Chương 25 GhenLâm Thiên Hoan trợn mắt há hốc miệng mà nghe Úc Phỉ nói bậy, cho đến khi cuộc gọi kết thúc cô vẫn không kịp phản ứng lại.
An Nhiên là người nổi nóng đầu tiên: “Úc Phỉ, cậu đây là có ý gì?”
Úc Phỉ vẻ mặt bình tĩnh: “Đây là cách tốt nhất.”
Ngày hôm đó trên người Lâm Thiên Hoan đúng là có dấu vết hoan ái, đây là điều không thể chối cãi, mà căn cứ theo cảnh tượng máu me chém gϊếŧ giữa hai nhân cach ngày trước sau khi Úc Hàn biết mình có hai nhân cách, Lâm Thiên Hoan cũng không dám liều mạng mà đi nói thẳng ra với anh, nên cách tốt nhất là ụp cái nồi này lên đầu người đã ở với Lâm Thiên Hoan ngày đó - An Nhiên.
Cuối cùng Lâm Thiên Hoan cũng hoàn hồn: “Cái gì gọi là biện pháp tốt nhất?”
Úc Phỉ giải thích: “Đàn ông đúng là không thể chấp nhận được mình bị thằng khác cắm sừng, nhưng nếu đối tượng nɠɵạı ŧìиɧ kia là đàn bà, thì mức độ chấp nhận của bọn họ sẽ cao hơn nhiều, dù sao thì trong mắt bọn họ, hai người phụ nữ mà thôi, cả chim cũng không có, dù có sεメ thì làm được gì chứ?”
Lâm Thiên Hoan nửa tin nửa ngờ: “Như vậy sao?”
Úc Phỉ bình tĩnh nói: “Đương nhiên, với lại em cũng đâu thật sự les, em hoàn toàn có thể đem trách nhiệm ngày hôm đó đẩy hết cho An Nhiên, em cứ nói cô ấy uống nhiều quá, một hai phải đòi thử với phụ nữ, vì vậy mới động tay động chân trên người em nên mới để lại dấu vết, nhưng hai người không xảy ra chuyện gì cả, chuyện quá đáng lắm cô ấy làm được là cắn mấy cái trên người em thôi, trừ cái này ra, hai người chưa xảy ra chuyện gì.”
Lâm Thiên Hoan mở rộng tầm mắt: “Thì ra còn có thể nói như vậy.”
An Nhiên cũng đã hiểu ra: “Cho nên để mình đội nồi này?”
Úc Phỉ nhướng mày: “Cậu không muốn?”
An Nhiên lại đến bên cạnh ôm lấy Lâm Thiên Hoan, hào phóng nói: “Vì Thiên Thiên, đừng nói là đội nồi, nếu thật là làm les mình cũng nguyện ý.”
“Cảm ơn cậu quá đi,” Lâm Thiên Hoan làm bộ cảm động, còn đùa giỡn: “Bằng không ngày mai hai người chúng ta bỏ trốn luôn đi, mình không cân Úc Hàn nữa, cậu cũng đừng nhớ mong em trai c* to của cậu nữa, hai chúng ta sống bên nhau là đủ.”
“Được, nghe được đấy, nhưng mà mình sẽ không nhịn được.” An Nhiên liếc mắt đưa tình với Lâm Thiên Hoan.
Lâm Thiên Hoan hỏi: “Không nhịn được gì?”
An Nhiên thở dài: “Nhịn không được tìm đám em trai dươиɠ ѵậŧ lớn yêu đương vụиɠ ŧяộʍ ớ, cậu cũng không mọc đồ có thể đ* được mình, mình sẽ ngứa chết mất.”
Lâm Thiên Hoan cười cười thụi cô nàng: “Đồ đ* lẳиɠ ɭơ này.”
An Nhiên cũng cười giỡn lại với cô: “Chẳng phải cũng giống cậu đấy à.”
Hai người nhốn nháo một phen, cuối cùng vẫn là do Úc Phỉ nhắc nhở, An Nhiên đi gọi điện cho Úc Hàn, thẳng thắn thừa nhận “Hành vi phạm tội” của chính mình.
Lâm Thiên Hoan có chút hơi sợ: “Em thấy giọng chồng em có gì đó rất không hợp?”
“Sợ cái gì?” Úc Phỉ vẫn bình tĩnh như cũ: “Một thằng đàn ông lớn đầu như nó rồi chẳng lẽ còn đi ghen với phụ nữ chắc?”
“Nói cũng phải.” Lâm Thiên Hoan tạm thời thả lỏng, thế là mời hai người bạn đi uống trà chiều, khi buổi trà chiều uống được một nửa, Úc Hàn đã chạy đến.
Mặt mày Lâm Thiên Hoan hớn hở, gần như là gấp không chờ nổi chạy ùa về phía người đàn ông của mình, trong quán cà phê chỉ còn lại Úc Phỉ và An Nhiên.
Úc Phỉ thảnh thơi uống trà, An Nhiên nhìn bóng dáng hai người họ, cảm khái nói: “Úc Hàn giống như thật sự không tính toán với Thiên Thiên.”
Úc Phỉ: “Nó có khi nào thật sự tính toán với Thiên Thiên đâu?”
An Nhiên gật đầu: “Có lí.”
Úc Phỉ nhìn cô nàng phong cách trước mặt mình, buông ly cà phê trong tay, môi hơi nhếch lên, lạnh lùng nói: “Nhưng cậu thì không giống vậy.”
An Nhiên cảnh giác: “Cậu có ý gì?”
Úc Phỉ phì cười môt tiếng: “Cậu thật sự cho rằng Úc Hàn không ghen với đàn bà à?”
Chén trà trong tay An Nhiên sánh ra một chút: “Cậu…”
Úc Phỉ ôm tay, vẫn ung dung nhìn cô nàng: “Nhà họ Úc chúng tôi thù dai lắm, cậu đoán xem coi tiếp theo Úc Hàn sẽ trả thù cậu thế nào?”
“Úc Phỉ!” An Nhiên nghiến răng nghiến lợi, chống tay xuống bàn nhìn Úc Phỉ: “Cậu cố ý gài mình đúng không?”
Úc Phỉ thẳng thắn: “Phải thì sao?”
“Được lắm,” An Nhiên bị chọc tức đến bốc khói, cô kề sát bên người Úc Phỉ, chọc thẳng vào nỗi đau của cô: “Ucp, lσạи ɭυâи có phải kí©h thí©ɧ không, dươиɠ ѵậŧ của các anh trai ăn có ngon không?”
Úc Phỉ mặt không không đổi sắc, đáp trả: “Mình cũng có vấn đề muốn thỉnh giáo cậu đấy, An Nhiên, nhỏ thì học sinh cấp ba vị thành niên, lớn thì ông già 50 tuổi, sao cái nào cậu cũng kéo lên giường được thế, cậu không kén ăn à?”
An Nhiên cười lạnh: “Họ hàng gần kết hợp sẽ sinh ra trẻ thiểu năng, Úc tổng ngài phải cẩn thận đấy, ngàn vạn đừng bao giờ bị mấy anh trai làm lớn bụng.”
Úc Phỉ mỉm cười: “Loại kĩ nữ dâʍ đãиɠ ai đến cũng không từ chối đi mà tự lo cho chính mình ấy, lỗ sắp bị thằng chó nào thao lạn rồi, về sau lấy cái gì để hưởng lạc đây?”
“Úc Phỉ!”
“Mình còn có việc, An tiểu thư, bữa trà chiều này cậu cứ uống từ từ, tha lỗi không thể phụng bồi.”
…
Bên kia Úc Phỉ và An Nhiên lời qua tiếng lại thiếu chút nữa là đánh nhau trong quán của người ta, Úc Hàn và Lâm Thiên Hoan bên này tình đang ngọt ngào hôn môi.
“Ưm…”
Úc Hàn cạy mở môi Lâm Thiên Hoan, đưa đầu lưỡi vào trong, nuốt ăn nước miếng của cô, cùng cô quấn quýt triền miên, Lâm Thiên Hoan cực kì thích cảm giác triền miên này, đang định ôm choàng lấy cổ Úc Hàn tiếp tục quấn quýt, Úc Hàn đã rút tay lui ra sau.
“Ưm…” Khóe mắt Lâm Thiên Hoan thấm đỏ, trong mắt đều là sự khó hiểu và dục cầu bất mãn.
Vì sao không tiếp tục hôn?
Vừa nãy Úc Hàn hôn cô thật có cảm giác, phía dưới hơi có chút ươn ướt.
Nhưng dưới sự tha thiết chờ đợi của Lâm Thiên Hoan, Úc Hàn vẫn không tiếp tục hôn tiếp, anh chỉ dùng ngón cái quệt nhẹ lên đôi môi ẩm ướt của Lâm Thiên Hoan, sau đó lạnh mắt, như là chất vấn: “An Nhiên là sao thế?”
“Chính là…” Lâm Thiên Hoan nhắm mắt lại, quyết định. “Là như anh đã biết đó.”
Úc Hàn không đáp lời, chỉ khởi động xe, lái xe đi.
“Chồng…ơi?”
Úc Hàn hiếm khi nào nghiêm khắc như vậy, Lâm Thiên Hoan có chút sợ, lại cảm thấy Úc Hàn ít cười nói như vậy cũng thật là đẹp trai.
Cô đúng là hết cứu rồi.
“Ngồi yên.” Úc Hàn quay đầu nhìn cô một cái, xác định cô đã cài xong dây an toàn liền tăng tốc.
Lâm Thiên Hoan bất chợt hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”
“Về nhà.”
“Về nhà sao?”
Nói là về nhà, nhưng lại không lái về căn mà bọn họ thường ở, mà là tòa nhà chung cư mà Úc Hàn sống trước khi kết hôn, tầng lầu ở chỗ này khá cao, Úc Hàn rất thích cái cửa sổ sát đất thật lớn ở đó, nhưng mỗi lần Lâm Thiên Hoan đến gần nó đều hơi chút sợ hãi.
Đến gần lúc kết hôn, Lâm Thiên Hoan cùng Úc Hàn đứng ở nơi đó, tuy đã rát cố gắng che giấu nỗi sợ đó, nhưng Úc Hàn vẫn phát hiện cô có chút khác thường, hỏi cô: “Em sợ độ cao?”
Lâm Thiên Hoan chắc nịch nói mình không sợ, nhưng đầu ngón tay run lên nhè nhẹ đã bán đứng cô, sau đó Úc Hàn liền chọn một căn biệt thự độc lập khác làm phòng tân hôn.
“Thật ra em có thể khắc phục, em cũng không phải đặc biệt sợ độ cao, chỉ là hơi sợ chút thôi.” Lúc ấy Lâm Thiên Hoan đã làm nũng mà nói như vậy.
Nhưng Úc Hàn nói: “Không sao đâu.”
Lâm Thiên Hoan còn nhớ rõ khuôn mặt dịu dàng của Úc Hàn khi đó, nói với cô rằng: “Không sao, em không cần phải khắc phục, như vậy anh sẽ đau lòng.”
Thật sự là cho tới nay, đều là Úc Hàn nhân nhượng, bao dung cô cả, cô không bao giờ nghi ngờ tình cảm Úc Hàn dành cho mình, mà Úc Hàn đối với cô cũng như vậy.
“Chồng…”
Cũng là bởi vì cô biết tình cảm của Úc Hàn dành cho mình, cho nên khi thấy biểu cảm mím chặt môi này của Úc Hàn, Lâm Thiên Hoan mới có chút sợ hãi.
Cô vẫn luôn sống dưới sự chở che cẩn thẩn tỉ mỉ và tình yêu của anh, nhưng nếu phần tình cảm này và chở che này biến mất thì sao? Chuyện tới lúc này, cuối cùng Lâm Thiên Hoan cũng có hơi thấp thỏm, nhưng Úc Hàn không nói một lời nắm tay cô xuống xe, sau đó dẫn cô lên lầu.
“A!”
Lâm Thiên Hoan còn không kịp phản ứng, đã bị đẩy đến trước khung cửa sổ sát đất trong suốt thật lớn, cô sợ tới mức nhắm cả mắt lại, hai bàn tay cũng nắm chặt lấy vạt áo của Úc Hàn.
“An Nhiên chạm vào chỗ nào của em rồi?” Úc Hàn kéo áo trên cô ra, đẩy áo ngực cô lên phía trên, đôi tay mơn trớn bộ ngực tròn trịa kia, giọng điệu tràm thấp doa người: “Chỗ này sau?”
Lại lần nữa đứng ở nơi này, Lâm Thiên Hoan vẫn có chút nơm nớp lo sợ, chỉ là lúc này đây Úc Hàn không dịu dàng dàng vỗ về cô nữa, còn đang chất vấn cô.
Lâm Thiên Hoan muốn khóc, cô nghĩ liền ôm lấy cổ Úc Hàn, khóc lóc với anh: “Em với An Nhiên thật sự không có gì cả, cô ấy chỉ là đột nhiên nghĩ như vậy mới làm thế với em, nhưng bọn em chưa làm gì cả, hai đứa con gái bọn em có thể làm gì được đây? Tim em chỉ có mỗi anh, người đàn ông khác không được, người phụ nữ khác càng không được, A Hàn, anh đừng tức giận mà, đừng hung dữ với em được không?”
Úc Hàn giữ bả vai cô, cuối cùng cũng đành nhắm mắt lại điều hòa thần sắc: “Anh không tức giận, cũng không hung dữ với em.”
Lâm Thiên Hoan vẫn nước mắt lưng tròng: “Vậy sao anh còn dẫn em đến đây…”
“Bởi vì anh muốn ở đây đ* em.” Úc Hàn bắt lấy cằm cô, ánh mắt thật sâu, “Cho đ* không?”
----
Chương này gõ lại 3 lần lận đó, huhuhu