- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ
- Chương 118
Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ
Chương 118
Mà Thịnh Nịnh lại không hề hay biết tình huống xấu hổ bên Ôn Diễn chút nào, vẫn thật sự chờ đợi hồi âm của anh.
Cũng không biết qua bao lâu, cô nhận được hai chữ trả lời ngắn gọn.
“Chờ.”*
*Chữ “chờ” bên tiếng Trung có hai chữ.
Mặc dù không nghe thấy giọng điệu của anh, cũng không nhìn thấy biểu hiện của anh nhưng với sự hiểu biết của Thịnh Nịnh về người đàn ông này, khi anh nói hai từ này hơn phân nửa là tức giận rồi.
Quả nhiên, đúng như Thịnh Nịnh mong muốn lại không bằng Thịnh Nịnh mong muốn, hôm nay Ôn Diễn tan tầm trở về dinh thự hung hăng xử cô.
Thịnh Nịnh nhảy nhót đi tới trước mặt anh chào đón anh về nhà, nở nụ cười xán lạn nhất với anh.
Mà mặt Ôn Diễn lại không chút thay đổi, cởϊ áσ khoác âu phục trên người, sau khi thay giày xong thì một tay khiêng người đi vào phòng ngủ.
“Này!” Thịnh Nịnh giãy giụa hô: “Tốt xấu gì tụi mình đi ăn cơm tối trước á!”
Nhưng vô dụng, so với lúc trước Ôn Diễn thường cho cô thời gian dài để dao động*, lần này hiển nhiên là anh đang nói cho cô biết, rõ ràng mỗi lần trước anh cho cô nói dao động là vì lấy lòng Thịnh Nịnh mà thôi, một khi người đàn ông hưng phấn, có thể trực tiếp rút súng ra là chuyện trong một giây, thật sự không cần cái gọi là dao động trước này.
*漫长前摇: Mạn trường tiền dao. Mạn trường: Dài dằng dặc. Tiền dao: Dao động trước
Vị trí địa lý và độ cao của dinh thự đều tuyệt vời, chỉ cần nhìn ra ngoài cửa sổ là có thể nhìn bao quát gồm cảnh đêm Yến Thành trong khu vực này, chỉ tiếc rèm cửa bị tàn nhẫn kéo qua, chặn phong cảnh ngoài trời.
Nhưng phong cảnh giờ này trong phòng cũng là phong cảnh kiều diễm không thua nửa phần, áo của Thịnh Nịnh miễn cưỡng treo hờ trên người, không che được chỗ quan trọng còn không bằng không che, không chịu đựng nổi mà sắp phá vỡ tiếng r3n rỉ bị ép ra khỏi miệng.
Trong khung cảnh cảnh xuân mê người, dưới ngọn đồi nhấp nhô là cây cối xanh um tươi tốt, thế ngoại đào nguyên* được tàn nhẫn nghiền qua giống như cũng màu với nước và trời.
*Nơi tách biệt với thế sự, ở đó dân sống yên lành hạnh phúc.
Cuối cùng khi hoa đào nước chảy nhuộm ướt ga trải giường, vũ khí của Ôn Diễn cũng bị bức phải giao nộp.
Thịnh Nịnh không còn sức lực, nằm nghiêng trên giường, còn đang nhẹ nhàng thở d ốc.
Tuy rằng rất thoải mái nhưng cũng đúng là mệt mỏi, giữa chừng có một lần cô hơi không chịu nổi nhưng Ôn Diễn vẫn không dừng sức lực cũng như tần suất đâm nát cô như cũ.
Thịnh Nịnh cảm nhận được sự tức giận của anh cho rằng anh gặp phải chuyện gì đó không vừa lòng trong công việc, vì thế hơi nóng nảy nhắc nhở anh không nên mang đến tình cảm cá nhân vào công việc, như vậy sẽ có vẻ tổng giám đốc như anh rất không có phong phạm doanh nhân.
Cô không nói còn tốt, vừa nói lại làm cho Ôn Diễn nhớ tới cảnh tượng chiều nay ở phòng hội nghị, cúi đầu hơi ác độc cắn miệng cô sau đó nói cho cô biết hôm nay giọng nói cô gửi tới đều bị cấp dưới tham dự hội nghị nghe được hết rồi.
Bỗng chốc hai mắt Thịnh Nịnh mở to, xấu hổ đến mức không nói nên lời.
Xưa nay người Trung Quốc luôn luôn kín đáo, mặc dù nói những điều giữa người lớn nên mọi người đều hiểu nhưng nếu mà nói ngoài miệng, hầu hết mọi người không có da mặt đó.
Cô và Ôn Diễn âm thầm như thế nào đều là sự riêng tư giữa hai người, nói lời cợt nhả một chút cũng không sao cả, còn có thể thúc đẩy tình cảm nhưng bởi vì gần đây cô bận ôn tập chuyện thi cử đến sứt đầu mẻ trán, bây giờ vất vả lắm mới thi đậu công chức cho nên thừa dịp cao hứng nói chuyện lẳиɠ ɭơ một chút, kết quả còn bị người khác nghe sạch.
Chỉ có điều may mắn là cô chỉ bị người ta nghe thấy giọng nói, mà Ôn Diễn không còn mặt mũi ngay tại chỗ.
Khó mà tưởng tượng làm sao mà anh có thể đối mặt với nhiều đôi mắt trong phòng hội nghị như vậy.
“Sao lúc anh họp lại làm việc riêng xem WeChat chứ.” Thịnh Nịnh căng da đầu vứt nồi: “Cái này thì trách ai được chứ?”
Tiểu vương bát đản này, đúng là trốn tránh trách nhiệm là hạng nhất.
Ôn Diễn thản nhiên nói: “Được, vậy sau này nếu anh không trả lời tin nhắn của em trước tiên, em đừng ầm ĩ với anh.”
“... Như vậy sao được.”
“Sao không được?”
“Được rồi, lỗi của em.” Thịnh Nịnh cảm thấy anh có thể làm chuyện này, đành phải yếu đuối nhận sai: “Sau này em cam đoan sẽ không bao giờ nói nữa.”
“Có thể nói.” Ôn Diễn dừng một chút, nói: “Lần sau anh sẽ chú ý.”
Nói đi nói lại vẫn là nguyên nhân anh không nên phóng khoáng ở nơi công cộng, mới hại mình mất hết mặt mũi trước mặt cấp dưới, có liên quan gì tới cô đâu?
Thịnh Nịnh cạn lời, cảm thấy mình nhận tội này đúng là vô tội.
-
Sau khi thi công chức thông qua, thừa dịp mấy tháng rảnh rỗi này, ông cụ xem qua hoàng lịch ngàn chọn vạn lựa chọn ngày lành tốt nhất cho Thịnh Nịnh và Ôn Diễn, ở ngày đó đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.
Chuyện kết hôn nói lãng mạn cũng lãng mạn, nói tục tằng cũng tục tằng, lãng mạn là lãng mạn của hai người, tục tằng là sự tục tằng của cả gia đình.
Nhà họ Ôn là gia tộc bè phái truyền thống cũ, trong mấy năm nay cái đầu mục nát của ông cụ Ôn Hưng Dật cũng hơi thay đổi tư tưởng vì mấy đứa nhỏ cháu trai cháu gái phản nghịch, cộng thêm để tránh cho mình nếu nghĩ luẩn quẩn không ra bị tức chết nhưng làm sao tư tưởng thay đổi dễ dàng như vậy cho nên trong xương cốt vẫn là truyền thống.
Mặc dù là thế kỷ hai mươi mốt, xưa nay chuyện lớn cả đời người của con cháu là chuyện lớn quan trọng nhất trong lòng các bậc phụ huynh, tam môi lục sính* là nhất định phải làm.
*Tam thư lục lễ có một tên gọi khác là Tam môi lục sính, đây là nét văn hóa trong hôn lễ xưa của người Trung Quốc.
Tam thư lục lễ nghĩa nôm na là ba bức thư sáu lễ mà nhà trai làm chủ. Tam thư gồm Sính thư, Lễ thư và Nghênh thân thư. Lục lễ là chỉ 6 lễ gồm: Nạp thái, Vấn danh, Nạp cát, Nạp chinh, Thỉnh kỳ, Thân nghênh.
Ôn Diễn là đứa con trai lớn mà ông coi trọng nhất, con trai lớn muốn cưới vợ, chuẩn bị đơn giản là không có khả năng đơn giản, tiết kiệm tiền gì, cũng không phải là không có tiền, làm một hôn lễ đơn giản sẽ bị người ta cười thúi mũi.
Đương nhiên ông cụ nghĩ hết cách long trọng, chỉ riêng lễ hỏi, ông đã đưa một con số khiến Thịnh Nịnh nghẹn họng cứng lưỡi.
Chính Thịnh Nịnh bị dọa sợ, mẹ cô còn muốn làm của hồi môn đồ cưới cho cô, vốn là muốn tham khảo bên nhà trai, kết quả bà phát hiện mình không tham khảo nổi.
Vì thế Ninh Thanh cố ý bay đến Yến Thành để mặt đối mặt thương lượng có chuyện kết hôn với ông cụ.
Cuối cùng thương lượng nửa ngày cũng không thương lượng ra kết quả gì, ông cụ nói đồ cưới bà thích cho hay không thì lễ hỏi cũng nhiều như vậy, ngại nhiều cũng không có cách nào hết, cứ cao giọng như vậy.
Tốt xấu gì Ninh Thanh cũng xuất thân từ gia đình trung lưu, tâm cao khí ngạo*, tính cách người phụ nữ hiện đại, làm sao có thể nhịn được thông gia của người đàn ông lớn như Ôn Hưng Dật.
*Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài.
Hơn nữa thứ đồ cưới này, địa vị xã hội càng cao, gia đình càng truyền thống càng có tiền lại càng để ý, vì không để con gái gả qua mà bị người ngoài nói là trèo lên cành cao, nhất định phải chuẩn bị.
Hai thông gia không quen nhìn nhau, một bên là đàn ông Yến Thành chính cống, một bên là người phụ nữ hiện đại sinh ra và lớn lên tại Thượng Hải, cứ trực tiếp đấu khẩu như vậy.
“Người thành phố Thượng Hải thật sự rất nhiều chuyện, cứ ở chỗ này so đo chi li với tôi mãi, tôi xin hỏi nhà chúng tôi thiếu chút tiền đồ cưới của cô sao?”
“Lão tiên sinh nói chuyện lớn tiếng như vậy làm gì chứ, à dưới chân hoàng thành tài đại khí thô* to lắm nha.”
*Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) | 2. Phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác
Cuối cùng vẫn là làm con cái ra mặt khuyên giải.
“Bố coi trọng con gái của bà ấy, muốn làm chuyện hôn nhân chuyện lớn này làm cho to, mẹ nó thì ngược lại, còn không vui.” Ôn Hưng Dật oán giận Ôn Diễn: “Được, thật sự cho bố tức chết mà.”
Ôn Diễn: “...”
Mà sau khi nói chuyện không thành công Ninh Thanh cũng oán giận Thịnh Nịnh: “May mắn Ôn Diễn không giống bố nó, nếu không con muốn gả cho một người đàn ông như vậy, cho mẹ một trăm vạn mẹ cũng không đồng ý.”
Thịnh Nịnh: “...”
Mặc dù nói chuyện không vui vẻ lắm nhưng tóm lại làm bố mẹ vẫn hy vọng con cái mình tốt, chỉ cần con cái vui vẻ, không hợp thì không hợp, dù sao một năm cũng không gặp mặt nhau được mấy lần.
Nơi muốn chuẩn bị hôn lễ thật sự quá nhiều, Thịnh Nịnh ngây thơ cho rằng trước khi nhậm chức vào làm việc trong kỳ nghỉ hè có thể giải quyết xong, kết quả ngay cả việc huấn luyện của cô cũng xong, đến tháng chín chính thức đi làm mà hôn lễ còn chưa xong.
Thịnh Nịnh vốn nghĩ không có gì bất ngờ, đời này cô cũng có thể kết hôn một lần này cho nên dù thế nào cũng phải hơi cảm giác tham gia nhưng bất đắc dĩ điều kiện làm việc không cho phép. Công việc của cô vốn là ở Phòng Nghiệp vụ, bởi vì trên lý lịch viết rõ ràng biết ba ngoại ngữ, trước đó còn từng làm phiên dịch đồng truyền cho một hội nghị quốc tế vì thế trong một số cán bộ mới được tuyển dụng, Phòng Dịch thuật chọn trúng cô, lại tiến hành kiểm tra nội bộ một lần cuối cùng sắp xếp cô ở Phòng Dịch thuật.
Từ đó thực sự mở ra kiếp sống sự nghiệp dịch thuật không nhìn thấy ánh mặt trời.
Công việc đồng truyền này là nghề nghiệp hàng đầu trong ngành dịch thuật, vừa hao tổn thể lực vừa hao tổn tinh thần, cần rất nhiều huấn luyện và thực chiến, công việc này rất vẻ vang, đặc biệt là làm việc cho quốc gia nhưng đồng thời cạnh tranh cũng cực kỳ lớn, mỗi năm bồi dưỡng nhiều nhân tài dịch thuật như vậy nhưng cuối cùng người chân chính có thể lên màn ảnh ngồi sau lưng lãnh đạo cũng chỉ có mấy người xuất sắc.
Phụ trách đưa người mới đều đến từ công việc ở tuyến đầu, yêu cầu tương đối nghiêm khắc, gần như là sát hạch nửa tháng một lần.
Gần sát hạch, mỗi một ngày gần như là Thịnh Nịnh chịu đựng được, căn bản là không có tâm trạng suy nghĩ chuyện hôn lễ nữa mà Ôn Diễn cũng bận rộn, một người đàn ông như anh cũng không muốn rối rắm từng chi tiết trong hôn lễ cho nên chuyện này cứ thuận theo chuyển đến trên đầu anh em chị em của hai người họ.
Vì thế Thịnh Nịnh nhờ Thịnh Thi Mông quyết định chi tiết hôn lễ giúp cô.
“Nếu hai anh chị đều bận rộn, vậy bên tổng giám đốc Ôn không có người đi cùng em sao?” Thịnh Thi Mông lo lắng: “Không phải chỉ có một mình em quyết định tất cả chứ? Em không dám đâu, đến lúc đó nếu làm hôn lễ không tốt chẳng phải là em chịu toàn bộ trách nhiệm à, cũng phải có người bị mắng cùng em chứ?”
“Yên tâm, có người chia sẻ với em.” Thịnh Nịnh nói: “Hơn nữa em rất quen người này.”
Bỗng dưng Thịnh Thi Mông có dự cảm không tốt lắm.
Quả nhiên, người gọi là người quen này chính là Ôn Chinh.
Hôm nay cô ấy cố ý xin nghỉ việc đi chọn váy cưới cho chị gái, kết quả bởi vì hai bên hẹn cửa hàng vào cùng một thời gian cho nên cô ấy đυ.ng phải Ôn Chinh.
Vốn ngay từ đầu mà biết Ôn Chinh là người đại diện cho tổng giám đốc Ôn thì Thịnh Thi Mông không muốn tới rồi.
Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo Thịnh Nịnh là chị của cô, chị cô giao nhiệm vụ quan trọng như vậy cho cô, cô cũng không thể vì tránh né bạn trai cũ không đồng ý đi, tình chị em nhiều năm đó không khỏi cũng quá plastic* rồi.
*Nhựa, đồ giả, giả tạo. Giống chị em plastic mà mình có giải thích ở chương nào đó mình quên rồi.
“...”
Dùng mắt thường cũng thấy Ôn Chinh mất tự nhiên, đoán chừng giờ phút này cũng suy nghĩ giống như cô nhưng dù sao cũng là do anh ruột nhờ vả cho nên cũng không cách để từ chối.
Trước mặt bạn trai (gái) cũ chọn váy cưới, mẹ nó cũng quá xấu hổ rồi.
Sau đó vừa vào cửa hàng còn bị nhân viên làm việc tiến lên coi như là cô dâu chú rể.
“Xin hỏi hai người là tiên sinh Ôn và cô Thịnh có hẹn trước phải không? Trông hai vị xứng đôi quá ạ.”
Đúng là hai người họ là tiên sinh Ôn và cô Thịnh thật nhưng không phải tiên sinh Ôn và cô Thịnh kia.
Ôn Chinh: “...”
“Không phải, chúng tôi là người nhà.” Thịnh Thi Mông lập tức làm rõ: “Tôi là em gái của cô dâu, anh ấy là em trai của chú rể.”
Nhân viên làm việc tỉnh ngộ hiểu ra à một tiếng sau đó lập tức xin lỗi.
“Thực xin lỗi ạ, bình thường chúng tôi hay tiếp đãi các vợ chồng trẻ tuổi như hai vị cho nên hiểu lầm.”
“...”
“...”
Cũng may nhân viên làm việc có tâm tư kín đáo, nhìn ra giữa em trai chú rể và em gái của cô dâu không “quen thuộc” lắm, không có đề tài gì để nói chuyện cho nên lập tức xốc nhiệt tình mười hai vạn phần rồi dẫn hai người đi vào, còn hỏi rất nhiều chuyện về cô dâu chú rể, lúc này mới phá vỡ xấu hổ.
Hôm nay Thịnh Thi Mông đến làm ánh mắt của Thịnh Nịnh nhưng Thịnh Nịnh rất yên tâm với cô cho nên cho cô toàn quyền quyết định chọn lễ phục.
“Em quyết định đi, chị tin tưởng ánh mắt của em.”
Nhưng váy cưới không phải loại sẵn có mà là định chế*, phần lớn các mô hình và phong cách cần cô dâu hoàn thành ở bên này, cô dâu đưa ra yêu cầu và ý tưởng của riêng mình sau đó gửi cho các nhà thiết kế ở Paris để làm bằng thủ công.
*Hàng đặt theo yêu cầu.
Vì thế nhân viên làm việc lấy cho Thịnh Thi Mông vài quyển mẫu thiết kế, hỏi cô thích cái nào.
“Không có mẫu thật sao?”
Nhân viên làm việc xin lỗi nói: “Có nhưng hôm nay cô dâu không đến, vì vậy không có cách nào để cô ấy mặc thử.”
Thịnh Thi Mông đành phải chụp mấy tấm ảnh này, hỏi Thịnh Nịnh thích kiểu nào.
Quả nhiên Thịnh Nịnh hỏi cũng giống cô, muốn xem mẫu thật Thịnh Thi Mông nói nếu không hôm khác chị tự mình đến mặc thử xem sao.
“Em mặc thử một chút đi, dù sao chiều cao cân nặng của em không khác chị mấy, chị nhìn người em là biết hiệu quả.”
Thịnh Thi Mông: “?”
Cái này cũng được hả?
Chỉ có điều chị cô ấy cũng không ngại, cô ấy cũng không có gì để ý.
Tuy Thịnh Thi Mông là một người theo chủ nghĩa không kết hôn nhưng không kết hôn không có nghĩa là không thích váy cưới.
Dù là váy cưới bồng bềnh của chiffon, hay là váy cưới đuôi cá bên người làm nổi bật khí chất, rất ít cô gái có thể chống lại sự hấp dẫn của váy cưới.
Thịnh Thi Mông nhìn những chiếc váy cưới xinh đẹp kia, nói không muốn thử cũng quá dối trá rồi.
Nhân viên làm việc cười tủm tỉm nói: “Nếu chị quyết định thay cô dâu, sau đó bên em sẽ làm kiểu tóc cho chị, chị cũng mang khăn voan đội đầu xem thử nhé? Chị cảm thấy kiểu nào có hiệu quả tốt thì chọn kiểu đó.”
Thịnh Thi Mông gật đầu, nhìn về phía Ôn Chinh còn đang ngồi trên ghế chọn lễ phục cho anh trai, đi về phía anh rồi nhẹ nhàng gõ gõ bàn trước mặt anh.
Ôn Chinh ngẩng đầu lên: “Làm sao vậy?”
“À, tôi đi vào thử váy cưới cho chị tôi.” Ánh mắt Thịnh Thi Mông di chuyển: “Cần chút thời gian, anh chờ tôi ở bên ngoài đi.”
Ôn Chinh ngẩn người, gật đầu: “À, em đi đi.”
Thịnh Thi Mông đi vào trong phòng thử váy cưới, Ôn Chinh ngẩn người một lát rồi lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Ôn Diễn.
Anh đã sớm chụp ảnh mấy mẫu lễ phục kia cho Ôn Diễn nhưng không biết Ôn Diễn đang làm gì, vẫn không trả lời tin nhắn của anh.
Gọi điện thoại qua, Ôn Diễn mới bắt máy, nói vừa rồi có chuyện nên không trả lời tin nhắn được, lễ phục do Ôn Chinh quyết định là tốt rồi.
Ôn Chinh không nói gì: “Vậy tốt xấu gì anh cũng cho em chút ý kiến đi? Đây là lễ phục anh mặc trong hôn lễ đó.”
Giọng điệu Ôn Diễn vẫn không mặn không nhạt: “Xem Thịnh Thi Mông chọn gì cho chị gái cô ấy đi, em chọn một món đồ phù hợp cho anh là được.”
Dù sao trong hôn lễ này, cô dâu mới là nhân vật chính, chú rể chỉ điểm xuyết thôi, mặc đi nữa cũng không được mặc hoa hòe chích chòe.
Ôn Chinh ho khan một tiếng hỏi: “Vậy anh có muốn em mặc thử giúp anh một chút, cho anh xem hiệu quả thân trên không?”
“?” Ôn Diễn khó hiểu: “Cả người em cũng không có mấy lạng thịt, số đo khác người anh, có gì mà xem đâu?”
Giọng điệu của Ôn Chính nghẹn lại, lòng tự trọng bị đánh trúng, lập tức vặn lại: “... Anh mẹ nó đang xem thường ai vậy? Gần đây em đã luyện ra cơ bụng rồi đấy.”
Cuối cùng, anh ta lại nhận được một lời cười nhạo vô tình từ anh trai mình: “Ồ.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ
- Chương 118