa nãy, một chút lại một chút chiếu cố đến điểm mẫn cảm của Lâm Thiên Hoan.

Thân thể của hai người họ thật quá phù hợp, dù đã bị làm đến hôn mê, ý thức mông lung, Lâm Thiên Hoan vẫn như cũ có thể cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ kí©h thí©ɧ đó.

“Ưm ~ lớn quá…. chồng…. thật là lớn…”

“Đ*! Em mẹ nó mọc được cái tao bức này thì cũng thôi, miệng nhỏ mặt trên cũng thật biết kêu, em sinh ra để đàn ông chơi đúng không?”

“A ~”

Dươиɠ ѵậŧ nọ lại từng chút một, từng chút một hoàn toàn đi vào nhục huyệt ấm áp, Lâm Thiên Hoan vốn dĩ đã không tỉnh táo, sau khi bị làm đến cao trào lại ngất đi một lần nữa.

“Sướиɠ không hả?” Úc Hàn lại tóm lấy vυ" cô, tận tâm tận lực đi thao, tinh hoàn từng chút một đam vào nộn huyệt cô, “Dươиɠ ѵậŧ lớn không hả? Làm em sướиɠ không hả?”

Lâm Thiên Hoan đã không còn cách nào trả lời.

Cô giống như một con búp bê rách bị thao hư, cả người đều lộ ra hơi thở bị làm nhục, Úc Hàn vẫn đang thao cô như cũ, ban đầu từ nắm vυ" cô sau biến thành cắn vυ" thao bức.

“Làm em đến phun sữa được không hả?”

“Vυ" Thiên Thiên lớn như vậy, nhất định sẽ có rất nhiều sữa, đúng hay không?”

“Đúng không hả Thiên Thiên?”

Lâm Thiên Hoan ừm một tiếng, đôi bàn tay mềm như bộng đặt lên gáy Úc Hàn, lại vô lực chảy xuống. Cô vẫn còn trong giấc chiêm bao, không cách nào ngăn cản sự điên cuồng của người đàn ông này trên người mình, chỉ có thể tùy ý để anh muốn làm gì thì làm.

Sau cùng là một tiếng gầm nhẹ, Úc Hàn đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào nhục huyệt của Lâm Thiên Hoan, chỉ là bởi vì trước đó anh đã bắn nhiều làn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia đã bị loãng đi, không còn đặc sệt như trước.

“Anh đây là bị cưng hút khô rồi sao?” Úc Hàn cười nhạo rút dươиɠ ѵậŧ ra, nhìn mỹ huyệt bên ngoài bị sưng đỏ kia, ý cười trên mặt dừng lại.

Nơi đó thật đáng thương.

Huyệt khẩu vốn dĩ phấn nộn nay đã không còn nhìn ra hình dạng, như là bông hoa hứng chịu đủ bão táp mưa sa, sưng đỏ bất kham, chịu đủ tàn phá.

Đây là anh làm sao?

Nhưng cẩn thận nghĩ lại vừa nãy anh cũng không dùng sức gì mấy, với lại anh cũng chỉ bắn một lần, sao Lâm Thiên Hoan đã bị anh thao thành cái dạng này rồi? Trong trí nhớ của anh, người phụ nữ này rõ ràng thật rất giỏi chịu thao.

Úc Hàn còn muốn tiếp tục suy nghĩ, nhưng khi nghĩ đến điểm mấu chốt, đầu lại đau như bị kim đâm, đau muốn chết.

Không thể suy nghĩ.

Việc cấp bách nhất là phải giúp Lâm Thiên Hoan rửa sạch, lại còn phải bôi thuốc cho bông hoa nhỏ đáng thương kia nữa.

Di động, bóp tiền và chìa khóa xe đều ở ngay bên cạnh, sau khi Úc Hàn rửa sạch sẽ chỗ đó cho Lâm Thiên Hoan, liền cầm lấy mấy thứ này đi ra ngoài, nửa đêm có rất ít hiểu thuốc còn mở cửa, anh phải tốn kha khá công sức mới mua được loại thuốc này về.

Sau khi cẩn thận bôi thuốc cho Lâm Thiên Hoan xong, Úc Hàn cũng cảm thấy hơi mệt, anh tắm rửa rồi lên giường, ôm chặt mỹ nhân nhuyễn ngọc ôn hương vào lòng.

Chỉ tiếc là tiểu bức của Lâm Thiên Hoan đã bị anh làm sưng lên quá mức rồi.

Nếu không, anh nhất định sẽ cắm dươиɠ ѵậŧ vào trong đó, cắm vào tiểu bức của Lâm Thiên Hoan, ở đó suốt một đêm.

“Bảo bối, ngủ ngon.”

Úc Hàn ôm lấy Lâm Thiên Hoan, ý thức cũng dần dần mơ hồ.

Anh nghĩ, nếu đây là mộng, thế thì hi vọng giấc mộng này có thể lâu một chút, dài một chút.

***

Editor: Mọi người thích nhân cách một hay nhân cách hai hơn?