Thanh âm rét lạnh ấy vang lên làm tay cô khựng lại, từ từ quay mặt sang nhìn bóng người đứng đấy. Hắn rốt cuộc về từ khi nào, tại sao đến tiếng xe cô còn không nghe thấy.
Băng Nhi trong lòng có chút lo lắng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt bình thản, điềm tĩnh nói:
– Tôi có việc muốn tìm anh, đi qua thấy cửa phòng không đóng nghĩ anh ở đây nên mới đi vào.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh loé lên 1 tia nghi hoặc, từng bước chậm rãi tiến về phía cô:
– Tìm tôi hay là tìm cái khác? Triệu Băng Nhi, cô tốt nhất nên nói 1 lý do chính đáng.
Băng Nhi nghe vậy có chút chột dạ, bất giác lùi người lại, rồi gấp gáp nói:
– Tôi chỉ muốn chắc chắn rằng anh sẽ không đυ.ng tới thằng bé.
Lời vừa dứt hắn liền đưa tay lên siết chặt lấy cổ cô, đôi mắt nhìn trừng xuống gương mặt vô cảm ấy. Trong lòng hắn vốn đang chứa sẵn sự bực tức vì câu nói “để tâm” của Vĩnh Kiệt, bây giờ lại thấy cô mờ ám xuất hiện ở đây càng làm hắn nổi điên. Thiên kim tiểu thư, người mẫu, ảnh hậu hắn còn không đếm xỉa vậy cô là cái thá gì? Chỉ là hắn có cảm giác ở cô có 1 sự bí ẩn nào đó nhưng lại không thể nhìn ra được, bởi đôi mắt của cô lạnh tới mức không thể thấy được 1 tia cảm xúc nào:
– Triệu Băng Nhi, cô nên biết cô còn đứng ở đây nói chuyện được là vì tôi chưa muốn gϊếŧ cô. Đừng có thử sức nhẫn nại của tôi.
Băng Nhi lúc này gương mặt đã tái nhợt vì cổ bị hắn siết quá chặt nhưng dáng vẻ lại bình thản nhìn lên hắn vẫn chỉ là 1 sự lạnh nhạt đến kinh ngạc:
– Vậy gϊếŧ tôi đi.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày nhìn xuống gương mặt nhỏ nhắn ấy 1 tia khó hiểu. Nữ nhân này thật sự khó đoán được trong đầu cô rốt cuộc đang nghĩ cái gì. Dáng hình mảnh mai trông liễu yếu đào tơ nhưng nội tâm bên trong lại mạnh mẽ và quật cường đến kinh ngạc. Trước giờ, ở trước mặt hắn bất kể là phụ nữ hay đàn ông đều 7 phần là kinh sợ, 3 phần là kính nể, tuyệt nhiên không có ai lại dám ngạo mạn như cô thách thức hắn như vậy, điều đó lại chạm đến lòng tự tôn của hắn, cô là cho rằng hắn không dám gϊếŧ cô sao? Nghĩ vậy, lửa giận mỗi lúc 1 trỗi dậy, đôi mắt hằn lên những tia đỏ giữ tợn, bàn tay chạy nổi những gân xanh mà siết lấy cổ cô mạnh hơn:
– TRIỆU BĂNG NHI, CÔ DÁM THÁCH THỨC TÔI?
Cô bây giờ gương mặt đã trở nên nhăn nhó, hơi thở mỗi lúc 1 yếu ớt dần nhưng kỳ lạ lại chẳng 1 lời van xin, đôi mắt hướng đến hắn còn loé lên tia xem thường.
Thiên Uy thấy dáng vẻ của cô như vậy trong lòng ngọn lửa tức giận liền bùng lên dữ dội, thẳng tay hắt mạnh cô xuống đất.
Băng Nhi lúc này mới kiếm được chút không khí liền gấp gáp thở.
– Triệu Băng Nhi, để tôi chỉ cho cô biết ở trước mặt tôi nên dùng thái độ như thế nào.
Lời vừa dứt hắn liền tiến lại gần, 1 giây sau đó bàn tay thô bạo xé toạc chiếc áo trên người cô ra.
Băng Nhi thấy vậy liền kinh hãi giữ chặt lấy mảnh áo rách che trước ngực mình:
– Vũ Thiên Uy, anh định làm gì?
Hắn bây giờ đôi mắt giống 1 con thú dữ, nhìn cô như muốn cào xé mà ăn tươi nuốt sống vậy:
– Tôi định làm gì sao? Nhắc nhở cô 1 chút.
Nói rồi hắn liền cúi xuống gắt gao mà hôn lên bờ môi của cô, nói chính xác hơn là hắn đang ngấu nghiến, cắn lên đôi cánh đào ấy.
Cơn đau từ miệng truyền đến, cô dùng tay đấm mạnh vào ngực hắn liền bị hắn giữ chặt lấy, cả người cô từ tay xuống chân đều bị hắn kiềm chặt không thể kháng cự.
Đôi mắt vì thế đã chuyển sang đỏ ngàu, Băng Nhi lo sợ cắn mạnh xuống đầu lưỡi của hắn, mùi máu nồng nặc xộc thẳng vào khoang miệng đến tanh tưởi.
Hắn đau đớn khẽ nhíu mày rời ra, bàn tay thô bạo không ngần ngại giáng xuống mặt cô 1 cái tát mạnh đến đau dát.
Bờ môi còn sưng lên vì sự điên cuồng của hắn khi nãy giờ lại thêm 1 vết rách tứa máu ở khoé miệng khiến cô ngỡ ngàng. Từ bé đến giờ, dù cho cô phạm sai lầm cỡ nào, ba hay mẹ cô đều không bao giờ đánh lên gương mặt cô và anh cũng vậy, dù khắt khe dạy dỗ nhưng cũng chưa 1 lần xuống tay tát cô, vậy mà hắn – 1 kẻ vốn đối với cô không có chút liên hệ, cũng chẳng mang ân tình lại không do dự mạnh tay như vậy.
1 giọt nước mắt không tự chủ liền chảy dài xuống, là vì cái tát đấy thật sự rất đau hay là vì hành động đó lại khiến cô cảm thấy tổn thương.
Hắn lúc này lại chẳng để tâm đến vẻ mặt của cô, tầm mắt chỉ nhìn xuống thân thể đẫy đà ấy mà nổi lên ham muốn du͙© vọиɠ.
Điên cuồng cào xé hết tất cả những ngăn cách trên cơ thể xuống, bàn tay thô bạo tách 2 chân của cô ra, mạnh mẽ đưa cự long to lớn đi vào không dạo đầu.
Nơi mật tư bị bất ngờ xâm nhập, Băng Nhi nhíu mày đau đớn kêu lên 1 tiếng. Hạ thân truyền đến từng cơn đau dữ dội và dồn dập, khoé mắt không tự chủ lại để rơi ra 2 dòng lệ uất ức. Cô phải cắn chặt xuống bờ môi mỏng đấy để không cho bật ra tiếng, 2 bàn tay túm chặt lấy hông hắn, móng tay đâm sâu vào da thịt hắn như muốn cấu xé đến tứa máu.
Nhìn xuống vẻ mặt không cam tâm của cô hắn càng điên cuồng mà động thân mạnh mẽ hơn. Bất chợt hắn lại đi ra, bàn tay túm chặt lấy eo cô xoay người lại, đặt cô ở tư thế nhục nhã nhất mà vận động không ngừng.
Băng Nhi lúc này cả gương mặt đã đầm đìa nữa nước mắt, bờ môi cắn mạnh đến mức sắp bật máu, 2 bàn tay siết chặt lại hằn lên những đường gân xanh. Cơn đau thể xác này làm sao so được sự tổn thương của tâm can. Thà hắn 1 phát súng gϊếŧ chết cô còn hơn lại đối xử với cô như thế này, nhục nhã nhưng lại không thể phản kháng. Cô hận hắn, hận thấu xương tuỷ, hận đến mức chỉ cần có cơ hội cô nhất định sẽ gϊếŧ chết hắn không day dứt.
Trong căn phòng rộng lớn với bạt ngàn những giá sách trang trọng lại xuất hiện 2 thân ảnh loã lồ đang dính chặt lấy nhau.
Tiếng thở dốc của người đàn ông, tiếng va chạm của hai cơ thể như muốn dội thẳng vào từng giọt nước mắt đang đọng lại trên sàn.
1 trận mây mưa kịch liệt, kẻ hưng phấn người lại uất ức không cam chịu mà trời ngoài kia giờ mới bắt đầu về đêm, trăng còn đang rực rỡ, có lẽ đây sẽ là 1 đêm dài đằng đẵng.
1 buổi sáng u uất bao trùm lên vạn vật với những cơn mưa nặng hạt. Trời đem theo những cơn gió se lạnh lùa vào khung cửa sổ khiến nữ nhân nằm trên giường khẽ rùng mình. Đôi hàng mi cong vυ"t khẽ động đậy rồi từ từ hé mở. Cả người lúc này đau nhức đến mức không muốn tỉnh dậy nữa. Đêm qua, sau khi hắn dày vò thân thể cô đến nhàu nát, phóng thứ nhớp nháp ấy vào bên trong liền rời ra. Trước khi đi, hắn còn quay lại nhìn cô 1 tia sắc lạnh rồi lãnh đạm nói:
– Ngày mai đến Vũ Thị tiếp tục công việc của cô. Tốt nhất đừng chống đối, nếu không em trai cô, tôi không biết sẽ làm gì nó.
Băng Nhi nằm đấy nhìn xoáy sâu lên trần nhà trắng xoá, bàn tay nhỏ nhắn siết chặt tấm ga trải giường đến nhăn nhúm, lòng mắt đã trở nên đỏ hoe, 1 giây sau đó, thứ lấp lánh hiện ra nơi khoé mắt rồi chảy dài thấm xuống chiếc gối tạo thành dấu chấm tròn ai oán.
Sau sự mất mát của vụ tai nạn năm ấy, cô cứ nghĩ rằng bản thân đã tạo được cho mình lớp vỏ bọc mạnh mẽ, dù đối diện với bất cứ hoàn cảnh nào cũng sẽ không trở nên yếu đuối vậy mà ở trước hắn, không thể bảo vệ bản thân lại còn khiến cho bản thân trở nên thê thảm như vậy, thật nực cười mà.
Cố nuốt xuống những tủi nhục ấy, cô gắng gượng ngồi dậy mà bước xuống giường. Hạ thân cho đến bây giờ vẫn còn cảm giác đau xót, tuy đêm qua sau khi trở về phòng cô đã gột rửa sạch sẽ cơ thể nhưng không hiểu sao vẫn còn cảm thấy mùi vị ghê tởm của hắn còn vương trên người đến khó chịu.
Lê từng bước chân mệt mỏi đi vào trong phòng tắm, trút bỏ lớp quần áo xuống, trong tấm gương, 1 thân thể mĩ miều hiện ra với nhiều dấu vết tím đỏ còn đọng lại trên làn da trắng nõn.
Bàn tay chậm rãi đưa lên chạm nhẹ vào từng mảng màu ấy, đây là minh chứng cho sự cuồng bạo của hắn đêm qua, thật khϊếp sợ.
Nhìn thẳng vào khuôn mặt của nữ nhân ở trong gương, đôi mắt trở nên lạnh nhạt mà sâu thẳm:
– Vũ Thiên Uy, phải cảm ơn anh đã nhắc nhở, tôi và anh sẽ cùng phải ghi nhớ đoạn ký ức này.
Băng Nhi sau khi sửa soạn 1 chút liền quay trở xuống nhà, trong đầu vẫn còn cảm thấy kinh ngạc với số y phục hắn đã chuẩn bị từ lúc nào. Chỉ biết khi cô từ phòng tắm đi đến bên chiếc tủ mở ra ý địng kiếm 1 cái gì đó có thể tạm ổn để đi làm, không ngờ được lại thấy ngổn ngang với y phục còn mới đã được treo ngăn nắp, hơn nữa lại vừa vặn với sz của cô.
Cũng được thôi, dù sao cô cũng cần chúng nên cũng chẳng vì không ưa hắn mà không nhận lấy. Sau vụ ám sát không thành công đó, hắn bắt cô giam giữ những ngày qua, vô vốn cũng đâu có mang theo hay chuẩn bị gì kể cả tiền bạc nhưng bây giờ đang ở trong tầm theo dõi của hắn cũng không thể quay về để lấy được, đành miễn cưỡng sử dụng vậy.
Trời ngoài kia mưa vẫn không ngừng nghỉ trút xuống từng hạt nặng nhọc, cô đứng dưới mái hiên của căn biệt thự hướng ra ngoài trời 1 tia chán ghét.
Mưa trút xuống khiến đường phố trở nên vắng tênh, vài phương tiện lao nhanh như chạy chốn khiến nước bắt lên tung toé. Bây giờ muốn bắt xe cũng khó huống hồ gì trên người cô lại cũng không có tiền.
Băng Nhi đành phải men theo vỉa hè có mái hiên của những căn biệt thự bên cạnh. Quãng thời gian khắc nghiệt nhất là quãng thời gian anh dạy cô cách tự vệ, dạy cô cách đánh trả, hơn nữa còn để cô vào những tình cảnh nguy hiểm để cô tự vượt qua, cả người vết thương lớn nhỏ nào cô cũng đã chịu cả rồi vậy thì cơn mưa vốn cũng chỉ là của thiên nhiên thôi, hơn nữa cô cũng không muốn em trai của mình vì mình mà bị liên luỵ. Tuy không thể biết được hắn có thể làm gì thằng bé nhưng trước mắt đành phải nhịn hắn 1 nước vậy.
Cô đến được Vũ Thị thì cả người cũng đã thấm nước, dưới cái nhìn hiếu kỳ của mọi người, Băng Nhi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt đi thẳng vào thang máy mà nhấn nút lên tầng cao nhất.
Vừa thấy cô bước ra, thư ký Tô liền vội vã đi tới:
– Băng Nhi, sao đi muộn vậy? Vũ tổng nói em sẽ đi làm trở lại, hoá ra là thật. Sao mấy hôm nay lại nghỉ?
Băng Nhi lúc này có lẽ do mưa phả ướt người khiến cô cảm thấy hơi lạnh, lại nghe có người lải nhải bên cạnh làm đầu óc cô trở nên đau nhức, đi lại phía bàn làm việc của mình ngồi xuống rồi lạnh nhạt nói:
– Nhà tôi xảy ra chút chuyện riêng.
Tô Nhược Dung nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa:
– Vũ tổng có dặn, em đến thì hãy vào gặp ngài ấy.
Nói rồi Nhược Dung cũng quay về phòng làm việc của mình.
Băng Nhi lúc này vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, đứng dậy đi thẳng về hướng phòng của hắn mà gõ cửa “cốc, cốc”.
Ở bên trong im lặng 1 hồi rồi cũng truyền ra thanh âm sắc lạnh:
– Vào đi!
Lời vừa dứt, cánh cửa liền bật ra, cô đi vào hướng thẳng đến bàn của hắn, lạnh giọng hỏi:
– Gọi tôi có chuyện gì?
Hắn từ đầu đến cuối cũng không ngẩng mặt lên nhìn cô, tầm nhìn đặt xuống tập tài liệu trên bàn mà suy xét:
– Triệu Băng Nhi, cô đến cách xưng hô với cấp trên của mình cũng phải dạy bảo sao? Hay là tôi hôm qua nhắc nhở cô chưa đến nơi?
Băng Nhi nghe vậy hiểu được ý tứ trong lời nói của hắn, bàn tay siết chặt lại mà nén xuống cơn giận:
– Tôi không biết anh rốt cuộc muốn làm gì, nhưng mọi chuyện tôi đã nghe theo, anh tốt nhất cũng nên tránh xa thằng bé ra. Nếu để tôi biết nó có 1 chút tổn thương gì, tôi nhất định sẽ không nhân nhượng.
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày, đóng mạnh tập tài liệu lại rồi ngẩng mặt nhìn lên cô, 1 chút ngỡ ngàng trong mắt.
Cô đứng đấy với chiếc áo sơmi trắng đã sớm ướt đấm vì ngấm mưa dính chặt vào cơ thể. Qua lớp vải mờ ảo ấy lại thấy được nội y bên trong đang ôm trọn lấy bầu ngực đẫy đà. Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy còn đọng lại vài giọt chưa kịp lau, cô trong mắt hắn lúc này lại quyến rũ mê hồn. Bất chợt cả người nóng rực lên, hắn không hiểu được tại sao đối với cô lại ham muốn du͙© vọиɠ đến như vậy. Cô là nữ nhân duy nhất khiến hắn có thể mây mưa đến 2 lần và bây giờ nửa dưới lại không nghe lời mà lớn dần lên. Cố nén xuống du͙© vọиɠ của bản thân, nhìn đến cô 1 tia sắc lạnh:
– Không nhân nhượng? Cô nghĩ cô có thể làm gì được tôi? Triệu Băng Nhi, nếu cô muốn em trai của mình được yên ổn, tốt nhất nên sửa lại thái độ của mình. Bây giờ hãy quay ra làm việc, tối nay cùng tôi đi dự 1 buổi tiệc.
Băng Nhi nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhưng trong lòng cô lúc này lại muốn lao đến mà bóp chết hắn:
– Được, nếu Vũ tổng không còn việc gì, tôi xin phép ra ngoài.
Nói rồi cô cũng khẽ cúi đầu quay trở ra, mà hắn lúc này lại thở dài rồi tựa lưng vào thành ghế, bàn tay đưa lên nới lỏng chiếc cavat. Nhưng ngọn lửa du͙© vọиɠ không vì thế mà dập tắt, cảm giác bản thân nổi cơn ham muốn, hắn liền đứng dậy đi thẳng vào phòng ngủ bên trong, cởi chiếc áo vest vứt sang 1 bên rồi hướng thẳng đến nhà tắm. Mở nước lạnh xối thẳng vào mặt, hắn lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.
Cô rốt cuộc đã bỏ bùa mê gì mà lại có thể khiến hắn không còn hứng thú với nữ nhân nhưng lại ham muốn cô hết lần này đến lần khác như vậy?
Mãi cho đến sau này hắn mới nhận ra rằng, cô vốn chẳng bỏ bùa mê gì mà là hắn đã nghiện cô đến vô phương cứu chữa.
Tối hôm ấy, 1 chiếc Rolls – Royce đắt tiền dừng lại trước 1 trung tâm thương mại lớn mới được hoàn thiện với nội ngoại thất đều là hàng thượng phẩm nhập từ nước ngoài. Chiếc thảm đỏ trải dài xuyên suốt cùng những ánh đèn rực rỡ, tạo nên 1 không gian dang trọng cho bữa tiệc của tầng lớp thượng lưu.
1 nam nhân viên đi tới mở cửa xe, hắn bước xuống với thân Tây trang màu đen sang trọng cùng đôi giày da sáng bóng. Gương mặt đẹp hoàn hảo đến mức nhìn ở góc độ nào cũng khiến người khác phải thổn thức.
Bước ra sau hắn là bóng người nữ nhân, không y phục xa hoa cũng chẳng trang điểm lộng lẫy cô chỉ với chiếc đầm công sở của mình đi theo sau hắn đúng nghĩa là 1 trợ lý phò tá cho hắn.
– Vũ tổng, mời ngài vào bên trong.
Nam nhân viên kia lịch sự cúi đầu chào hắn rồi dẫn đường.
Đặt chân lên thảm đỏ rồi đi thẳng vào bên trong, quan khách ở đây đều là những người có chức, có quyền, có địa vị, từng được xuất hiện trên cách kênh truyền thông, đủ để biết chủ nhân của bữa tiệc này có mối quan hệ lớn đến mức nào.
Lúc đấy, từ xa, 1 người đàn ông độ tuổi đã ngoài 50 đi đến trước mặt hắn tươi cười đưa tay ra:
– Vũ tổng, cảm ơn ngài đã bỏ chút thời gian đến đây dự buổi tiệc nhỏ này.
Hắn nghe vậy nhìn người đàn ông ấy mỉm cười bắt tay:
– Chủ tịch Tần đừng khách sáo như vậy. Khai trương 1 Trung tâm thương mại lớn như vậy tôi không đến thật là đáng tiếc rồi. Hy vọng bữa tiệc diễn ra tốt đẹp.
– Haha…Cảm ơn thành ý của ngài.
Nói rồi người đàn ông đấy lại nhìn sang cô, ánh mắt lại loé lên 1 cái nhìn khác lạ:
– Vũ tổng, đây là…
– Là trợ lý của tôi, không ảnh hưởng gì chứ?
Người đàn ông nghe vậy lại nhìn cô cười 1 cái, thái độ có chút kỳ quặc:
– Không sao. Chỉ là cảm thấy trợ lý của ngài rất xinh đẹp. Nào, chúng ta cùng vào buổi tiệc.
Khi cả 3 vừa quay người đi, ở phía ngoài 1 siêu xe thể thao Bugatti Chiron dừng trước Trung tâm, nam nhân bước xuống với quần jean, áo phông kết hợp với áo vest phá kiểu tạo nên 1 phong cách bụi bặm nhưng lại pha chút dáng vẻ lịch lãm. Gương mặt tuấn mỹ, ngũ quan hài hoà, cả người toả ra mùi nước hoa nam tính mê hoặc, từng bước ngạo mạn trên thảm đỏ mà đi vào theo sau chân hắn.
Thấy 3 bóng hình trước mặt, nam nhân ấy khẽ mỉm cười rồi lên tiếng:
– Không ngờ lại có thể gặp được Vũ tổng ở đây, tôi cũng thật lấy làm vinh hạnh.
Lời anh ta vừa dứt, cả 3 người cùng quay đầu lại, kẻ nhíu mày khó chịu, người kinh ngạc tột cùng, kẻ lại hồ hởi không thôi.
Hắn lúc này nhìn người trước mặt lộ rõ vẻ chán ghét mà nói:
– Tống Ngạo Thiên, gặp mày ở đây lại khiến tao cảm thấy không vui.