Chương 14: Tức giận

Ngày hôm sau, Vũ Thị mở cuộc họp báo, trước cổng của toà nhà chọc trời ấy là 1 đoàn người áo đen đứng nghiêm nghị thành 2 hàng. Những phóng viên, nhà báo, nhϊếp ảnh đã chầu trực từ sáng sớm để có được vị trí thuận lợi ở buổi họp này, bởi vì đối với bọn họ những thông tin liên quan đến Vũ Thị là cực kỳ đắt giá.

1 chiếc xe màu đen sang trọng được dừng lại giữa đám đông háo hức ấy.

Chưa cần biết đó là hãng xe gì nhưng nhìn thôi cũng thấy được nó thuộc vào dòng xe hạng sang đắt tiền huống hồ gì nó chính là Roll-Royce Sweptail – chiếc xe đắt nhất mọi thời đại với giá 13 triệu USD cũng đủ biết chủ nhân của nó là người giàu có và địa vị đến cỡ nào.

Những đám phóng viên kia không khỏi kinh ngạc khi nhìn thấy nó, ánh sáng chớp nháy từ những chiếc máy ảnh liên tục loé sáng lên thân xe, quả thật nó đáng để chiêm ngưỡng.

Lúc này 1 người áo đen đi tới mở cửa, hắn bước xuống với 1 thân Tây trang màu đen huyền bí, đôi giày da bóng lộn đặt trên mặt đất, dáng vẻ cao ngạo từng bước tiến vào.

Những tưởng sau những ồn ào vừa qua,Vũ Thị chịu ảnh hưởng lớn hắn sẽ có đôi chút suy sụp nhưng không hề. Gương mặt vẫn đẹp không góc chết, khí chất toát ra vẫn là sự cao quý của tầng lớp thượng lưu, và dáng vẻ cao cao tại thượng ấy vẫn toả sức hút mê hoặc bao trái tim nữ nhân, phong độ vẫn không hề suy giảm cũng khiến người ta cảm thấy ngưỡng mộ không thôi.

Băng Nhi cùng 1 xe với hắn lúc này cũng bước theo xuống rồi đi phía sau. Nữ trợ lý này đơn giản chỉ là chiếc áo sơmi trắng cùng chân váy đen công sở, mái tóc được buộc cao khoe trọn gương mặt nhỏ nhắn. Lông mày lá liễu như khói, hàng mi mềm mại lại cong vυ"t, sống mũi cao thon gọn thẳng tắp, đôi cánh đào đỏ mọng đến mê hoặc, tất cả những đường nét ấy đều hội tụ trên gương mặt xinh đẹp cũng khiến tất cả nam nhân ở đây ngẩn ngơ.

Bỗng 1 cái chớp sáng loé lên trên gương mặt cô, hắn thấy vậy lại khẽ nheo mắt dừng bước, chuyển tầm nhìn sắc lạnh đến tên nhϊếp ảnh kia khiến tên đó chợt chột dạ mà giấu chiếc máy ảnh đi.

Băng Nhi đi sau vì sự dừng lại đột ngột của hắn không cẩn thận liền va phải tấm lưng rộng lớn khiến cô khẽ nhíu mày nhìn lên mà gắt nhẹ:

– Có chuyện gì sao?

Hắn lúc này mới quay người lại nhìn sang cô, ánh mắt loé lên 1 tia bực bội, bàn tay bất chợt đưa ra sau cô gỡ sợi dây buộc tóc xuống, mái tóc mềm mại đón lấy hơi gió nhẹ liền tung xoã ra ôm gọn lấy bờ vai mảnh mai.

Băng Nhi vì hành động của hắn lại trở nên khó hiểu mà nói nhỏ:

– Anh bị điên sao?

– Em muốn cho mọi người thấy dấu vết ở trên cổ mãnh liệt đến mức nào sao?

Nói rồi hắn cũng quay người lại rồi đi thẳng vào trong.

Băng Nhi đứng đấy nghe vậy lại có chút đỏ mặt, hôm qua khi ở Vũ Thị trở về những tưởng hắn có thể buông tha cho cô nhưng đúng là ở với sói nên nó là loài động vật khát máu, cuối cùng cả đêm qua cô lại bị hắn đem ra ăn sạch sành sanh, khắp cả người chỗ nào cũng là dấu vết hắn để lại. Bất chợt bàn tay đưa lên chạm nhẹ vào cổ mình rồi vội vàng vuốt tóc che lại mà bước theo sau hắn.

Thiên Uy khẽ thấy được hành động của cô bờ môi lại nhếch lên ý cười, hắn thật ra chẳng thấy dấu vết nào chỉ là cảm thấy chiếc cổ trắng mịn của cô lại có sức hút vô cùng và hắn không muốn ai ngắm nhìn thôi.

Lúc này chiếc xe đắt tiền kia rời đến vị trí đỗ thì 1 em thể thao Lamborghini Veneno màu trắng dừng lại ngay vị trí đó. Tuy không có mức giá cắt cổ như Roll-Royce Sweptail nhưng con xế này là bản giới hạn 14 chiếc được ra mắt nhân dịp kỷ niệm lần thứ 50 của hãng với mức giá là 4.5 triệu USD cũng đáng để khiến bao con mắt ở đây phải ngưỡng mộ.

Cách cửa mở ra, nam nhân bước xuống thu hút bao cái nhìn bởi quần âu và áo sơmi trắng, gương mặt sáng giá, ngũ quan hài hoà, anh khẽ mỉm cười quay người lại rồi đưa tay đón lấy 1 bàn tay mềm mại từ trong xe bước ra.

Nhân vật trọng điểm của buổi họp báo ngày hôm nay – Từ Phương Đan nhẹ nhàng với chiếc váy tiểu thư màu trời bồng bềnh, mái tóc dài xoăn hình lọn sóng buông xoã ôm lấy gương mặt khả ái. Dáng vẻ tự tin, tràn đầy sức sống lại khiến đám người ở đây trở nên kinh ngạc bởi vì trong suy nghĩ của bọn họ, cô sẽ là người sup sụp nhất sau scandal vừa qua.

Phương Đan theo tay của Vĩnh Kiệt từng bước đi vào phía trong mà những ánh đèn kia vẫn không ngừng nhấp nháy trên người họ.

Ở trong sảnh chính của Vũ Thị, ngồi vị trí trên cao kia từ chính giữa không ai khác là người giữ địa vị và quyền lực lớn nhất của Vũ Thị – Vũ Thiên Uy. Kế bên cạnh hắn là cô, Phương Đan, Vĩnh Kiệt và 1 số người có địa vị khác.

Lúc này, đám nhà báo và nhϊếp ảnh kia ở dưới đã ngồi vào vị trí của mình mà tập trung hướng ánh nhìn lên phía bọn họ.

Cả khán phòng trở nên im lặng để chờ đợi những gì sắp được nói ra thì bỗng từ phía ngoài bước vào là 1 nữ nhân với gương mặt được trang điểm đậm, thời trang từ đầu xuống chân đều là những đồ hiệu cao cấp, cả người toả ra mùi nước hoa thời thượng.

Những ánh đèn máy ảnh lại tiếp tục nhấp nháy, đám nhà báo kia đối với người vừa điến lại có chút ngỡ ngàng xen lẫn hiếu kỳ mà hắn ngồi ở đấy nhìn xuống bóng người ấy lại khẽ nhíu mày soi xét.

Vĩnh Kiệt lúc này mới khẽ nghiêng người sang hắn hỏi nhỏ:

– Thiên Uy, cậu gọi cô ta đến sao?

Hắn nghe vậy đôi mắt vẫn sắc lạnh không chuyển tầm nhìn mà lãnh đạm nói:

– Không!

– Vậy có cần mình nói người đưa cô ta ra?

– Không cần, cô ta dù sao cũng là người có địa vị, làm vậy sẽ ảnh hưởng đến cuộc họp báo. Để ý 1 chút là được.

Vĩnh Kiệt nghe vậy cũng khẽ gật đầu rồi ổn định lại vị trí của mình.

Nữ nhân kia lúc này lại mạnh bạo đi lên chỗ hắn mỉm cười 1 cái rồi nhìn đến cô có chút e ngại nói:

– Thật xin lỗi, cô có thể ngồi sang ghế bên được không?

Băng Nhi nghe vậy có chút ngỡ ngàng nhưng rồi cũng đứng dậy chuyển sang thì lại bị 1 cánh tay đưa ra giữ chặt tay cô lại.

Hành động này của hắn không chỉ khiến cô, ả mà còn làm cho đám người dưới kia trở nên khó hiểu.

– Đàm tiểu thư, thất lễ rồi nhưng cô ấy là trợ lý của tôi, vị trí phải là ở cạnh tôi.

Lời hắn nói ra rất bình thản nhưng lại có ý nhắc nhở mạnh.

Đám nhà báo dưới kia lại chứng kiến 1 màn 3 tay khó hiểu khiến bọn họ càng thêm tò mò rốt cuộc phía sau 3 người kia là có ẩn tình gì?

Đàm Hiểu Thanh lúc này ngượng đến cứng người, xét về trong giới giải trí ả cũng là 1 diễn viên có tiếng và sở hữu số lượng fan khá lớn. Xét về địa vị trong xã hội thì Đàm Thị cũng là tập đoàn có quyền thế ở trong thành phố này. Vậy mà hắn lại dám ở trước bao nhiêu con mắt nhà báo kia khi dễ ả chỉ vì 1 thân phận trợ lý thấp kém.

Đàm Hiểu Thanh trong lòng tức giận nhưng vẫn cố nén xuống mà gượng lấy 1 nụ cười hoà nhã khẽ gật đầu 1 cái rồi kéo chiếc ghế ở vị trí ngoài cùng mà ngồi xuống trong sự hậm hực đè nén.

Hắn lúc này siết chặt tay cô rồi kéo ngồi xuống, thanh âm rất nhỏ nhưng lại mang sự chiếm đoạt rõ ràng:

– Không được tự ý rời khỏi tôi khi tôi chưa cho phép.

Nói rồi hắn cũng không để cô có phản ứng lại liền hướng thẳng mặt xuống phía dưới, mà bàn tay kia vẫn nắm chặt lấy tay cô, lãnh đạm nói:

– Bắt đầu đi.

Lời hắn vừa dứt, 1 vị luật sư cấp cao của Vũ thị lật từng trang hồ sơ trên bàn rồi hướng đôi mắt xuống đám người dưới kia mà chậm rãi nói:

– Hôm nay, Vũ Thị mở cuộc họp báo để giải đáp cho những ồn ào vừa qua. Thứ nhất, là về người đại diện sản phẩm của Vũ Thị – Ảnh hậu Từ Phương Đan. Thứ 2, là hình ảnh của Vũ Thị những ngày qua đã bị nhiều người đến gây rối. Về vấn đề của cô Từ Phương Đan, scandal vừa qua là chuyện tình cảm cá nhân của cô ấy và không nằm trong quyền kiểm soát của Vũ Thị nhưng nhiều người lại dựa vào đấy để đánh giá sản phẩm của chúng tôi, còn kêu gọi tẩy chay vì vậy chúng tôi bắt buộc phải vào cuộc trong vấn đề này. Tôi sẽ nhường lời cho vị đội trưởng cảnh sát điều tra cấp cao.

Lời vị luật sư ấy vừa dứt thì người đàn ông ngồi bên cạnh thân mặc quân phục lên tiếng:

– Tôi là Mạc Cảnh Khiêm – Đội trưởng đội cảnh sát điều tra, hiện đang tiếp nhận vụ án cố ý gây thương tích, làm nhục người khác và gây rối trật tự nơi công cộng. Theo những gì chúng tôi đã điều tra, thì những tin đồn mà các vị đã nghe và thấy trong thời gian qua về cô Từ Phương Đan, tất cả đều không có căn cứ và người phụ nữ được cho là người bị giật chồng đấy đã thừa nhận mọi điều là bà ta dựng chuyện. Sau đây tôi sẽ công khai kết quả điều tra.

Lời vị đội trưởng vừa dứt thì màn hình chiếu ở phia sau liền vụt sáng, clip của người phụ nữ kia đang ở trong 1 căn phòng cách ly để lấy lời khai cùng. Bà ta đã thừa nhận có nhận 1 số tiền khá lớn từ 1 người lạ mặt rồi dựng chuyện để phá hỏng hình ảnh của Từ Phương Đan.

Thông tin đưa ra cũng khiến các nhà báo ở dưới kinh ngạc nhưng cái khiến họ quan tâm hơn chính là kẻ quyền lực đang ngồi ở vị trí trên kia.

Hắn từ khi cuộc họp báo bắt đầu vốn chẳng để tâm lắm, thi thoảng lại quay sang cô lúc thì giúp cô vén vài sợi tóc, khi thì vặn chai nước đưa cho cô uống, tất cả những hành động thân mật ấy lại còn đáng giá hơn thông tin mà vị đội trưởng kia đưa ra.

Tuy là hắn ở trước mặt mọi người thân mật với cô nhưng vậy nhưng những con người ngồi trên kia lại chỉ coi như không với hành động của hắn.

Vẫn tiếp tục nhiệm vụ của mìn, vị luật sư lại lên tiếng tiếp lời:

– Theo như những gì mà Đội trưởng Mạc nói thì cô Từ Phương Đan, cũng là đại diện sản phẩm cho Vũ Thị của chúng tôi không phải như mọi người nói là “kẻ tiểu tam giật chồng người khác”. Tất cả những ai đã có lời lăng mạ, vu khống cô ấy đều sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Và đến vấn đề thứ 2, tôi cũng xin nói luôn, những người đã có hành vi kích động công chúng đến để gây rối trật tự chúng tôi cũng sẽ khởi kiện để bọn họ cùng chịu tội. Cuộc họp báo đến đây kết thúc, mọi người còn điều gì thắc mắc, xin cứ hỏi.

Lời vị luật sư vừa dứt, đám người dưới kia bắt đầu nhao nhao, cuối cùng thì bọn họ cũng có cơ hội để giải đáp thắc mắc.

1 người trong số những nhà báo kia mạnh dạn lên tiếng:

– Xin hỏi Vũ tổng, cuộc họp báo ngày hôm nay tất cả mọi người có mặt ở đây đều liên quan đên vụ việc, tôi chỉ khó hiể tại sao cô Đàm Hiểu Thanh cũng xuất hiện ở đây?

Đám người kia sau khi có kẻ khởi xướng cũng hùa theo để hỏi:

– Vũ tổng, suốt cả buổi họp báo tôi thấy ngài không chú trọng cho lắm, có phải ngài đã sắp xếp tất cả mọi việc rồi không?

– Vũ tổng, xin mạnh bạo hỏi, nữ trợ lý bên cạnh ngài liệu có phải có mối quan hệ thân thiết với ngài không?

– Vũ tổng, chúng tôi thấy ngài luôn có cử chỉ thân mật với trợ lý của mình, không lẽ cô ấy là tình nhân của ngài?

Những câu hỏi bắt đầu táo bạo tập trung về phía cô mà Băng Nhi chỉ biết sững sờ ngồi đó không biết mở miệng như thế nào.

Hắn nghe vậy liền chuyển cái nhìn sắc lạnh quét qua 1 lượt ở phía dưới khiến đám người đó chợt chột dạ mà khoá miệng lại.

Vị luật sư hiểu chuyện liền lên tiếng:

– Chúng tôi sẽ không trả lời cho những vấn đề không liên quan đến vụ việc. Nếu không còn gì thắc mắc, cuộc họp dừng tại đây.

Đám người kia nghe vậy cũng chỉ tranh thủ chụp thêm vài tấm ảnh rồi nhốn nháo rời khỏi vị trí.

Bỗng lúc này chiếc đồng hồ trên tay cô phát tín hiệu, Băng Nhi có chút giật mình thu tay lại rồi quay sang hắn có phần khẩn trương nói:

– Tôi vào nhà vệ sinh 1 lát.

Dứt lời cũng không để cho hắn nói lại cô liền quay người rời đi.

Hướng thẳng vào phòng vệ sinh, Băng Nhi tháo chiếc đồng hồ ra rồi khẽ nhấn lên 1 nút, thanh âm từ đấy phát ra:

– Chuyện tôi dặn em, em không quên chứ?

Cô nghe vậy vẻ mặt vẫn bình thản nhìn vào chiếc đồng đáp lại:

– Không quên.

– Tốt, đừng để tôi thất vọng

– Được.

Dứt lời, cô toan đưa tay lên nhấn nút thì đầu bên kia lại phát ra:

– Băng Nhi, em cũng đến lúc nên trở về rồi.

Cô nghe vậy chợt ngây người, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác không tiếc nuối kỳ lạ, giọng nói có chút lưỡng lự:

– Được!

Ai ngờ lời vừa dứt, chiếc đồng hồ trên tay liền bị 1 bóng người giật lấy, cô ngước mặt nhìn lên 1 giây sửng sốt gọi tên:

– Thiên Uy!

Hắn lúc này đôi mắt hằn lên những tia đỏ dữ tợn, bàn tay cầm chiếc đồng hồ siết chặt lại đến nổi gân xanh mà gằn lên từng chữ:

– TRIỆU BĂNG NHI, TÔI NÓI EM THẾ NÀO, EM QUÊN RỒI SAO?

Băng Nhi đối với sự giận dữ của hắn lúc này lại trở nên cứng miệng, cô không hiểu sao lại không thể nói ra được 1 lời biện minh cho mình.

Hắn thấy cô im lặng như vậy lại càng tức giận hơn, bàn tay đưa ra túm lấy tay cô kéo sát về phí mình:

– Băng Nhi, em thật sự muốn rời khỏi tôi?

Hắn sau khi cô rời đi trong lòng đã nảy sinh nghi ngờ nên đã có ý định theo sau, vốn chỉ là muốn đứng ngoài nghe cuộc trò chuyện của cô nhưng khi đến trước cánh cửa ấy điều đầu tiên hắn nghe được chính là câu nói bảo cô trở về từ ai đó mà cô lại không ngần ngại đồng ý khiến hắn tức giận không kìm được liền bước vào.

Băng Nhi lúc này có chút ngỡ ngàng nhìn hắn, cô tưởng cái hắn tức giận là biết được cô vốn là tay sai của kẻ khác nhưng hoá ra là vì nghĩ cô muốn rời đi sao?

Hắn thấy cô vẫn cứ im lặng như vậy lại càng mất bình tĩnh hơn, chiếc đồng hồ trên tay kia vẫn còn phát tín hiệu đèn nhấp nháy mà hắn cũng chẳng có ý tắt đi liền quăng nó vào 1 góc rồi nhìn cô mà lạnh giọng nói:

– Nếu em quên, vậy thì để tôi nhắc cho em nhớ.

Nói rồi hắn liền cúi xuống gắt gao hôn lấy cô, Băng Nhi có chút giật mìn liền vùng vằng đẩy hắn ra nhưng hắn lại mạnh tay siết lấy eo cô áp chặt vào người mình.

Nụ hôn quá điên cuồng mà hắn lại dùng lực quá mạnh khiến cô phải ngộp thở đến nỗi không còn sức phản kháng.

Hắn ngấu nghiến bờ môi của cô đến sưng tây mới rời ra, không suy nghĩ liền thẳng tay giật tung chiếc áo sơmi trắng mỏng manh trên người cô làm cô hốt hoảng đưa tay lên che lại:

– Thiên Uy, anh định làm gì?

Hắn không để tai lời nói của cô, trong đầu chỉ văng vẳng cuộc nói chuyện khi nayz của cô mà tức giận đẩy cô về bức tường xoay lưng cô về phía mình, bàn tay luồn vào trong váy kéo xuống nội y bên trong của cô.

Băng Nhi kinh hãi nhìn ra phí cánh cửa còn chưa đóng, ở đây là Vũ Thị nếu bị người khác bắt gặp bảo cô về sau lấy mặt mũi đâu mà đi làm. 2 hốc mắt đã trở nên đỏ ngàu, cô vùng vằng kháng cự lại hắn liền bị hẳn giữ chặt 2 tay vòng ra đường sau, 1 giây sau đó, phía dưới hạ thân khô khan liền bị 1 vật thể bất ngờ xâm nhập khiến cô đau đớn mà phải cắn xuống bờ môi sưng rộp để ngăn đi tiếng nhục nhã, tầm mắt lại chuyển về chiếc đồng hồ còn nằm im lặng ở trên đất với tín hiệu vẫn còn đang phát ra.

Hắn lúc này dường như không kiểm soát được mà động thân mạnh bạo, bàn tay đưa ra bóp lấy miệng cô mà quát lên:

– Kêu lên cho tôi, tôi muốn để cho tên đó biết em ở dưới thân tôi rêи ɾỉ như thế nào.

Hạ thân truyền đến những cơn đau dồn dập, miệng bị bóp chặt đến không thể cử động mà phát ra những âm thanh xấu hổ, tầm nhìn xoáy sâu vào chiếc đồng hồ kia mà 2 hàng nước mắt không kìm được chảy dài xuống gò má ửng hồng.

Hắn lúc này cứ như 1 con sói khát máu ở trong cô điên cuồng ra vào, chỉ cần nghiz đến câu trả lời của cô trong cuộc đối thoại kia lại khiến hắn tức giận mà động thân mạnh hơn, hắn chính là cố tình không tắt chiếc đồng hồ kia, hắn chính là muốn để tên đó nghe được những âm thanh này như muốn khẳng định rằng cô là của hắn.

2 con người đấy cứ dính chặt lấy nhau mây mưa mà đâu để ý ở phía cửa kia, 1 chiếc điện thoại nhỏ đã ghi lại từng giây phút mãnh liệt bỏng mắt này.

Trong căn phòng xa hoa rộng lớn, nam nhân ngồi trên ghế tay siết chặt chiếc đồng hồ mà bên trong đấy đang phát ra nhưng âm thanh ái muội đỏ mặt.

Anh từ khi thấy cô trên màn hình ở trong buổi họp báo tại Vũ Thị, trong lòng đã có chút không vui và bực bội khi thấy hắn có hành động thân mật như vậy đối với cô.

Vậy nên khi buổi họp kết thúc, anh liền liên lạc cho cô để nhắc nhở cô nhớ nhiệm vụ và vị trí của mình chỉ là không ngờ được rằng lại có thể nghe được cuộc âu yếm này qua chiếc đồng hồ khiến anh tức giận vô cùng. Thứ cảm xúc này, đến từ đâu, đến từ lý do gì anh cũng không thể rõ, chỉ là thấy cô và hắn gần gũi như vậy anh lại chướng mắt mà muốn đưa cô trở về.

Bàn tay nhấn 1 nút trên chiếc đồng hồ, những âm thanh kia cũng chợt im bặt, 1 giây sau đó bằng 1 lực mạnh khủng khϊếp chiếc đồng hồ bị đập xuống đất vỡ tan tành với mảnh vụn văng tung toé. Đôi đồng tử trở nên sâu hoắm, vài đường tia máu nổi lên đến kinh sợ:

– Vũ Thiên Uy, đến lúc tao lấy lại tất cả rồi.