Có Phải Là Duyên?

5.67/10 trên tổng số 6 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Những người ta gặp nhau trong đời đều có cái duyên của nó, dù là vì ngẫu nhiên hay sắp đặt thì đó cũng đều là duyên. Bối cảnh: Nước ngoài(nên sẽ có vài đối thoại bằng tiếng anh ^_^) Nội dung: -Một đại …
Xem Thêm

Chương 3
" Vù Vù"

Một chiếc xe Lamborghini màu đen phóng trên con đường xé toạt gió. Người đàn ông trong xe lại càng làm cho khung cảnh thoáng chốc quỷ mị. Anh lười nhác chống tay ở cửa sổ một tay lái xe, tâm trí anh bỗng nhớ đến tối qua. Tối qua cô gái ấy lại chăm sóc cho anh cả đêm. Anh nhớ lúc đó mình vì cãi nhau với gia đình mà mua một chút rượu để ngồi giải sầu, tưởu lượng anh không hề giỏi nên chỉ được nửa chai là đã say quách đi. Lúc đó anh tính nằm một chút để bớt chóng mặt. Anh bỗng nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng ngồi không xa anh, thế là anh he hé mở mắt nhìn xem ai cũng rảnh rỗi như anh nửa đêm ngồi công viên hóng gió. Anh thấy một cô bé khoảng tầm 17 tuổi ngồi mơ màng nhìn lên trời, mái tóc đen bóng mượt dài trong bóng đêm. Cơ thể nhỏ bé chỉ mặc một chiếc áo mỏng, dưới cái lạnh -30. Trong công viên u ám những hàng cây nhỏ chưa rụng lá đung đưa, anh bỗng thấy bị mê hoặc. Bởi một cô bé gái? Anh tự giật mình để rồi sặc sụa ho. " Ọc" một dòng máu từ miệng anh trôi ra ngoài. Hừ chuyện gì vậy? Anh đang định ngồi dậy thì lại thấy bóng dáng nhỏ bé ấy hốt hoảng chạy lại. Cô kéo anh lên, nhìn rõ mặt mới thấy rằng thật ra cô bé này rất đáng yêu. Gì? " Ọc" anh lại nôn ra máu. Nhìn vẻ hốt hoảng của cô bé ấy. Bây giờ nghĩ lại, vẻ hoảng hốt ấy, giọng nói thanh khiết nhỏ nhẹ, khuôn mặt nhỏ bé ngủ say, cùng với cái nắm tay ấm áp của cô. Anh khẽ nhếch môi cười.

" Hừm..." Thiên Ân than nhẹ xoay quanh trên giường, cô từ từ mở mắt. Cô nhìn xung quanh tìm kiếm hình bóng của người đàn ông hôm qua cô đem về nhà. " Chắc chú ấy rời đi rồi" cô thầm nói rồi ngồi dậy nhìn xung quanh. Chắc mẹ cô chưa về đâu nhỉ. Thiên Ân mắt nhắm mắt mở lết vào nhà vệ sinh thở dài. Phải làm căng cái bụng đã, tối hôm qua đến giờ vẫn chưa có cái gì vào bụng. Chả trách sao cô lại rất ốm, nhỏ con với chiều cao ba mét bẻ đôi. Với chiều cao như vầy, ai mà tin cô học lớp 11 chứ.

Sau 10 phút thì cuối cùng cô cũng bươc ra, cô mặc vỏn vẹn một chiếc váy suông hình con gấu nâu mang dép lê đi qua đi lại trong nhà. Nhìn vẻ mệt mỏi với 2 con mắt gấu trúc của người trong gương, cô thở dài":

" Cô là ai? Tôi không biết. Cô đi ra đi!"

" Cạch cạch" cô quay ngoắc đầu, dời mắt đến cánh cửa được mở khoá mở từ từ ra. Là ai chứ? Người duy nhất có chìa khoá ngoài cô ra chỉ có mẹ cô. Nhưng mẹ cô không thể nào về nhà lúc này được. Tiếng mở khoá ngày càng nhanh. Cô với tay lấy một cây gậy bóng chày trên bàn và nhìn với ánh mắt đề phòng.

" Cạch"

" Chú...Chú Út?" Thiên Ân kinh ngạc cùng vài phần đề phòng.

" Chào cưng, đang làm gì vậy chà chà" một tên đàn ông với vẻ mặt phóng túng da^ʍ dê bước lại gần.

" Con con.. đang chuẩn bị ăn sáng.. chú chú làm thế nào có được chìa khoá vậy..?" Thiên Ân thấy hắn ngày càng đi lại gần, tay cô chảy đầy mồ hôi cầm cây gậy bóng chày.

" Aw, ăn sáng à. Thôi đừng ăn sáng. Chú cho con ăn cái này. Bảo đảm no 9 tháng 10 ngày nhé. Chuyện làm thế nào chú có chìa khoá con đừng lo". Nói rồi hắn thuận tay khoá trái cửa lại, bước nhanh đến túm lấy Thiên Ân quăng lên chiếc giường. Vì là giường sắt chỉ có trải một lớp mền mỏng Thiên Ân nhăn mày kêu đau một tiếng. Không kịp định hình hắn ta liền đè hai tay cô xuống, kéo rách vai áo xuống một khoảng, để lộ bả vai trắng ngần cùng xương quai xanh lộ lên.

" AAA!!! Chú đang làm gì vậy, bỏ con ra" Thiên Ân giãy giụa, lực hắn quá mạnh cô căn bản không thể nhúc nhích

" Chà Chà ngon đấy, ta bảo đảm con sẽ thích thú" hắn đặt chiếc mồm hôi thối đầy mùi bia xuống chiếc cổ trắng nõn.

" Bụp" Thiên Ân thấy hắn lơ là buông một tay cô ra, cô liền dơ chiếc gậy đập vào đầu hắn, lực đạo rất nhỏ đơn giản chỉ là hơn muỗi chích một tí.

" Bốp"

" Tiện Nhân" hắn giáng một cái tát mạnh lên má cô, đủ để máu từ khoé miệng cô trào ra " Còn tỏ vẻ thanh cao? Cô y như mẹ của cô mà thôi. Được ông đây chấm là may mắn cỡ nào. Nằm mà_"

" RẦM" cánh cửa được khoá chặt văng ra tung cả bản lề. Cánh cửa nằm trên mặt đất tiếp đó một người đàn ông cao lớn nhanh chóng chạy lại chiếc giường vung nắm đấm vào tên da^ʍ tà

" Bốpp" " A" kèm theo tiếng la thảm thiết

Anh vung tay khá mạnh nhưng không ai thấy rõ anh ra tay, sau tiếng bốp tiếp diễn một thân hình mập mạp bay văng sập cả bức tường. Gương mặt tên đàn ông biến dạng máu pha cùng răng chảy ra ngoài.

Thêm Bình Luận