Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Có Phải Anh Muốn Quỵt Nợ

Chương 83-84

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chương 83



Thật ra Thịnh Nịnh rất muốn chửi bới, anh gọi cái này là cho không hả?

Nhưng trong lòng cô lại không hy vọng Ôn Diễn lại làm chuyện gì quá đáng nữa, gần đây cô có cảm giác ý chí của mình đang dần tan rã, nếu quá đáng thêm một chút, cô sợ chính cô không chịu nổi.

“Đi ngã nào?” Ở đầu dây bên kia Ôn Diễn thúc giục: “Rất nhiều sinh viên đang chỉ trỏ tôi.”

Trong khuôn viên trường Đại học trong lành tươi mát, đột nhiên một người đàn ông ăn mặc không phù hợp xuất hiện và khá thu hút sự chú ý. Người đàn ông này không phải giáo viên cũng không phải là sinh viên, hơn nữa ngoại hình khá tốt, chắc chắn sẽ được mọi người nhìn nhiều hơn hai lần.

Còn có thể làm sao bây giờ, chuẩn bị kiến giá* thôi.

*Dùng để chào đón vua vào thời phong kiến, hiện nay thì dùng để đón những người danh giá.

Cô không phân biệt được đông nam tây bắc, vì thế dựa vào trí tưởng tượng không gian của mình để chỉ đường cho Ôn Diễn.

“Đúng, nhìn thấy ngã tư kia là có thể rẽ trái.”

“...”

“Đối diện anh có một siêu thị nhỏ kia, sau đó lại đi bên phải.”

“...”

“Đúng rồi, anh có thấy nơi đậu xe đạp không? Chỉ cần quay lưng lại với nó về phía trước là được.”

“... Em không thể chỉ đông nam tây bắc cho tôi sao?”

“Không được.” Thịnh Nịnh nói: “Tôi không phân biệt được.”

“...”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Đến khi nhìn thấy ký túc xá cô nói, Ôn Diễn cảm thấy vừa rồi mình không bị lời nói của cô dắt đi vòng vèo là một kỳ tích rồi.

“Đến rồi.”

“Được rồi, tôi xuống ngay đây.”

Thịnh Nịnh vội vàng đừng lên khỏi giường, lúc này cô không trang điểm cung nghênh bệ hạ kịp, chỉ có thể tìm một chiếc khẩu trang từ trong ngăn kéo rồi mang vào, che khuôn mặt tái nhợt không có màu máu đi, bộ dáng bệnh nặng quấn thân áo khoác xuống lầu đón người.

Lúc cô xuống lầu nhìn thấy Ôn Diễn hơi sửng sốt một chút, người đàn ông mặc áo khoác đơn giản cao cấp, trường thân ngọc lập* đứng ở đó, vóc người cao gầy cao ngất, vẫn là ban ngày nhưng anh đứng ở dưới lầu ký túc xá, khung cảnh ở đây như sáng bừng lên.

*“Trường thân ngọc lập”: câu nói này theo nguyên bản từ xưa là dùng để chỉ những người con gái có vóc dáng thon thả, làn da trắng mịn, thanh thoát như ngọc. Nhưng theo thời gian và quá trình biến hóa của ngôn ngữ, câu nói này thời nay thường dùng để miêu tả đàn ông vóc dáng cao lớn, “ngọc lập” hiểu là dáng người thẳng tắp, mạnh mẽ rắn rỏi.

Quanh năm, ký túc xá nữ đều có các chàng trai đứng chờ bạn gái, lúc này cũng có mấy người đang chờ, cũng không biết có phải cố ý hay không mà họ đều cách Ôn Diễn rất xa.

Cô còn đang sững sờ, lúc này Ôn Diễn cũng nhìn thấy cô.

Anh tinh mắt nhận ra cô gái mặc áo khoác đeo khẩu trang, mái tóc dài buông xõa dùng kẹp cá mập cố định sau đầu chính là Thịnh Nịnh mà anh muốn tìm, vì thế cất bước đi về phía cô.

Người đàn ông càng đến gần cô, hơi thở của Thịnh Nịnh càng khó khăn.

“Sinh bệnh rồi hả?” Anh cúi đầu quan sát cô: “Sao em vẫn đeo khẩu trang?”

Thịnh Nịnh cũng ngượng ngùng nói là không trang điểm kịp nên đành phải nói: “Hơi ho.”

Sau đó làm bộ làm tịch ho mấy tiếng.

“Uống thuốc chưa?”

“Uống rồi.”

“Tôi đưa em đến bệnh viện xem sao?”

“Cảm nhỏ thôi, không cần đi.”

“Ăn cơm chưa? Muốn ăn gì không, tôi đưa em đi ăn.”

“Tôi định ăn cơm hộp.”

Sau đó đề tài hoàn toàn bị Thịnh Nịnh chặn lại, Ôn Diễn mím môi, sắc mặt cũng không tốt hơn Thịnh Nịnh là mấy.

Lúc này sự kiêu ngạo trong lòng người đàn ông đã gào thét trong thân thể, hận không thể xoay người rời đi, ít nhất còn giữ miếng mặt mũi.

Trong lòng Thịnh Nịnh hơi bất an, bây giờ cô và Ôn Diễn đứng nói chuyện ở dưới lầu ký túc xá, khó bảo đảm sẽ không có bạn học nhận ra cô, đến lúc đó cô sẽ giải thích với bạn học như thế nào đây.

Ông chủ của tớ, biết tớ bị bệnh nên cố ý đến thăm bệnh?

Vấn đề là ai tin chứ, bây giờ bạn đi làm, mắc bệnh nên xin nghỉ, ông chủ có thể đồng ý cho bạn nghỉ mà không trừ tiền lương đã có lương tâm lắm rồi, nào có ông chủ tự động đến thăm bệnh.

Cô chỉ muốn tống cổ anh đi thôi.

“Nếu như anh tới thăm bệnh, giờ anh cũng thấy rồi, anh về đi.”

Khóe miệng Ôn Diễn giật giật: “Thịnh Nịnh, tôi đi từ xa tới tìm em, em để tôi nhìn hai lần, sau đó nói hai ba câu đuổi tôi đi?”

“Vậy anh muốn thế nào, anh muốn vào ký túc xá của tôi sao?” Thịnh Nịnh chỉ chỉ ký túc xá phía sau mình: “Anh không biết xấu hổ mà vào sao?”

“...”

Anh thở dài và hỏi: “Trong ký túc xá của em có người khác không?”

“Có bạn cùng phòng của tôi.” Thịnh Nịnh nói.

“Sinh bệnh thì đừng ăn cơm hộp, em muốn ăn gì, tôi đi mua.” Ôn Diễn nói: “Em hỏi bạn cùng phòng của em muốn ăn gì, tôi mua một phần rồi đưa cho hai em.”

Thịnh Nịnh cho rằng mình nghe lầm rồi: “Anh muốn mời bạn cùng phòng của tôi ăn cơm à?”

“Ừm.”

“Tại sao?”

Sắc mặt Ôn Diễn hơi mỉm cười, thản nhiên nói: “Không phải theo đuổi người ta thì phải lấy lòng bạn cùng phòng trước sao?”

Anh tốt nghiệp Đại học khá lâu rồi, hơn nữa anh học trường Quân đội, quy định cũng khác với trường Đại học bình thường, thấy Thịnh Nịnh trừng mắt cỡ to nhất, khó tin nhìn mình, anh không khỏi nghi hoặc lại nhíu mày nói: “Hay là nói sinh viên các em thời này không phổ biến cái này nữa.”

“...”

Thịnh Nịnh vốn đã choáng váng, vừa nghe anh nói vậy thì muốn hôn mê ngay tức khắc luôn.

Trước kia cũng có chàng trai dùng chiêu này nhưng người ta bằng tuổi với cô, giữa những người cùng trang lứa nói chuyện không có kiêng kị gì, lại không liên quan đến lợi ích, cô cũng biết nên xử lý như thế nào, hậu quả nghiêm trọng nhất cũng chỉ là lúc đi học chạm mặt nhau trong lớp thì xấu hổ chút thôi.

Còn Ôn Diễn thì cô thật sự không biết nên “xử lý” như thế nào.

Muốn từ chối, nội tâm lại không dứt khoát, không từ chối, lại có vẻ như mình đang cố ý câu anh.

“Thịnh Nịnh!”

Phía sau có tiếng ai đó vang lên.

Thịnh Nịnh quay đầu, không biết vì sao bạn cùng phòng Quý Vũ Hàm đi xuống lầu.

Quý Vũ Hàm xuống lầu để tìm cô, Thịnh Nịnh vừa nói xuống lầu một chuyến, không cầm điện thoại theo, cô ấy tưởng Thịnh Nịnh xuống lầu lấy cơm hộp.

Kết quả điện thoại Thịnh Nịnh đặt ở trên bàn reo lên, đầu tiên Quý Vũ Hàm không quản nhưng đối phương gọi tới rất nhiều lần, lúc này cô ấy mới đi tới cạnh bàn của Thịnh Nịnh nhìn thoáng qua, phát hiện là giáo viên hướng dẫn của Thịnh Nịnh gọi tới, cô ấy sợ giáo viên tìm Thịnh Nịnh có việc gấp nên dứt khoát nghe máy giúp Thịnh Nịnh, kết quả đúng là có việc gấp thật, Quý Vũ Hàm bất chấp, cầm điện thoại của Thịnh Nịnh rồi vội vàng xuống lầu tìm cô.

Cô ấy cho rằng Thịnh Nịnh lấy cơm hộp cho nên khi nhìn thấy Ôn Diễn, cả người đều ngây dại.

Thịnh Nịnh: “Sao cậu lại xuống đây?”

“Hả?” Quý Vũ Hàm lấy lại tinh thần, đưa điện thoại cho cô: “Giáo viên hướng dẫn của cậu mới gọi điện cho cậu đó, nói là có việc gấp.”

Thịnh Nịnh nghe vậy lập tức nhận lấy điện thoại, vội vàng gọi điện thoại cho giáo viên.

Hai người còn lại cũng không biết giáo viên nói gì với Thịnh Nịnh, chỉ thấy biểu cảm nửa khuôn mặt trên của Thịnh Nịnh khá là lo lắng.

“Được, em lập tức gửi đây ạ.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Nói chuyện ngắn gọn với giáo viên, Thịnh Nịnh nhìn Ôn Diễn còn đang chờ cô, quyết tâm nói.

“Giáo viên của tôi tìm tôi có việc gấp, sếp Ôn anh về trước đi.”

Sau đó chạy lên lầu.

Ôn Diễn: “...”

Cho dù là người đàn ông có tính tình tốt đến đâu, năm lần bảy lượt ăn “canh đóng cửa” trên người một cô gái, lúc này cũng không nhịn tức giận được.

Anh thở dài, ấn giữa mày ổn định tâm tình.

Quý Vũ Hàm cẩn thận từng li từng tí nói chuyện giúp Thịnh Nịnh: “Tiên sinh Ôn, Thịnh Nịnh có việc gấp thật, giáo viên tìm cô ấy, anh đừng để ý ha.”

Ôn Diễn liếc mắt nhìn cô ấy, hỏi: “Cô là bạn cùng phòng của Thịnh Nịnh sao?”

Nhà tư bản nói chuyện với cô ấy kìa!!!

Moạ nó, nhà tư bản nhìn gần siêu đẹp trai thật sự!!!

Thịnh Nịnh, một nữ chính ngu ngốc có phúc không biết hưởng!!!

Nội tâm Quý Vũ Hàm điên cuồng thét chói tai, trên mặt lại vô cùng bình tĩnh: “Ừm, xin chào tiên sinh Ôn.”

“Vậy chắc cô biết cô ấy thích ăn gì.” Ôn Diễn buông lông mày ra, thản nhiên nói: “Cơ thể cô ấy không thoải mái, ăn cơm hộp không tốt, tôi đi mua cơm cho cô ấy, cô có đề nghị món nào không?”

Quý Vũ Hàm liều mạng gật đầu: “Tôi quá có luôn ý chứ, tôi ăn cơm với cô ấy hai năm rồi, khẩu vị của cô ấy tôi rất rõ ràng.”

Sau đó cô ấy dốc hết sức báo cáo, sau khi nói xong món cuối Thịnh Nịnh thích ăn, Ôn Diễn lại hỏi cô ấy: “Cô muốn ăn gì?”

Cả nửa ngày Quý Vũ Hàm không phản ứng kịp: “... Tôi cũng có một phần hả?”

Ôn Diễn gật đầu: “Đương nhiên.”

Biểu cảm trên mặt Quý Vũ Hàm kiểu “Một người đắc đạo gà chó lên trời”.*

*Ý chỉ khi một người đắc đạo thành tiên thì cả nhà, ngay cả gà, chó cũng được theo người này lên trời.

Cô ấy quá hiểu vì sao mình cũng có phần, vì thế có qua có lại để cảm ơn, cô ấy nhiệt tình nói: “Tiên sinh Ôn, anh yên tâm, tôi không phải là người ăn không ngồi rồi, nhất định tôi sẽ báo đáp anh.”

-

Chờ Quý Vũ Hàm về ký túc xá, Thịnh Nịnh vừa mới gửi tin nhắn cho giáo viên xong, nghiêng đầu thuận miệng hỏi cô ấy một câu: “Anh ta đi chưa?”

Quý Vũ Hàm: “Đi rồi.”

Thịnh Nịnh mím môi, hơi không nói rõ tâm trạng lúc này của mình là gì.

“Cậu nói gì với anh ta?”

“Không nói gì hết.” Quý Vũ Hàm nói gần nói xa: “Chỉ nói dăm ba câu, tớ vốn tưởng tiên sinh Ôn là kiểu người có tính cách rất khó tiếp cận, không nghĩ tới anh ta nói chuyện cũng khá tốt á.”

Anh vốn không dễ tiếp cận rồi.

Hai người quen biết nhau hơn nửa năm, thái độ của anh với cô tới gần đây mới tốt lên một chút, hơn nữa còn không phải tốt lên đơn thuần mà là có mục đích khác.

Kết quả hôm nay anh và Quý Vũ Hàm là nói chuyện lần đầu tiên, Quý Vũ Hàm nói anh dễ nói chuyện.

“Tiên sinh Ôn nói cậu bị bệnh à?” Quý Vũ Hàm hỏi: “Sao cậu cũng không nói với tớ?”

Thịnh Nịnh nói nhỏ: “Bệnh nhỏ, ngủ một giấc là được.”

Sau đó đóng notebook lại và leo lên giường chuẩn bị ngủ tiếp

Cô không biết hôm nay Ôn Diễn tới đây làm gì, cũng không biết chính cô đang làm gì.

Nhắm mắt lại không bao lâu, bởi vì tối hôm qua không ngủ ngon nên cũng không để ý mình còn chưa ăn cơm, ý thức đã bắt đầu hơi mơ màng, bỗng nhiên lúc này nghe thấy Quý Vũ Hàm gọi cô.

Thịnh Nịnh buồn ngủ mở mắt ra: “Làm sao vậy?”

“Ăn cơm đi thôi.” Quý Vũ Hàm nói: “Tiên sinh Ôn mua cơm trưa cho cậu nè.”

Thịnh Nịnh ngửi ngửi, đúng là ngửi thấy một mùi thức ăn.

Cô đứng dậy khỏi giường, Quý Vũ Hàm đã sắp xếp đồ ăn xong xuôi, vẫy tay bảo cô tới đây ăn mau.

“À, tiên sinh Ôn còn mua thuốc giúp cậu, bởi vì không biết cụ thể cậu là bệnh gì cho nên mỗi thứ thuốc đều mua, cậu coi bị gì mà uống thuốc.” Quý Vũ Hàm lại đưa một cái túi giấy cho cô: “Sau khi ăn cơm nhớ uống thuốc, bệnh nhanh bớt hơn một chút.”

Thịnh Nịnh nhìn túi thuốc kia, lại nhìn lượng thức ăn, rõ ràng là cho hai người ăn.

Có món cô thích, cũng có món Quý Vũ Hàm thích.

Thịnh Nịnh không rõ cảm giác bây giờ của mình là gì.

Bụng cô rất đói cho nên Quý Vũ Hàm đưa đũa cho cô, cô cũng nhận lấy.

Sau đó ăn cơm cô bỗng nhăn mũi lại, khóe mắt hơi chua xót, Quý Vũ Hàm vội vàng hỏi cô bị làm sao, cô nói nhỏ đồ ăn cay quá.

Đúng lúc Quý Vũ Hàm cũng đang ăn món ăn này, ngoài miệng nhai nuốt nói: “Không cay mà.”

Sau khi ăn cơm xong, hai người lại dọn dẹp cùng nhau một chút, Quý Vũ Hàm bảo cô nghỉ ngơi thật tốt, chờ sau khi cô tỉnh ngủ thì đi ra ngoài một chuyến.

“Đi đâu vậy?” Thịnh Nịnh hỏi.

Quý Vũ Hàm hàm hồ nói: “Ừm, đi lấy một thứ ở cổng trường với tớ.” Thấy Thịnh Nịnh vẫn nhìn chằm chằm mình, cô ấy lại thúc giục nói: “Ôi chao cậu mau đi ngủ đi, nếu không đến lúc đó còn bệnh không đi xa được đâu.”

Thịnh Nịnh vốn không bị bệnh, lắc đầu nói: “Tớ không sao, có thể đi được, có thể đi với cậu, khỏi lo.”

Quý Vũ Hàm cười cười nói: “Vậy là tốt rồi.”

-

Sắp đến tối, sắc trời dần tối, Quý Vũ Hàm gọi Thịnh Nịnh đi ra ngoài với mình.

Thịnh Nịnh cũng không hỏi, bạn cùng phòng thì không cần hỏi rõ ràng như vậy, bình thường cô muốn đi đâu, nếu Quý Vũ Hàm rảnh rỗi cũng đi với cô.

Hai cô gái tay trong tay đi đến cổng trường.

“Xe của tiên sinh Ôn ở đó, có thấy không?” Đột nhiên Quý Vũ Hàm buông tay Thịnh Nịnh ra, đẩy cô về phía trước: “Hai người nói chuyện đi, tớ đi trước!”

Không đợi Thịnh Nịnh kịp phản ứng, Quý Vũ Hàm chạy nước rút một trăm mét, bỏ chạy vèo vèo.

“...”

Cô nhìn về phía xe, hơi kinh ngạc, thế mà Ôn Diễn còn chưa đi.

Đây là ngồi chờ cô nguyên ngày ở cổng trường sao?

Thịnh Nịnh ngồi lên xe, không dám nhìn anh, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía trước, hơi mất tự nhiên hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây?”

Người đàn ông trả lời câu hỏi: “Ngủ một giấc bệnh tốt hơn chưa?”

Thịnh Nịnh sửng sốt, gật đầu: “Tốt hơn nhiều rồi.”

Sau đó lại phản ứng lại gì đó, nghi hoặc hỏi: “Anh vì để cho tôi ngủ nên mới cố ý đợi đến bây giờ sao?”

“Ừm.” Ôn Diễn nhìn kính xe phía trước, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Thừa dịp buổi chiều thuận tiện chuẩn bị chút đồ cho em.”

Thịnh Nịnh: “Cái gì?”

Anh nhấn nút ở sau cốp xe: “Ở sau cốp xe, em đi xem đi.”

Thịnh Nịnh không rõ vì sao lại xuống xe, vòng quanh xe nửa vòng rồi đi tới sau cốp xe.

Cô mở to hai mắt: “...”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Xe riêng của Ôn Diễn là chiếc xe màu đen lạnh lẽo khiêm tốn nhất, trên thân xe không trang trí gì hết, ngay cả dây treo trang trí cũng ghi “ra vào bình an” bình thường nhất.

Lúc này sau cốp xe này lại trải đầy hoa hồng không phù hợp với phong cách của nó,

không biết là có bao nhiêu bông hồng, tính là năm đồng một đóa, vậy đống hoa này cũng rất nhiều tiền.

Hoa hồng trải rộng ở cốp xe, trước kia Thịnh Nịnh cảm thấy chỉ có người có tiền mới có thể bỏ ra nhiều tiền để mua nhiều hoa hồng trải đầy như vậy.

Nghĩ lại, đúng là anh có tiền thật.

Một chiếc xe đầy hoa hồng này đối với anh mà nói thì tính là gì đâu, chỉ là mức độ bé như giọt nước thôi.

Trong nháy mắt này, thậm chí Thịnh Nịnh còn sinh ảo giác. Người đàn ông trước mắt này không phải là cấp trên của cô mà là một người đàn ông bình thường không thể bình thường hơn nữa. Giữa hai người có quan hệ bình đẳng, quá trình quen biết của hai người rất bình thường, không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào cho nên sau đó hấp dẫn lẫn nhau, có vẻ như nước chảy thành sông.

Thật ra yêu một người vốn rất đơn giản, là được người kia hấp dẫn, có lẽ là một ánh mắt, có lẽ là một hành động nho nhỏ hoặc có lẽ đơn giản chỉ là một thoáng kinh hồng.*

*“Hồng” chỉ chim nhạn, “phiên nhược kinh hồng” nghĩa đen là bay vụt qua như chim nhạn bị hoảng sợ, hình dung về dáng vẻ uyển chuyển nhẹ nhàng của người con gái, hoặc gói lại thành hai chữ “Kinh hồng”. Câu trên có thể hiểu là từ “nhìn thoáng qua” (nhất diện), trông thấy “dáng vẻ uyển chuyển” của cô (kinh hồng), từ đó mà có ấn tượng, bắt đầu mối tình.

Nhưng hai người thì không.

“Lần trước ở Thượng Hải, em tặng tôi một nhánh hồng, tôi chuyển khoản cho em như đáp lễ, em không muốn.” Không biết Ôn Diễn cũng xuống xe từ khi nào: “Không cần tiền thì cũng đổi thành hoa hồng.”

Thịnh Nịnh há miệng, nửa ngày cũng nói không nên lời, chỉ có thể ngơ ngác nói: “Anh mua một cây tốn mấy tiền?”

Không biết Ôn Diễn nhớ tới cái gì, môi giật giật nói: “Yên tâm đi, em không thiệt, không tới năm mươi hai đồng.”

Nhưng mua nhiều như vậy, không mua được giá sỉ cũng khá là lỗ.

Hoa không thực dụng, cắm một vài ngày là khô, vẫn phải ném vào thùng rác, huống chi nhiều hoa như vậy.

Quá lãng phí, đúng là đốt tiền.

Thịnh Nịnh nói thầm ở trong lòng.

Nhưng khi cảm thấy anh phô trương lãng phí đồng thời cũng cảm thấy khẩu vị của mình cũng chẳng ra gì.

Anh tục khí*, cô cũng không tốt đến đâu, nếu không chắc chắn sẽ cảm thấy bình tĩnh, trái tim không đập loạn, không nai con chạy loạn.

*Dung tục, không cao nhã, thô t ục.

“... Em có thích thế này không?”

Giọng nói của Ôn Diễn vẫn trầm thấp như trước, chỉ là không bình tĩnh ổn định như thường ngày, không còn kiểu từ trên cao nhìn xuống, cũng không chỉ tay năm ngón mà mang theo vài phần khẩn trương.

Người đàn ông này bỏ tiền ra mua một phần tài đại khí thô đầy kinh ngạc vui mừng tặng cho cô, nhưng giọng điệu lại không được tự tin như vậy.

*Tài đại khí thô(财大气粗): 1. Giàu có hào sảng (tài sản giàu có, phong thái bất phàm) 2. Phô trường giàu có; ỷ vào giàu có khinh thường người khác (Ở đây chắc là ý 1)

Chóp mũi Thịnh Nịnh lại chua xót.

Sao người đàn ông này lại làm cho cô cảm giác mâu thuẫn như vậy chứ, bộ dạng lạnh lùng thành thục bình thường của anh đâu mất rồi?

Bị chó ăn rồi hả?

Nhưng vì sao lại mâu thuẫn như vậy mà lại chọc vào trái tim cô như vậy.

“Thịnh Nịnh?”

Thịnh Nịnh vẫn không nói lời nào, người đàn ông hơi nóng nảy, cúi đầu nhìn biểu cảm của cô, lại phát hiện dường như vẻ mặt của cô hơi không thích hợp lắm.

Ánh mắt cô hồng hồng, đôi mắt hạnh mở cực to, đôi mắt ngập nước nhìn anh, ngay cả lông mi ướt lệ dính thành từng sợi lớn mềm mại.

Ôn Diễn hoảng hốt, từ đầu đến cuối cũng chưa từng mắng cô, không biết vì sao cô lại khóc.

“Làm sao vậy?” Anh thở dài nói: “Không thích thì cũng không cần khóc đâu.”

Thịnh Nịnh dùng sức hít hít mũi.

Anh hỏi nhụt chí nói: “Đừng khóc, nếu em không thích lần sau tôi không làm nữa.”

“Không phải không thích.” Cô chịu không nổi giọng điệu hơi tủi thân oan ức của anh, giải thích: “Bị anh dọa đó.”

Ôn Diễn nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Vậy là tốt rồi.”

Sau đó, anh giơ tay lên cố gắng lau nước mắt cho cô.

Lông mi Thịnh Nịnh run rẩy, không cẩn thận đυ.ng vào ngón tay anh.

Đầu ngón tay Ôn Diễn ngứa ngáy, xúc cảm trên lòng bàn tay mềm mại lạnh lẽo, cúi đầu nhìn thấy cô cắn môi thật chặt.

Trước kia anh từng chạm qua nơi đó, hơn nữa còn không chỉ một lần, chỉ là chưa từng lần nào hôn cô trôi ch ảy nước chảy thành sông cả.

Anh cuộn ngón tay, đầu ngón tay di chuyển xuống, dừng lại trên khẩu trang cô đeo ở cằm sau đó anh nhẹ nhàng kéo nó lên, giúp cô đeo khẩu trang một lần nữa.

Thịnh Nịnh mở to đôi mắt ngập nước, mê mang nhìn anh.

Đáy mắt Ôn Diễn có ý cười nhưng xoá nát phần ngả ngớn này trong con ngươi đen kịt rất nhanh.

Anh cúi đầu nhìn cô, hơi thở xâm lược xẹt qua nhưng trước sau vẫn khống chế ở trong chừng mực, sau đó kiềm chế xoa đầu cô.

“Trước khi hôm nay tới tìm em, tôi nên nói một tiếng trước mới phải.” Đột nhiên Ôn Diễn nói.

Thịnh Nịnh nghĩ thầm, nếu anh nói trước với cô, vậy có lẽ cô sẽ không để anh tới đâu.

Cô không nói gì, anh tiếp tục mở miệng, giọng điệu bình tĩnh: “Quân nhân lấy phục tùng mệnh lệnh làm thiên chức, đạo lý này ông ngoại của tôi đã dạy cho tôi từ nhỏ, tôi chính là nghe đạo lý này mà lớn lên.”

Cho tới bây giờ Thịnh Nịnh chưa từng nghe anh nói đến anh còn có một ông ngoại.

“... Sau đó thì sao?”

“Cho nên lúc trước tôi cảm thấy không có gì là không tốt, chỉ cần tôi cho rằng chuyện tôi làm là đúng là được rồi, người khác nghĩ như thế nào cũng không liên quan đến tôi, dù là gia đình tôi hay là em.”

Ôn Diễn đang giải thích.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phong cách xử sự của anh đều đến từ sự giáo dục mà gia đình mang đến cho anh, anh lớn lên trong hoàn cảnh đó, tự nhiên sau khi lớn lên cũng trở thành người như vậy.

Trước kia không cảm thấy không tốt nhưng hiện tại lại kiên nhẫn giải thích cho Thịnh Nịnh nghe.

“Nhưng tôi phát hiện ra dường như tôi mang đến không ít gánh nặng cho em.” Ôn Diễn thản nhiên nói: “Dù em có tin hay không, tôi cũng không có ý muốn ép em đồng ý ở một chỗ với tôi.”

Thịnh Nịnh gật đầu: “Tôi tin.”

“Vậy hiện tại tôi lại hỏi em một lần nữa hỏi, tôi có thể đuổi theo em không?” Anh dùng tư thế thái độ cúi đầu nhẹ giọng nói: “Dưới tiền đề sẽ không mang đến gánh nặng cho em, cho tôi một cơ hội, có được không?”

Thật ra, với hai người mà nói vấn đề này không có ý nghĩa gì cả.

Bởi vì vào giờ khắc này, Thịnh Nịnh rõ ràng nghe được thanh âm của trái tim mình, giống tiếng tim đập nhưng lại không giống tiếng tim đập để sống theo bản năng của con người.

Đó là âm thanh của tình yêu.

Cô cũng không cảm thấy bất ngờ bởi vì cô không phải kẻ ngốc, thật ra trong lòng sớm đã có manh mối, không ngốc đến mức ngay cả cái này cũng không ý thức được.

Biết rõ chênh lệch và khoảng cách giữa hai người lớn như thế nào nhưng trái tim cô đã lung lay sắp đổ mất rồi.

Trước ngày hôm nay có thể lừa gạt chính mình nói, có lẽ chỉ là thiện cảm, có lẽ chỉ là ngưỡng mộ.

Từ nhỏ đến lớn người yêu thương cô đến và đi nhiều như vậy, hầu hết cuối cùng mọi người đã trở thành người qua đường hoặc bởi vì tất cả các loại biến cố thử thách mà không còn tiếp tục yêu thương cô nữa.

Cho nên khi bị người đàn ông trước mắt này hấp dẫn thì cùng lúc đó, cô vẫn mong ngóng một tia ảo giác và hy vọng.

Trái tim lung lay sắp đổ, rốt cuộc hôm nay cũng đã ngã xuống, dù trốn tránh giả ngu như thế nào thì cô cũng không có cách nào lừa gạt mình nữa.

Cô vẫn xui xẻo như vậy, không được ông trời yêu thương, năm nay cũng không thực hiện được nguyện vọng năm mới của mình.

Cô vẫn yêu Ôn Diễn.

Ông ngoại của anh dạy anh phải phục tùng mệnh lệnh, còn cô, từ nhỏ đã chẳng có ai dạy cô, thậm chí còn không có ai dạy cô ấy phải vâng lời, vì vậy cô nổi loạn phản nghịch và tùy hứng.

Cho dù ở trong mắt người khác Ôn Diễn là người như thế nào thì ít nhất ở trong lòng ông ngoại anh, nhất định anh là một đứa trẻ ngoan ngoãn.

Đứa trẻ ngoan không chơi với những đứa trẻ xấu mà không có sự dạy dỗ của người lớn. Một đứa trẻ xấu sẽ dạy hư những đứa trẻ tốt.

Cho dù đó là một đứa trẻ tốt hay một đứa trẻ xấu, không kể là bên nào, nếu muốn duy trì mối quan hệ này, tương lai sẽ rất khó khăn.

“... Đừng theo đuổi nữa.” Thịnh Nịnh do dự thật lâu, cuối cùng vẫn rũ mắt nhỏ giọng nói: “Thừa dịp Ôn Chinh và Thi Mông còn không biết, chúng ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, không nên lãng phí thời gian với tôi nữa.”

Sau đó, sau khi ý thức được điều đó, cô vẫn đưa ra câu nói này.

Đừng bao giờ hưởng thụ sự trả giá của anh mà chính mình lại không thể báo đáp cho anh bất cứ gì, đối với anh là không công bằng.

Cô không nỡ, cho nên còn không bằng cắt đứt từ hôm nay.

Ôn Diễn hoàn toàn không ngờ cô lại trả lời như vậy, cả người đều ngẩn ngơ tại chỗ.

Anh từng rối rắm vô số lần, cố gắng đè nén, giãy dụa, suy nghĩ nhiều lần, nhiều lần thuyết phục chính mình không cần tiếp tục nữa, về sau cho dù được cô đáp lại thì cũng sẽ yêu rất vất vả, bởi vì hai người không thích hợp.

Nhưng chuyện tình cảm này thật sự quá tra tấn người khác, không phải nói không nghĩ là có thể thật sự không nghĩ, cũng không phải nói có thể buông xuống là có thể thật sự buông xuống.

Không thích hợp thì thế nào, cũng không phải là triệt để không thích hợp.

Tình yêu không thuộc về lý trí mà thuộc về trái tim của mình.

Trong khoảnh khắc Ôn Diễn ý thức được mình yêu cô, anh đã cách điểm xuất phát rất xa, quay đầu lại cũng vô dụng, bởi vì quay đầu lại cũng không tìm được lối mà anh đã ra kia.

Đi về phía trước, đâm đầu vào mê cung nhưng cũng chỉ có thể mặc cho mình càng đi càng sâu trong mê cung.

Giờ khắc này Ôn Diễn cũng hơi bất đắc dĩ, cảm giác thất bại và cảm giác mất mát cực lớn đồng loạt dâng trào.

Khi anh lựa chọn bỏ kiêu ngạo lạnh lùng và dùng thật lòng đả động cô nhưng vẫn không được cô đồng ý, thì ra sẽ khổ sở như vậy.

Anh đã không thực hiện nguyện vọng năm mới của mình.

“Thịnh Nịnh, đối với em tôi thật sự không còn cách nào khác.” Anh tự giễu giật nhếch khóe miệng, tức giận mà lại vô lực khàn giọng nói: “Cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới đời này mình sẽ khó khăn khó xử trước mặt một cô gái thành như vậy.”

Chương 84



Cho đến cuối cùng Thịnh Nịnh cũng không biết Ôn Diễn xử lý những bông hồng kia như thế nào.

Có lẽ anh ném nó đi.

Cô trở lại ký túc xá, Quý Vũ Hàm vội vàng đi lên hỏi cô thế nào, Thịnh Nịnh lắc đầu, thản nhiên nói: “Hoàn toàn từ chối.”

“Gì??” Vẻ mặt Quý Vũ Hàm không thể tin, lại thật cẩn thận hỏi: “... Hoa hồng ít quá hả?”

Thịnh Nịnh: “Không phải.”

Cô dừng lại và nói: “Tớ cảm thấy tớ với anh ấy không thích hợp.”

“Không thích hợp?” Quý Vũ Hàm nhìn sắc mặt cô tái nhợt, nghĩ đến gì đó, giọng điệu khó hiểu: “Không phải chứ, đây là thời đại gì rồi, anh ta có tiền không sai nhưng cậu cũng có kém đâu? Nói về ngoại hình thì cậu trẻ trung xinh đẹp, nói về sự nghiệp thì cậu có tương lai xán lạn, đừng tự ti như vậy được không.”

“Không phải tớ tự ti.”

“Thế là vì sao?”

Thịnh Nịnh mệt mỏi nằm sấp trên bàn, vùi đầu vào cánh tay.

Cho dù bây giờ sảng khoái cùng một chỗ, sau đó thì sao? Sau đó thì phải làm sao đây?

Đây cũng không phải là tiểu thuyết hay phim truyền hình, cuối phim là một cái kết có hậu coi như xong việc, còn lại thì dựa vào việc bổ não là có thể sống hết đời.

Cô là một người sống sờ sờ, cô sẽ sống và sẽ sống.

Ôn Diễn vốn không nên xuất hiện trong cuộc sống của cô

Quý Vũ Hàm thấy cô không nói lời nào, trong lòng cũng đoán được là vì sao.

“... Cậu suy xét nhiều yếu tố trong thực tế, tớ không thể nói là cậu sai nhưng tớ chỉ hỏi một câu thôi, một câu bản chất của vấn đề.”

Cô ấy dừng lại và hỏi: “Cậu thích anh ta không?”

Thịnh Nịnh vẫn vùi đầu như trước, rầu rĩ ừ một tiếng: “Thích.”

Quý Vũ Hàm thở dài nặng nề.

Nhớ lúc trước cô ấy với Thịnh Nịnh “phổ cập kiến thức” về gia thế tiên sinh Ôn, cũng là cô ấy với Thịnh Nịnh nói tiên sinh Ôn không cùng chung thế giới với các cô.

Ai có thể nghĩ được tiên sinh Ôn với Thịnh Nịnh lại…

Đoán chừng ngay cả chính hai người họ cũng không nghĩ tới hôm nay.

Nhưng tình cảm kỳ diệu thì chính là diệu kỳ ở chỗ này, hai người hoàn toàn không liên quan đến nhau, biết đối phương không thích hợp với mình nhưng vẫn không chịu nổi mà bị hấp dẫn lẫn nhau sau đó tới gần nhau, rung động không tự chủ được.

Nếu Thịnh Nịnh đã suy nghĩ nhiều như vậy thì chắc chắn bên tiên sinh Ôn con suy nghĩ nhiều hơn, nói không chừng anh còn rối rắm hơn Thịnh Nịnh nhiều.

Nhưng sau khi rối rắm rắc rối quyết định thì hoàn toàn trái ngược với Thịnh Nịnh.

“Nếu biết sớm tớ sẽ không nói mấy bí mật nhà giàu này với cậu đâu.” Mặt mũi Quý Vũ Hàm hối hận, tự trách nói: “Đây không phải là tớ phá hủy nhân duyên của cậu sao?”

Hủy hoại nhân duyên người khác.

Thịnh Nịnh nói, đây cũng là những gì cô đang làm.

Cô tự tiện can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác, làm sao có thể thuyết phục chính bản thân mình chấp nhận phần một phần tình cảm bất ngờ không đề phòng kịp, đánh mình đến độ tan tác sao.

Quý Vũ Hàm nói: “Thịnh Nịnh, đây là chuyện của hai người cậu và tiên sinh Ôn, tớ không can thiệp được nhưng tớ chỉ nói một câu thôi, tớ không hy vọng sau này cậu sẽ hối hận vì những suy nghĩ nhiều của ngày hôm nay mà bỏ lỡ một người cậu thích thật lòng.”

“Tớ ra ngoài ăn khuya, nếu cậu muốn ăn thì nhắn WeChat cho tớ, tớ mua một phần cho cậu.”

Sau đó cô ấy vỗ vai Thịnh Nịnh, cho cô một không gian riêng để suy nghĩ.

Chờ bạn cùng phòng đi rồi, lúc này Thịnh Nịnh mới ngẩng đầu lên.

Cô lấy điện thoại mở WeChat ra, cũng không phải để gửi tin nhắn cho Quý Vũ Hàm để cô ấy mua bữa khuya cho mình.

Thịnh Thi Mông: “Sao vậy?”

Ngón tay trên màn hình giống như gõ mà không gõ đã lâu, cuối cùng Thịnh Nịnh vẫn lấy hết dũng khí nói cho em gái biết: “Chị thích Ôn Diễn.”

Cô nghĩ ít nhất mình cũng nên nói cho Thịnh Thi Mông biết.

Thịnh Thi Mông gọi điện thoại tới rất nhanh, giọng điệu không nghe thấy cảm xúc gì: “Chị, chị đang ở đâu?”

Thịnh Nịnh không biết nên đối mặt với Thịnh Thi Mông như thế nào nhưng Thịnh Thi Mông kêu cô ra ngoài nói chuyện trực tiếp.

Cô đến quán bar ở cổng trường để gặp Thịnh Thi Mông, bởi vì hôm nay là chủ nhật, lúc này trong quán bar không có nhiều học sinh sinh viên đi học, có người ngồi rải rác trên ghế dài, bầu không khí rất yên tĩnh thích hợp để tâm sự nói chuyện phiếm.

Hai chị em tìm một vị trí hẻo lánh rồi ngồi xuống sau đó gọi thêm hai ly rượu trái cây.

Ly rượu trái cây trong tay Thịnh Thi Mông uống hết rồi nhưng cô ấy vẫn không nói một lời.

Thịnh Nịnh không có tâm trạng uống rượu, nhấp một ngụm rồi bỏ ly rượu xuống, chuẩn bị tư tưởng một lát sau mới nói: “Chị biết bây giờ nhìn chị rất buồn cười, ngoài miệng thì luôn nói không có khả năng, kết quả vừa quay đầu đã thích người ta.”

Thịnh Thi Mông mím môi, không hiểu vì sao giọng điệu hơi tang thương: “Em thật sự không ngờ chị thích kiểu người đàn ông như tổng giám đốc Ôn. ”

Thịnh Nịnh phủ nhận: “Chị không hứng thú với kiểu này của anh ấy.”

Thịnh Thi Mông trừng mắt: “Vậy mà chị còn!”

“Chị chỉ thích anh ấy đơn thuần mà thôi, không liên quan tới kiểu người như anh ấy.”

Thịnh Thi Mông há miệng, lỗ tai nghe cô nói tê dại.

“Vậy bên tổng giám đốc Ôn thì sao?”

Thịnh Nịnh nhíu mày, cắn răng hơi xấu hổ tức giận nói: “... Đồ đàn ông già không biết xấu hổ.”

Thịnh Thi Mông đã trải qua nhiều mối tình nên kinh nghiệm dày dặn, chỉ một câu nói của chị gái, cô ấy hiểu trong chớp mắt.

Hai người này.

Có chuyện gì vậy?

Thịnh Thi Mông cũng không biết nên nói gì cho phải.

Đúng là khe nhiều không có miệng.

“Em nói mặt hai người không đau sao?” Thịnh Thi Mông trợn trắng mắt, nửa ngày cũng chỉ nghẹn ra một câu như vậy: “Trong khoảnh khắc hai người đối mặt nhau, chẳng lẽ chưa từng hổ thẹn với em và Ôn Chinh một giây nào sao?”

Thịnh Nịnh: “...”

Thịnh Thi Mông thở dài nặng nề.

Trước kia có người nghĩ đến chị gái mình và tổng giám đốc Ôn, thậm chí còn đùa giỡn, mỗi lần đều bị Thịnh Nịnh kiên quyết phủ nhận.

Nhưng lúc đó rõ ràng Thịnh Nịnh rất kháng cự mối quan hệ với Ôn Diễn, thậm chí Thịnh Thi Mông có thể nhìn ra được, chị gái mình rất ghét Ôn Diễn, lấy lòng nịnh nọt Ôn Diễn chẳng qua là bởi vì Ôn Diễn có thể cho một ngôi nhà và tiền bạc mà chị gái tha thiết ước mơ.

Cho nên khoảnh khắc nhận được chuyện của Thịnh Nịnh, Thịnh Thi Mông sửng sốt vài phút đồng hồ.

Thậm chí cô ấy hoài nghi có phải Thịnh Nịnh chơi trò đại mạo hiểm bị thua hay không, nhưng nghĩ lại, ngoại trừ hai chị em các cô, không ai biết hai anh em nhà họ Ôn có dính dáng, các cô cũng không có khả năng nói cho người khác biết, làm sao có thể là trò đại mạo hiểm đây.

“Vậy bây giờ chị định làm gì?” Thịnh Thi Mông dừng một chút rồi nói tiếp: “Trước kia em từng theo đuổi Ôn Diễn một thời gian, có điều là đuổi không kịp, chị sẽ không vì chuyện này mà cãi nhau với em chứ?”

Lúc này Thịnh Nịnh mới nhớ tới, trước kia Thịnh Thi Mông từng theo đuổi Ôn Diễn.

Cô ngửa đầu uống hơn phân nửa ly rượu trái cây, đầu óc càng rối loạn.

Thịnh Thi Mông còn chưa ý thức được sắc mặt Thịnh Nịnh có gì đó không đúng, lại tiếp tục sâu kín nói: “Hơn nữa Cao Nhị cũng từng theo đuổi Ôn Diễn…”

“Đừng nói nữa.” Thịnh Nịnh thống khổ che đầu: “Chị chỉ là một kẻ ngốc thấy tiền sáng mắt mà thôi.”

Trước kia người đàn ông đối xử lạnh nhạt với cô bao nhiêu, hơn nữa anh còn khinh thường cô nữa.

Bây giờ anh làm vài điều ngon ngọt với cô, nói vài câu thật lòng, dùng mấy cách theo đuổi vụng về, thế mà cô không có triển vọng rơi vào tay giặc.

“... Không trách chị, muốn trách thì trách Ôn Diễn.” Thịnh Thi Mông yêu đương nhiều, kiến thức cũng nhiều cho nên tiêu hóa cũng nhanh, lúc này có thể an ủi Thịnh Nịnh rồi: “Vừa có tiền vừa lớn lên lại đẹp trai thì thôi đi, cuộc sống riêng tư còn sạch sẽ, không lưu tình khắp nơi, kiểu đàn ông này... Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta là người phàm tục chứ.”

“... Em không mắng chị tỉnh ra sao?” Mặt mày Thịnh Nịnh phức tạp nhìn cô ấy.

Thịnh Thi Mông: “Không phải chị tỉnh lắm rồi à? Hơn nữa những thứ tình cảm này cũng không nói rõ ràng được.”

Sau đó cô ấy vuốt cằm lẩm bẩm nói: “Bây giờ chủ yếu là đến lúc đó nên giải thích với Cao Nhị như thế nào…”

“Cậu ấy không cần biết.” Thịnh Nịnh ngắt lời em gái.

“Hử?” Thịnh Thi Mông nói: “Nhưng nếu chị và Ôn Diễn bên nhau, sớm muộn gì chị ấy cũng sẽ biết.”

“Sẽ không ở bên nhau. Thái độ của chị và em đối với tình cảm là khác nhau, em cảm thấy nếu tình cảm là niềm vui tức thời trước mắt thì cứ tận hưởng, miễn là được bên nhau, dù sau này chia tay cũng không sợ cảm thấy hối tiếc.” Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Nhưng chị không phải là người chỉ nhìn thấy như vậy, ví dụ như bố chị, ví dụ như mẹ em cho nên, đến bây giờ chị cũng không có cách nào tha thứ cho họ.”

Thịnh Thi Mông nghe cô nhắc tới Thịnh Khải Minh và Thạch Bình, mặt mày cứng lại, nhẹ giọng nói: “Em hiểu.”

“Chuyện của em và Ôn Chinh, chị không có tư cách nhúng tay vào.” Thịnh Nịnh nói: “Em tự quyết định đi.”

“Ý chị là sao?” Thịnh Thi Mông hơi khó hiểu: “Vậy căn hộ Ôn Diễn cho chị thì sao?”

Thịnh Nịnh bình tĩnh: “Nếu anh ấy muốn lấy lại thì lấy lại đi, chị cũng không muốn nợ anh ấy. Sau này chị cũng không nghĩ mấy chuyện bánh rơi từ trên trời xuống nữa, kiên định kiếm tiền cũng sống tốt, còn hơn là tự bản thân mình tra tấn mình như hiện tại.”

Thịnh Thi Mông cảm thấy Thịnh Nịnh là người lý trí đến mức khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

Lại làm cho người ta cảm thấy rất đau lòng, làm cho người bên ngoài không có cách nào trách móc sự nhát gan và chùn bước của cô.

“Chị, bây giờ chị dứt khoát như vậy, không sợ sau này hối hận sao?”

Thịnh Nịnh lắc đầu nói: “Căn bản là tụi chị không thích hợp, dù là ai cũng có thể nhận ra được. Nếu như chị và anh ấy bên nhau, lỡ như sau này tách ra, có lẽ chị sẽ không quên anh ấy được, cả đời này cũng không có cách nào thoát ra được.”

Cho dù biết nói ra có thể sẽ bị Thịnh Thi Mông chê cười nhưng cô vẫn cảm thấy nói ra thì sẽ nhẹ lòng hơn.

May mắn mà lúc này còn có người nghe cô nói thật lòng.

Thịnh Nịnh hơi nghẹn ngào một chút, hơi không cam lòng nói: “... Thật ra, bây giờ chị đã cực kì cực kì thích anh ấy rồi.”

Nhưng tiếc nuối càng nhiều sau này khó quên càng nhiều.

Rốt cuộc chờ đến giờ đóng cửa, Thịnh Nịnh mới tạm biệt Thịnh Thi Mông.

“Em đi ký túc xá chị ngủ nhé?” Thịnh Thi Mông hơi lo lắng cho Thịnh Nịnh, không muốn tách khỏi chị gái: “Hôm nay em ngủ với chị.”

Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không cần, sẽ làm phiền bạn cùng phòng của chị.”

Dù sao ký túc xá cũng không phải là không gian cá nhân của cô.

Thịnh Thi Mông cũng không muốn quấy rầy chị Vũ Hàm, đành phải nói: “Vậy nếu chị ngủ không được thì lên WeChat tìm em, tụi mình nhắn tin nói chuyện phiếm.”

“Được.”

Sau khi tạm biệt Thịnh Nịnh, Thịnh Thi Mông đứng suy nghĩ tại chỗ rất lâu cuối cùng vẫn lựa chọn lấy điện thoại ra nhắn tin cho Ôn Chinh.

“Khi nào anh dẫn em đi gặp bố anh?”

“Em muốn diễn vở kịch này cho xong.”

Thịnh Nịnh muốn hoàn toàn phân rõ giới hạn với Ôn Diễn vậy thì bên cô ấy không thể dính dáng gì đến Ôn Chinh nữa.

Cô và Thịnh Nịnh đã ở căn hộ kia suốt một kỳ nghỉ đông, trong căn hộ đã có dấu vết cuộc sống của hai người, trong kỳ nghỉ đông này, các cô đi dạo ở IKEA* rất nhiều lần nên căn hộ càng ngập tràn chi tiết thuộc về hai cô nhiều.

*IKEA là một doanh nghiệp tư nhân của Thụy Điển. Hiện nay, đây là tập đoàn bán lẻ đồ nội thất lớn nhất thế giới; chuyên về thiết kế đồ nội thất bán lắp ráp, thiết bị và phụ kiện nhà ở.

Cho dù Thịnh Nịnh nói không để ý đến việc Ôn Diễn lấy lại nhà hay không nhưng cô cũng không muốn thất bại trong gang tấc như thế được.

-

Một tuần mới Thịnh Nịnh trực tiếp xin nghỉ, kỳ thực tập của cô đã kết thúc lâu rồi, vì giúp chị Lệ nên mới đồng ý ở lại thêm nửa tháng, cho nên khi cô nói trường học có việc gấp phải xin nghỉ hai ngày, Từ Bách Lệ cũng không nói thêm gì, trực tiếp cho cô nghỉ.

Tổng giám đốc thiếu một sinh viên thực tập vẫn cứ làm việc bình thường như bình thường.

Buổi chiều thứ hai Ôn Diễn mới đến công ty, lúc đi ngang phòng tổng giám đốc làm, anh dừng bước, liếc mắt nhìn vị trí sinh viên thực tập trống không kia.

“Tổng giám đốc Ôn?” Trợ lý Trần nhắc nhở anh.

Anh lấy lại tinh thần, hỏi: “Thịnh Nịnh không đến làm việc sao?”

“Cô ấy xin nghỉ, sắp tốt nghiệp nên lu bu nhiều việc vặt.”

Cũng không biết đến cùng là chuyện vặt nhiều hay là đang trốn anh nữa.

Ôn Diễn thu mắt, đi thẳng về phía phòng làm việc của mình.

Đối với anh mà nói cuối tuần và thời gian đi làm bình thường không có ranh giới rõ ràng, có lúc cuối tuần vẫn phải làm việc, cuối tuần cũng phải tăng ca hoặc đi công tác như cũ.

Tuần trước anh lãng phí nguyên cả ngày chủ nhật, vì vậy tuần này tài liệu văn kiện tồn đọng chờ phê duyệt cũng nhiều hơn.

Nhưng mà tiêu hao thời gian của cả ngày chủ nhật cũng không thể điều chỉnh cảm xúc tích cực, ngược lại sau khi thứ hai đi làm càng khó giấu mệt mỏi.

Đến buổi tối chuẩn bị tan tầm, Ôn Diễn xoa xoa giữa mày, gọi điện thoại bảo tài xế chờ ở dưới lầu sau đó khoác áo khoác đi ra khỏi phòng làm việc.

Lúc đi ra đúng lúc nghe thấy Từ Bách Lệ đang nói chuyện phiếm với anh Trần, giống như là đang tán gẫu chuyện có phải sinh viên thực tập đợi đến khi các trường Đại học thống nhất chiêu sinh mùa xuân mới có định số hay không.

Ôn Diễn dừng bước.

Từ Bách Lệ và anh Trần nhìn thấy anh, vội vàng đứng dậy chào hỏi: “Tổng giám đốc Ôn, sắp tan tầm rồi sao?”

Anh ừ một tiếng, dường như lơ đãng hỏi: “Kỳ thực tập của Thịnh Nịnh sắp kết thúc à?”

“Đúng vậy.” Từ Bách Lệ nói: “Báo cáo thực tập của em ấy mới viết xong, vừa mới gửi cho tôi.”

“Gửi tôi xem một chút.”

Từ Bách Lệ cũng không biết vì sao tổng giám đốc Ôn lại cảm thấy hứng thú với báo cáo thực tập của Thịnh Nịnh, hàng năm công ty đều tuyển dụng sinh viên thực tập, nếu mỗi một phần báo cáo thực tập anh đều xem vậy cũng không rảnh xử lý chuyện khác đâu.

Nhưng tổng giám đốc Ôn muốn, tuy rằng không biết mục đích nhưng chị ấy cũng không cần phải che giấu.

“Vậy tôi sẽ gửi lên WeChat của ngài.” Từ Bách Lệ nói.

Ôn Diễn ừ một tiếng, lấy điện thoại hơi rung trong túi áo khoác ra.

Toàn bộ bài báo cáo logic rõ ràng, ngôn ngữ lưu loát, trong đoạn cuối cùng cô cảm ơn rất nhiều người, chị Lệ, tiền bối anh Trương, còn có trợ lý Trần và thư ký Trương, còn có Ôn Diễn.

Nhưng rất đơn giản, chỉ là một câu chính thức "Cảm ơn tổng giám đốc Ôn đã giúp đỡ và khuyến khích tôi trong thời gian thực tập, giúp tôi có kinh nghiệm và những điều có ích trong khoảng thời gian này”.

Ở chung suốt mấy ngày nay, thế mà cô chỉ khéo léo có lệ cô đọng thành một câu đơn giản như văn mẫu như vậy.

Vừa làm cho người ta tức giận, vừa làm cho người ta không tìm thấy chỗ sai lầm.
« Chương TrướcChương Tiếp »