Lời vừa dứt thì Tô Nhược Dung lại nhìn sang cô nói:
– Băng Nhi, em không có thư mời nhưng được chuyển lời có thể đi cùng Vũ tổng.
Cô nghe vậy lại khẽ nhíu mày hỏi lại:
– Tôi?
Tô Nhược Dung nhìn cô mà gật đầu khẳng định.
Cùng lúc đấy, tiếng chuông điện thoại vang lên, hắn lấy trong túi ra rồi nhìn dãy số trên màn hình mà bắt máy:
– Thiên Uy, cô ta có động thái rồi.
– Cậu cũng nhận được thư mời?
– Phải, không biết cô ta muốn làm gì đây?
Hắn nghe vậy đôi mắt chợt trở nên sâu thẳm, bờ môi khẽ nhếch lên, thanh âm phát ra vẫn đều đều:
– Điều ta cần làm là vẫn nên trang trọng đến buổi tuổi tiệc. Mình rất muốn xem xem cô ta có thể làm gì.
Dứt lời hắn cũng tắt máy mà đi thẳng về căn phòng rộng lớn trước mặt.
Băng Nhi thấy vậy cũng tiến đến bàn làm việc của mình mà ngồi xuống.
Thật ra, sự việc bị tung đoạn clip đó cô đã tính trước được. Ngày hôm ấy, cô cùng hắn ở đó dây dưa, qua tấm gương cũng đã thấy đc hình ảnh phản chiếu lại của người đã quay nó và tất nhiên mọi chuyện cô cứ thuận theo tự nhiên mà làm chỉ là khi ấy không nghĩ hắn lại có thể quay về, nước cờ đấy cô chỉ hy vọng có 10%. Còn về phần tên tung đoạn clip đó cô cũng đoán trước được tình huống, tất nhiên cô không làm cô sẽ nói là không làm, với việc có thêm sự xuất hiện của Phương Đan và Vĩnh Kiệt cô cũng tự nắm chắc được phần an toàn của bản thân. Chỉ là nếu Đàm Phương Thanh đã biết chuyện cô đã thoát khỏi vũng bùn mà ả hắt sang, vậy nghiễm nhiên lại mời cô đi dự tiệc, chẳng phải là có ý đồ khác sao?
Băng Nhi nghĩ vậy nhưng cũng chẳng mấy để tâm, ả càng làm nhiều điều thì càng bất lợi với ả, nữ nhân ngu ngốc chính là ở chỗ làm bất chấp mọi cái chỉ để đạt được mục đích của mình.
Chiều hôm ấy, trước cửa phòng làm việc của hắn, 2 tiếng gõ cửa “cốc, cốc” vang lên:
– Vũ tổng, ngài cho gọi tôi?
– Vào đi.
Lời vừa dứt cánh cửa cũng được bật ra, cô bước vào đi đến bàn làm việc của hắn, vẻ mặt không 1 chút biểu cảm nói:
– Vũ tổng, ngài có gì dặn dò?
Hắn lúc này ngẩng mặt lên nhìn cô, đôi mắt lộ rõ sự yêu chiều mà nhẹ giọng nói:
– Lại đây!
Băng Nhi khó hiểu nhìn hắn nhưng cũng vẫn theo lời hắn mà đi vòng vào phía trong bàn, ai ngờ khi vừa lại gần hắn liền mạnh tay kéo cô ngồi vào lòng mình.
Băng Nhi có chút luống cuống đẩy hắn ra lại bị hắn ôm lấy eo giữ chặt lại, thanh âm mang sự cưng chiều:
– Lát nữa nghỉ sớm, tôi đưa em đi chọn y phục.
Cô nghe vậy lại nhìn hắn khó hiểu:
– Tôi?
– Phải, tối nay cùng tôi đến buổi tiệc.
– Tôi không đi!
– Tôi không hỏi ý kiến em, tôi chỉ nói để em chuẩn bị trước.
Cô lúc này bất chợt lại buột miệng nói:
– Đó chẳng phải là bạn gái anh sao? Người ta mời anh, không mời tôi. Tôi xuất hiện há chẳng phải là làm trò cười?
Hắn nghe vậy lại nhíu mày nhìn cô, suy tư 1 hồi bỗng chợt khoé miệng lại nhếch lên ý cười mà đùa giỡn nói:
– Băng Nhi, em đang ghen sao?
Bị câu hỏi bất chợt của hắn khiến cô giật mình, có chút lúng túng nói:
– Tôi đâu có rỗi hơi, chuyện anh ở cùng ai cũng chẳng liên quan gì đến tôi.
Cô càng nói lại càng thấy rõ được ý ghen tuông trẻ con mà hắn thấy vậy lại cảm thấy thích thú.
– Vậy sao? Nếu vậy thì buổi tiệc tối nay đành phải nhờ Đàm tiểu thư đi bên cạnh tôi vậy.
Nghe hắn nói vậy không hiểu sao trong lòng cô có chút bực bội:
– Vậy đi. Nếu không còn chuyện gì tôi xin phép đi trước.
Nói rồi cô liền đứng dậy toan rời đi lại bị hắn túm lấy eo kéo mạnh lại khiến cô ngã thẳng vào lòng hắn, 2 gương mặt áp sát vào nhau.
– Em được quyền ghen, hơn nữa tôi cũng rất thích điều đó.
Cô nghe vậy lại tức giận nhìn trừng trừng vào hắn mà rõng rạc nói:
– Vũ Thiên Uy, nghe cho rõ đây TÔI KHÔNG CÓ GHEN.
Ai ngờ lời vừa dứt hắn liền khoá môi cô lại bằng 1 nụ hôn mãnh liệt, Băng Nhi trước sự đột ngột đó lại trợn to mắt nhìn hắn, cho đến khi cảm nhận được bàn tay hắn đang lần mò vào bên trong váy cô, Băng Nhi mới chợt sực tỉnh mà đẩy hắn ra rồi vội vàng đứng dậy:
– Vũ Thiên Uy, anh là tên biếи ŧɦái!
Hắn nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản mà đứng dậy, 1 giây sau đó liền bế bổng cô lên hướng vào căn phòng bên trong mà cô hốt hoảng đấm vào ngực hắn gấp gáp nói:
– Thiên Uy, anh làm gì vậy? Bỏ tôi xuống.
Hắn chẳng để tâm lắm đến lời của cô, vẫn ngang nhiên bế cô đi thẳng vào trong căn phòng rồi đặt cô xuống giường theo đà mà mà đè lên trên người cô:
– Tôi hôn em, em bảo tôi biếи ŧɦái. Em có thấy kẻ biếи ŧɦái nào đẹp trai đến như vậy không? Em nói vậy là oan ức cho tôi, vậy tôi nên làm gì để rửa sạch oan ức đây? Triệu Băng Nhi, tôi nhất định phải dạy dỗ em.
Lời vừa dứt hắn liền cúi xuống gắt gao hôn lấy cô, nụ hôn này mạnh bạo hơn khi nãy. Bàn tay theo đấy mà lần mò cởi từng chiếc cúc áo của cô ra, hắn mạnh bạo xoa bóp nơi bầu ngực đẫy đà ấy rồi điên cuồng rút hết những dư vị ngọt trong khoang miệng của cô.
Băng Nhi lúc này đầu đã bị hắn làm cho mê muội, cô dù lúc đầu có phản kháng kịch liệt nhưng cũng không thể phủ nhận rằng cơ thể này đối với hắn cực kỳ nhạy cảm.
Bọn họ cứ dây dưa cho đến khi cả 2 không còn 1 mảnh vải che thân, hắn đỡ cô dậy ngồi lên trên người hắn, phía dưới 1 vật cương cứng chống đỡ rồi mạnh mẽ đi vào nơi mật đạo huyền bí không báo trước khiến cô khẽ nhíu mày ngửa đầu ra sau mà đón nhận.
Hắn 2 tay túm chặt lấy eo cô dùng sức vận động rồi cúi mặt vào nơi bầu ngực căng tròn ấy mà cắи ʍút̼.
Cả căn phòng lúc này ngập tràn mùi hoan ái, những âm thanh đỏ mặt cùng tiếng thở dốc mãnh liệt của đôi tình nhân.
Trận mây mưa ấy kéo dài cho đến khi cả 2 mệt mỏi gục trên người nhau rồi đi sâu vào giấc ngủ.
Trong cơn mơ màng của giấc ngủ chập chờn lại nghe được 1 giọng nói trầm ấm khiến lòng người cảm thấy dễ chịu.
Băng Nhi khẽ cựa mình rồi từ từ mở mắt lại thấy được nụ cười mê hoặc của hắn khiến cô ngây người.
Hắn thấy vậy liền hôn nhẹ lên trán cô 1 cái rồi nhẹ giọng nói:
– Băng Nhi, dậy thôi. Buổi tiệc sắp bắt đầu rồi.
Cô nghe vậy mới chợt sửng sốt ngồi bật dậy, cô còn chưa kịp chuẩn bị gì, bây giờ lại bảo cô đến buổi tiệc sao?
– Tôi chưa kịp chuẩn bị gì.
Hắn nghe vậy lại chỉ mỉm cười nhìn cô cưng chiều nói:
– Không cần, mọi thứ tôi đã chuẩn bị hết cho em rồi.
Lời nói của hắn làm cô khó hiểu, mà hắn thấy vậy lại chỉ đưa bàn tay ra trước mặt cô. Băng Nhi thấy vậy chần chừ 1 hồi rồi cũng đặt tay lên tay hắn, hắn liền đỡ cô xuống giường rồi dẫn lại phía chiếc gương gần đó.
Băng Nhi lúc này cả gương mặt hiện rõ sự ngỡ ngàng tột cùng nhìn vào thân ảnh ở trong chiếc gương.
Nữ nhân với gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ mặc trên mình chiếc váy dạ hội ánh kim trông lộng lẫy vô cùng.
– Anh…anh….rốt cuộc làm thế nào…?
Hắn nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến mà dịu dàng nói:
– Tôi không muốn làm phiền đến giấc ngủ của em, tất cả mọi thứ tôi đều căn dặn họ phải làm nhẹ nhàng nhất có thể…..(hắn dừng lại nhìn cô mỉm cười 1 cái rồi đưa khửu tay ra trước)…Triệu Băng Nhi, tối nay hãy là nữ nhân ở bên cạnh tôi!
Cô nghe vậy ngỡ ngàng nhìn hắn, đôi mắt bây giờ đã lộ rõ từng tia cảm xúc, rồi lại khẽ mỉm cười khoác tay hắn, 2 người bọn họ mỹ nam, mỹ nữ cùng nhau bước trở ra.
1 chiếc Mercedes – Benz S Class Limousine dừng trước cổng căn biệt thự xoa hoa.
1 người đi lại phía sau mở cánh cửa, đôi giày da đen bóng đặt xuống mặt đất, cả 1 thân ảnh sang trọng bước ra với Tây trang đắt tiền.
Trên gương mặt tuấn mỹ ấy lại nở 1 nụ cười mê hoặc, hắn đưa tay ra đón lấy bàn tay mềm mại của người nữ nhân bên trong rồi dìu cô bước ra.
Mái tóc được búi cao chỉ để rơi vài sợi khoe trọn gương mặt tuyệt đẹp. Chiếc váy dạ hội ánh kim được thiết kế ôm sát lấy cơ thể cô tôn lên 3 vòng hoàn mỹ, phần cổ trễ xuống làm lộ nơi bầu ngực đẫy đà, đuôi váy xoè rộng trên mặt đất xẻ tà 1 bên lại thấy được đôi chân thon dài mà trắng nõn.
2 người bọn họ đứng bên cạnh nhau cũng đủ át hết tất cả những tiểu thư, thiếu gia con nhà danh giá ở dây.
Cả 2 cùng dẫm lên chiếc thảm đỏ mà bước vào trong khuôn viên dưới bao con mắt ái mộ của quan khách.
Lúc này, từ phía xa bước đến 1 nữ nhân với thân hình nóng bỏng, gương mặt trang điểm khá đậm nhìn cô và hắn mỉm cười:
– Rất vui vì 2 người đã đến!
Hắn thấy vậy lại nhìn người trước mặt, dáng vẻ cao ngạo mà nói:
– Đàm tiểu thư đã có lời mời, Thiên Uy tôi nếu không đến chẳng phải là đã thất lễ sao?
– Haha…, Vũ tổng quá khách sáo rồi. 2 người hãy ở đây thưởng thức chút rượu vang, tôi đi đón khách rồi sẽ quay lại.
Nói rồi ả ta mỉm cười gật đầu 1 cái rồi cũng quay người đi. Hắn thấy vậy lại khẽ nhìn theo ả mà nhíu mày nghi hoặc. Ả chắc không phải chỉ đơn giản mời họ đến dự tiệc thôi chứ?
Ả vừa đi khuất, thì từ phía 1 giọng nói vang lên:
– Băng Nhi, cậu đến rồi sao?
Cô theo phản xạ quay người lại nhìn về nơi phát ra tiếng rồi mỉm cười nói:
– Phương Đan, cậu đi cùng anh ta sao?
Lời vừa dứt thì Vĩnh Kiệt đi đến vỗ vai hắn 1 cái rồi cười nói:
– Chúng tôi chỉ gặp nhau ở ngoài rồi cùng vào thôi.
Dứt lời anh lại quay sang hắn nói nhỏ:
– Không biết cô ta định làm trò gì, quan khách khá đông cũng toàn người có địa vị và tiếng tăm.
Hắn nghe vậy, vẻ mặt vẫn bình thản nói:
– Nếu cô ta thích thì càng đông người càng thú vị.
Cùng lúc đấy từ phía xa kia bước đến 1 người đàn ông đưa tay ra trước mặt hắn lịch sự nói:
– Thật vinh hạnh khi được gặp Vũ tổng và Trương tiên sinh ở đây?
Hắn thấy vậy cũng bắt tay lại, vẻ mặt vẫn ngạo mạn nói:
– Tôn tiên sinh lại nói quá rồi, Thiên Uy tôi cũng không ngờ có thể gặp ngài ở đây.
– Nghe nói Đàm tổng hôm nay có mở buổi tiệc cho con gái của mình, họ đã có lời mời thì tôi cũng nên có lòng đáp lại. Gặp ngài ở đây, qua chào hỏi 1 chút, tôi còn có bạn đang đợi, xin phép đi trước.
Nói rồi người đàn ông đó cũng quay người rời đi mà Vĩnh Kiệt lúc này mới ghé mặt sang hắn nói nhỏ:
– Đấy không phải là lão đại của Sát Địa Hội sao? Ông ta không phải là cho qua chuyện đấy chứ?
Hắn nghe vậy khẽ đăm chiêu nhíu mày nhìn về phía bóng dáng đang chen vào đám người kia, bỗng 1 âm thanh vang lên thức tỉnh hắn:
– Thì ra đây là Vũ tổng mà mọi người vẫn thường ca ngợi sao?
Lúc này cả 4 người bọn họ cùng nhìn về phía người vừa đi đến, là 1 thanh niên còn khá trẻ và bảnh bao.
Hắn thấy vậy lại nhíu mày nhìn thanh niên đó, bình thản nói:
– Hình như tôi và cậu không quen nhau.
Vĩnh Kiệt nghe vậy lại ghé vào tai hắn nói nhỏ:
– Tên đó là Tần Trác Khanh con trai của Tần Trác Nhiễm – lão già đấy cậu còn nhớ chứ?
Hắn lúc này mới nhận ra vấn đề lại khẽ nhếch mép 1 cái nhìn thanh niên kia:
– Thì ra là Tần thiếu gia, nhân tiện đây cho tôi gửi lời hỏi thăm đến Tần phu nhân, nghe nói bà ấy sau chuyện Tần tổng tự tử, Tần thị phá sản liền lâm bệnh, không biết đã đỡ chưa?
Tần Trác Khanh nghe vậy tức giận mà siết chặt 2 bàn tay lại, nhìn hắn 1 tia căm phẫn rồi cố nén xuống mà nói:
– Cảm ơn Vũ tổng đã quan tâm, mẹ tôi vẫn khoẻ. Tôi còn có việc, xin phép đi trước.
Dứt lời Tần Trác Khanh cũng quay người rời đi mà hắn cũng trở lại vẻ mặt lãnh đạm khi nãy.
Vĩnh Kiệt thấy vậy khẽ thở dài nói:
– Thiên Uy, cô ta mời đến hình như toàn kẻ thù của cậu thì phải, không biết tiếp theo sẽ là ai đến chào hỏi đây?
Quả nhiên lời vừa dứt, lại 1 âm thanh nữa vang lên, nhưng giọng nói lại lại khá là quen thuộc:
– Lại gặp nhau ở đây như vậy quả thật có nên xem đây là duyên phận không?
Lúc này không chỉ hắn mà cả Vĩnh Kiệt cũng nhíu mày mà cô và Phương Đan thì lại lấy làm kinh ngạc.
Hắn bất chợt đưa tay vòng ra sau ôm lấy eo cô kéo về phía mình rồi nhìn người vừa đến mà lạnh nhạt nói:
– Với mày, tao không tin vào duyên phận. Ngạo Thiên, tao cảm thấy mày là chó theo đuôi tao thì phải.
– Vũ tổng sao lại nói chuyện như thế? Ngạo Thiên tôi hôm nay có ý tốt đến đây chào hỏi ngài nhưng ngài lại ăn nói thô lỗ như vậy, thật là mất hết hình ảnh mọi người ca ngợi.
– Ý tốt của mày tao không cần, về sau cũng vậy. Bởi vì tao rất chán ghét cái bản mặt của mày.
Ngạo Thiên nghe vậy lại cười khẩy 1 cái rồi 2 tay đút túi tiến sát lại phía hắn:
– Thật ngại quá nhưng tao lại rất ưa cái bản mặt của mày.
Nói rồi anh liền quay người rời đi, trước khi ấy còn nhìn qua cô 1 ánh mắt sâu thẳm.
Lúc này, Đàm Hiểu Thanh quay trở lại phía bọn họ tươi cười nói:
– Mọi người đến cả rồi sao? Thật cảm ơn.
Nói rồi ả liền quay sang hắn tiếp lời:
– Thiên Uy, ba em có chuyện muốn nói với ai. Ông ấy đang đợi ở bên kia, có thể lại 1 chút không?
Hắn nghe vậy khẽ nhíu mày rồi quay sang cô dịu đang nói:
– Ở đây đợi tôi 1.
Băng Nhi nghe vậy khẽ gật đầu 1 cái, hắn cũng buông tay cô mà rời đi.
Đàm Hiểu Thanh lúc này lại nhìn cô cười 1 cái rồi cũng theo sau hắn.
Ngay sau khi hắn vừa đi, Vĩnh Kiệt gặp người quen cũng rời khỏi vị trí mà Phương Đan ngay từ đầu là đi cùng với ba mình nên bị 2 người kéo đi để giới thiệu với các quan khách.
Lúc này, người ở lại chỉ còn mình cô, Băng Nhi lững thững từng bước đi ra phía cổng, vì ở đây cô cảm thấy quá ngột ngạt, bỗng từ phía sau truyền đến 1 âm thanh:
– Không ngờ hắn lại tốt tay đến như vậy, có thể biến em trở nên xinh đẹp thế này, tôi cũng phải ngưỡng mộ.
Cô nghe vậy khẽ quay lại nhìn người đang đi đến giọng có chút hạ xuống mà nói:
– Ngạo Thiên, em không hiểu là anh có ý gì? Tại sao hôm đó lại xuất hiện và nói như vậy?
– Mọi chuyện em vẫn nên nghĩ theo chiều hướng dễ hiểu 1 chút. Tôi đơn giản là muốn đón em trở về nhưng có lẽ em hình như không muốn rời khỏi hắn.
Cô nghe vậy lại có chút khó trả lời nhìn anh, bởi vì cô thật sự có sự luyến tiếc đối với hắn.
Ngạo Thiên thấy vậy lại khẽ cười khẩy 1 cái rồi tiếp lời:
– Được thôi, tôi cũng không ép buộc em. Tôi sẽ đợi em tự giác quay trở về với tôi.
Nói rồi anh cũng lướt qua cô mà đi lại phía chiếc xe đã đậu sẵn ở đó mà cô đứng đấy dõi theo anh 1 cái nhìn khó hiểu.
Lúc này 1 người đàn ông từ trong xe bước xuống mở cửa cho anh, Băng Nhi theo tầm mắt nhì tới người đó mà bất chợt sửng sốt, 2 mắt mở to hết cỡ rồi bất chợt chuyển sang đỏ ngàu mà người đàn ông kia dường như cũng cảm nhận được cái nhìn của cô mà đối diện lại.
Khoảnh khắc 2 người chạm mắt nhau lại cùng loé lên 1 tia bi ai kỳ lạ.
Người đàn ông ấy nhìn cô 1 cái nhưng rồi cũng quay trở vào xe rồi lái đi, Băng Nhi lúc này vội vã đuổi theo nhưng có lẽ vì chiếc váy đã khiến mỗi bước cô trở nên khó khăn, cô chỉ có thể đứng chôn chân ở đấy nhìn chiếc xe đi khuất mà nước mắt lại vô thức chảy dài xuống, bờ môi không ngừng mấp máy:
– Không…không thể nào. Nhất định không phải…là mình nhìn nhầm thôi…
Cả người cô lúc này run rẩy, ký ức tàn khốc của ngày trước bất chợt quay về, nước mắt theo đó mà ồ ạt chảy ra cô chỉ biết đưa tay lên che lấy miệng mình để kìm hãm nhữn tiếng nấc.
Không gian xung quanh trở nên cô quanh, lại nổi bật nhất là 1 đoá hoa tường vy đang ủ rũ nhỏ lệ, trônv đáng thương vô cùng.
– Băng Nhi.
Hắn lúc này từ phía sau đi đến lại thấy bờ vai cô đang run rẩy mà vội vàng tiến lại trước mặt, 1 giây ngỡ ngàng nhìn cô khó hiểu. Chưa bao giờ hắn thấy cô lại có Q dáng vẻ yếu đuối đến như vậy.
– Băng Nhi, có chuyện gì vậy? Tại sao em lại ra đây? Có biết tôi đã đi tìm em nãy giờ không?
Đáp lại hắn chỉ là những tiếng nức nở vang lên, mà hắn thấy vậy lại cảm thấy đau lòng đến thắt cả tâm can lại, 2 tay luống cuống không biết giỗ dành cô thế nào đành ôm lấy cô vào lòng mà nhẹ giọng nói:
– Tôi không biết em đã gặp phải chuyện gì nhưng nếu em cứ khóc mãi như vậy, tôi không chắc mình còn có thể chịu đựng được nữa hay không. Em liệu có biết 3 chữ “tôi yêu em” vốn chỉ được gói gọn trong 1 trái tim, vậy nên khi tình yêu tôi khóc thì tim tôi cũng sẽ đau. Triệu Băng Nhi, em có thể vì 1 chút thương hại tôi mà đừng khóc nữa được không…?
Băng Nhi nghe vậy lại ngỡ ngàng ngước mắt lên nhìn hắn, đôi dòng lệ trong veo vẫn chảy dài trên gương mặt xinh đẹp đến động lòng. Người nam nhân này đối với cô là toàn tâm toàn ý, khó trách cô lại có thể vì hắn mà động lòng:
– Thiên Uy, tôi đến bây giờ lại thật sự hy vọng, tai nạn năm đó tôi được chết đi nếu không thì người năm đó cứu tôi là anh có phải là rất tốt không?
Hắn nghe vậy lại khẽ nhói lòng, bàn tay đưa lên giúp cô lau đi những giọt nước mắt nóng hổi mà dịu dàng nói:
– Băng Nhi, tôi phải cảm ơn tai nạn năm đó em không sao, tôi cũng cảm ơn tên đó đã cứu em về bởi vì tôi biết trước sau thế nào em cũng sẽ là của tôi.
Băng Nhi lúc này ngỡ ngàng nhìn hắn, có lẽ cô cũng đã đến lúc gỡ bỏ lớp mặt nạ của mình xuống rồi, cô muốn sống thật, có muốn cùng hắn nếm trải thứ cảm giác yêu thương 1 người nhưng liệu điều cô muốn có phải là đúng hay không khi mà lúc nãy người cô nhìn thấy lại là….
Cùng lúc đấy Vĩnh Kiệt từ phí trong biệt thự chạy ra cắt ngang suy nghĩ của cô:
– Thiên Uy, cậu đang làm gì ở đây? Nhanh vào trong đi, có chuyện lớn rồi đấy.