Chương 39: Anh đây có khóc cũng vẫn đẹp trai!

Edit: Ôn Khách Hành – Beta: Ame, Mimi



*****

Lâm Phi Nhiên ló đầu vào văn phòng giáo viên của khối 11, đúng lúc ấy tiếng cô giáo dạy Ngữ văn đột ngột vang lên, “Ơ, sao lại cậu lại tự tới đây, tôi cũng đang định tìm cậu.”

Vừa nghe thấy tiếng của giáo viên dạy Ngữ văn, Lâm Phi Nhiên đã cảm thấy sợ hãi. Bởi vì hiện tại cô vẫn chưa hoàn toàn chuyển mắt nhìn sang phía này, cho nên cậu rất muốn giả vờ không nghe thấy gì mà quay đầu bỏ chạy, kết quả lại nghe thấy cô quát

to, “Lâm Phi Nhiên, tôi gọi cậu đấy! Qua đây cho tôi!”

Lâm Phi Nhiên xảo quyệt lập tức bày ra một nụ cười tươi tắn, vui vẻ chạy tới, “Dạ, cô Lý, em đây ạ.”

Cô Lý cau mày đẩy kính mắt, thấu kính phản chiếu ra thứ ánh sáng có phần lạnh lẽo, nghiêm khắc nói, “Không được cợt nhả, kỳ thi giữa kỳ vừa rồi là thế nào? Tôi thấy điểm các môn khác của cậu cũng không tồi, đây là cậu không coi

môn Ngữ văn của tôi ra gì đúng không?”

“Không phải đâu, cô Lý, thực ra lần này em đã có tiến bộ so với lần trước rồi…” Lâm Phi Nhiên yếu ớt biện hộ, “Em đã nghe giảng rất nghiêm túc trong giờ Ngữ văn đấy ạ.”

“Nghe giảng nghiêm túc?” Cô Lý hung dữ rút bài thi môn Ngữ văn của Lâm Phi Nhiên ra, dùng bút đỏ chỉ vào một đề bài, “Trước khi thi mấy ngày tôi đã giảng qua câu này, cho cậu thêm một cơ hội, trả lời lại cho đúng để tôi xem.”

“Cô để em suy nghĩ một chút đã ạ.” Nhìn vào câu hỏi kia, mặt mũi Lâm Phi Nhiên nhăn như quả mướp đắng, ngoài miệng thì cố kéo dài thời gian, mắt thì lia về phía xấp bài thi bên cạnh, hy vọng có thể thấy được đáp án của bạn học, nhưng cô Lý lại lanh tay lẹ mắt lôi xấp bài thi ra một vị trí khác thật xa.

Lâm Phi Nhiên, “…”

Ngay lúc Lâm Phi Nhiên đang cuống đến mức muốn vò đầu cho hói luôn, nhóc quỷ kia đột nhiên ôm con thỏ bông lạch bạch chạy tới, kiễng chân dùng con mắt đen như hũ nút nhìn đề bài cô Lý đang chỉ chỉ bằng bút đỏ, lại rướn cổ nhòm bài thi của học sinh khác, sau đó hơi sợ sệt

nói với Lâm Phi Nhiên, “Anh à, chọn A đi.”

Cô Lý, “Nghĩ xong chưa? Tôi thấy cậu…”

Lâm Phi Nhiên nhìn nhóc quỷ nữ bằng một ánh mắt đầy biết ơn, lớn tiếng nói, “A ạ!”

Nửa câu sau của cô Lý lập tức nghẹn lại trong cuống họng, cô lại chỉ vào một câu hỏi khác mà Lâm Phi Nhiên làm sai, “Cái này thì sao, tôi cũng đã giảng qua rồi.”

Nhóc quỷ nữ lại ghé đầu nhìn bài thi của người khác, nhẹ giọng nói, “Anh, chọn C.”

Khóe môi Lâm Phi Nhiên hơi hơi cong lên, “Cô Lý, em chọn C.”

Cô Lý thực sự không tin nổi, chỉ vào một đoạn thơ cổ mà Lâm Phi Nhiên không điền được, “Dấu ba chấm sau câu ‘Ngán kiếp sống mau nhường gió thoảng’ phải điền gì?”

Nhóc quỷ nữ nhìn bài thi của người khác, hơi nhăn mặt. Căn cứ vào vẻ ngoài, cùng lắm nó cũng chỉ là học sinh lớp một lớp hai tiểu học, có vẻ không biết nhiều chữ lắm, xoắn xuýt một lát mới nhỏ giọng nói, “Chữ thứ nhất em không biết, sau tới ‘sông dài…”

Dù sao Lâm Phi Nhiên cũng đã từng học qua bài thơ cổ này, được nhắc một chút đã lập tức nghĩ ra, “Khen sông dài thảng đãng vô cùng (*).”

(*) Đây là 2 câu thơ trong bài “Tiền Xích Bích phú” của Tô Thức. Bản gốc của 2 câu trên là: “Ai ngô sinh chi tu du/ Tiện trường giang chi vô cùng”

Cô Lý bất mãn kêu lên một tiếng, hai tay khoanh trước ngực

tựa vào ghế ngồi, “Thế này là sao hả? Thi xong cả rồi mới biết đáp án đúng, thế có ích gì hả?”

Lâm Phi Nhiên lén lút làm một dấu OK ở dưới bàn với nhóc quỷ, song nó không thèm để ý tới cậu, chỉ ôm thỏ bông lạch bạch chạy về bên cạnh cô Trịnh.

Lâm Phi Nhiên thoát được một kiếp, cười híp mắt tỏ vẻ dễ thương nói với cô giáo Ngữ văn, “Cô Lý, Ngữ văn của em vẫn luôn không được tốt, cho nên vào ngày thi rất là hồi hộp, em thật sự rất nghiêm túc nghe giảng trên lớp mà…”

Cô Lý không còn cách nào khác, nói qua với Lâm Phi Nhiên vài câu, sau đó phất tay thả cậu đi.

Khi ra khỏi văn phòng giáo viên,

Lâm Phi Nhiên quay đầu nhìn về phía nhóc quỷ nữ đang chơi với chú thỏ bông. Bất chợt, tầm mắt một người một quỷ gặp nhau, cậu liền nháy mắt một cách cực đẹp trai với nhóc quỷ. Gương mặt

nho nhã của cậu rất được các cô gái nhỏ yêu thích, hơn nữa động tác này thật sự rất dễ thương, cho nên nhóc quỷ nữ khẽ run một cái, nắm tai chú thỏ bông ngại ngùng cúi mặt.

Hình như cô bé không còn phòng bị với mình nữa thì phải? Tâm trạng trở nên vui vẻ, Lâm Phi Nhiên chạy xuyên qua hành lang dày đặc quỷ khí để trở về lớp học. Dưới cái nhìn chăm chú và nghiêm khắc của ông thầy quỷ còn nửa cái đầu, cậu nhẹ nhàng dùng ngón tay ấn ấn hai cái lên má Cố Khải Phong nhằm

hút một ngụm dương khí, sau đó coi như không có chuyện gì mà cúi đầu nghe giảng môn Hóa học. Cố Khải Phong bị quyến rũ lại không có chỗ xả van lập tức phát điên.

“Có phải em nghĩ anh không dám hôn em giữa lớp đúng không, hả?” Cố Khải Phong chọc chọc vị trí

hay bị nhột bên hông của Lâm Phi Nhiên.

Cậu

né ra một chút, đáy mắt ẩn ẩn

chút cảm xúc

sợ sệt, “Hả, cái gì mà hôn với không hôn?”

“Em cứ chờ đến khi lên đại học đi.” Cố Khải Phong thổi một luồng hơi nóng từ giữa hai cánh môi qua vành tai Lâm Phi Nhiên, “Kiểu gì anh cũng phải đè em lên bàn giáo viên, lên cả bục sân vận động để hôn.”

Lâm Phi Nhiên cắn môi, lại không kiềm được ý cười, đành phải nâng một bàn tay lên che miệng, hỏi, “Sao ông không trực tiếp hôn tôi trong phòng hiệu trưởng luôn đi, cái đó kí©h thí©ɧ hơn còn gì?”

Cố Khải Phong quyết định, “Thêm cái đó nữa.”

Lâm Phi Nhiên, “…”

Lâm Phi Nhiên ho nhẹ một tiếng, điều chỉnh lại nét mặt, giúp Cố Khải Phong mở bài kiểm tra Hóa của hắn ra, nghiêm túc nói, “Tư tưởng của ông có thể lành mạnh một chút được không? Ai muốn hôn ông? Nhìn bài ông làm sai đi, sắp giảng đến rồi đấy.”

“Em cứ chờ đi.” Cố Khải Phong cong môi lộ ra một nụ cười thật xấu xa, cúi đầu nhìn bài kiểm tra.

Tiết đầu của chiều thứ hai là Thể dục, tuy hiếm khi thầy giáo mới bị ốm một lần, nhưng tình huống hôm nay cũng chẳng có gì thay đổi cả, giờ học vẫn diễn ra như bình thường.

Học sinh chạy hết hai vòng quanh sân thể dục, thầy giáo tuyên bố giải tán hoạt động tự do. Vốn Lâm Phi Nhiên định đi chơi bóng rổ với đám Cố Khải Phong và Vương Trác, nhưng vừa tới sân bóng, cậu dùng con mắt âm dương quét một vòng, phát hiện nhóc quỷ nữ nhà cô Trịnh đang chơi ở đó, vì vậy bèn thay đổi ý định, nói với mọi người hôm nay mình đứng nhìn là đủ.

Vì thế cho nên Vương Trác đành phải kéo một nam sinh khác tới đánh 3V3. Ban đầu Lâm Phi Nhiên đứng bên cạnh xem một lúc, thấy bọn họ chơi tập trung rồi thì lặng lẽ chạy tới khung rổ khác ở gần đó. Chỗ này có mấy đàn anh năm ba đang chơi, nhóc quỷ nữ học theo bộ dáng của bọn họ, thử ném bóng cao su của mình vào trong rổ, nhưng lực ném quá nhỏ, không ném cao được, hoặc là có đủ độ cao thì lại lệch ra ngoài.

Lâm Phi Nhiên bị bộ dạng ném bóng hết sức nghiêm túc của nhóc quỷ chọc cười, cảm giác sợ hãi ít ỏi còn tồn tại trong lòng cũng biến mất. Cậu đi đến chỗ nhóc quỷ, nhân lúc

cặp mắt tối đen kia đang nhìn về phía mình, giơ tay, dùng khẩu hình nói, “Lại đây!”

Trải qua chuyện buổi sáng ở trong văn phòng, thái độ của nhóc quỷ với Lâm Phi Nhiên đã không còn xa cách như trước, nó ôm bóng chạy đến vị trí cách Lâm Phi khoảng 80 cm thì đứng lại, lễ phép nói, “Em chào anh.”

“Chào em.” Lâm Phi Nhiên cười tít mắt, vẫy tay với nhóc quỷ, một học sinh đứng sau nhóc quỷ tình cờ nhìn sang bên này, vẻ mặt khó hiểu chỉ chỉ bản thân mình.

Lâm Phi Nhiên vội xua tay, “Không có gì đâu, không có gì đâu.”

Nhóc quỷ phát hiện mình gây hiểu lầm, không khỏi mím môi trộm cười.

Lâm Phi Nhiên cũng cười, nhưng vì không muốn mọi người cảm thấy bất thường, cậu vội lấy tay che miệng, nhỏ giọng nói, “Anh ném bóng cũng khá chuẩn, có muốn học không?”

Nhóc quỷ do dự trong chốc lát, chỉ chỉ mấy anh năm ba đang đứng dưới khung bóng rổ, hỏi, “Thật không? Còn chuẩn hơn mấy anh kia nữa ạ?”

Lâm Phi Nhiên vô cùng đắc ý vung tay lên, “Trước mặt anh Nhiên nhà em thì tất cả chỉ là đồ bỏ thôi!”

Hai con mắt đen sì của nhóc quỷ như có ánh sáng lóe lên, “Em muốn học!”

“Vậy em phải đồng ý với anh chuyện này.” Lâm Phi Nhiên ranh mãnh nhướng cặp lông mày thanh tú, nói, “Em nói cho anh biết, hiện tại em còn tâm nguyện gì chưa được hoàn thành, anh sẽ giúp em.”

Nhóc quỷ nữ lo lắng kéo kéo vạt váy, do dự chốc lát, nhỏ giọng nói, “Được.”

Lâm Phi Nhiên bình tĩnh bổ sung, “Nói mà không làm chính là chó con nhé.”

Nhóc quỷ nghiêm túc gật đầu, “Vâng.”

Lâm Phi Nhiên khẽ thở dài, “Nói đi, em có tâm nguyện gì?”

Con mắt tối đen của nhóc quỷ khẽ đảo vài cái, nó lo lắng dùng ngón tay trắng gầy bóp chặt quả bóng cao su, nhỏ giọng đáp lời, “Khi em bị ốm, ba mẹ đã phải chăm sóc em rất vất vả, nhất là mẹ. Mẹ em là người vất vả nhất, ba cũng chạy đôn chạy đáo khắp nơi để tìm bác sĩ cho em, còn liều mạng đi sớm về khuya kiếm tiền mua thuốc nữa…” Nói đến đây, nước mắt chảy ra từ mắt của nhóc quỷ nữ, hai dòng máu tinh tế trượt xuống gò má trắng bệch, vừa quỷ dị, lại vừa thê lương.

Lâm Phi Nhiên cảm thấy vô cùng chua xót, nhìn quanh một vòng, thấy không ai chú ý đến mình, liền chịu đựng sự sợ hãi mà vươn tay xoa xoa đỉnh đầu nhóc quỷ, vụng về an ủi, “Em gái nhỏ, đừng khóc, khóc sẽ không xinh…”

Nhóc quỷ lau dòng lệ máu trên mặt, tiếp tục nói, “Nhưng mà người em không thể buông xuống được nhất chính là mẹ em. Ngày em chết, mẹ khóc thật đau lòng, em không nỡ đi, hai năm sau, mẹ em sinh em trai… nhưng mà em biết trong lòng mẹ em vẫn nhớ đến em, thỉnh thoảng mẹ em còn ôm sách của em khóc giữa đêm…” Dừng một chút, nhóc quỷ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn vừa ngây thơ vừa đáng sợ lên, dè dặt hỏi Lâm Phi Nhiên, “Anh, anh có thể nói cho mẹ em biết rằng, bà đừng đau khổ nữa, mỗi lần thấy mẹ em khóc giữa đêm em đều không nỡ bỏ đi. Anh nói cho mẹ em biết, thuốc giảm đau chị y tá tiêm cho em rất tốt, lúc em chết, không hề thấy đau chút nào. Em biết mẹ em luôn không thể quên chuyện này đi, cảm thấy em đã chịu khổ, anh nói cho mẹ em rằng em thật sự không thấy khổ… Anh lại nói với mẹ, anh đã cho em đồ chơi với đồ ăn vặt rồi, em rất vui, không tiếc nuối điều gì hết.” Nhóc quỷ chống

cằm nghĩ một chút, vừa nghĩ vừa gật đầu, “Nói cho mẹ em biết những chuyện này là được, em cảm ơn anh!”

Lâm Phi Nhiên ngồi chổm hổm như một cây nấm, vừa quay lưng về phía mấy đàn anh, vừa cố chặn nước mắt nước mũi của mình, giọng nói mang theo tiếng nức nở, “Anh biết rồi.”

Dù sao thì nhóc quỷ chết cũng đã lâu rồi, bản thân nó thờ ơ với chuyện này hơn Lâm Phi Nhiên nhiều lắm, cho nên chỉ khóc khi bắt đầu nói chuyện mà thôi. Hiện tại cảm xúc của nó ổn định hơn rồi, nó còn dùng chính lời Lâm Phi Nhiên vừa an ủi mình hồi nãy để động viên lại cậu, “Anh đừng khóc, khóc sẽ không đẹp trai…”

Lâm Phi Nhiên đỏ bừng chóp mũi, sụt sịt phản bác, “Ai nói? Anh đây có khóc cũng vẫn đẹp trai!”

Nhóc quỷ nghĩ nghĩ một chút lại nói, “Đúng rồi, anh nói thêm với mẹ em là, em muốn cả nhà đi chơi công viên Thủy sinh một lần, tâm trí của em ở trên người mẹ, mẹ ở đâu, em sẽ có thể đi theo đến đó.”

“Được.” Lâm Phi Nhiên đáp, lấy khăn giấy ra xì mũi một cái thật mạnh, lại lau lau nước mắt, “Anh không thể chịu nổi, thật sự là rất khó chấp nhận, thật đáng tiếc…”

Nhóc quỷ lộ ra một nụ cười thờ ơ trước sống chết, “Ai rồi cũng sẽ chết, chẳng qua em chết sớm hơn một chút thôi, nhưng em lại có người ba người mẹ tuyệt vời như vậy, cũng vô cùng hạnh phúc. Em trai của em rất dễ thương, khi nó còn nhỏ cũng có thể nhìn thấy em. Lúc ấy mỗi lần em làm mặt xấu với nó, nó sẽ cười, có điều sau này lớn lên rồi, nó lại không nhìn thấy em nữa.”

Đúng thế, nhóc quỷ này nói làm mặt xấu thì chính là làm mặt xấu, nghĩa trên mặt chữ!

Nhóc quỷ thở dài như bà cụ non, “Em ấy à, nếu không đi đầu thai, vài năm nữa là em trai em sẽ lớn hơn em rồi…”

Lâm Phi Nhiên sợ bị người khác nhìn thấy sự khác thường của mình, cố gắng hết sức bình ổn lại tâm trạng, lau khô nước mắt nước mũi trên mặt, “Anh sẽ tìm cơ hội nói với mẹ em… Em để anh một mình năm phút, để anh bình tĩnh xong sẽ dạy em ném bóng.”

Sau năm phút, Lâm Phi Nhiên xốc lại tinh thần, nói, “Bắt đầu nào!”

Cô nhóc nắm quả bóng hướng ra phía trước, vui vẻ chạy theo Lâm Phi Nhiên, hô, “Bắt đầu!”

Huấn luyện viên Lâm dùng tay che miệng, lén lút dạy học cho nhóc quỷ, “Đầu tiên anh sẽ nói cho em một số chú ý cơ bản, khi ném bóng vào rổ, không phải dùng lực từ tay, mà phải dùng lực từ chân để tăng sức mạnh…”