Chương 59
Nhìn cô chậm chạp đến mức không biết rốt cuộc anh vừa mới làm cái gì, còn ở đó mà đắc ý kiêu ngạo, Ôn Diễn cong môi cười yên lặng.
Cho rằng nhất định anh sẽ nói lại mình nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy chi hết.
“À đúng rồi.” Thịnh Nịnh đành phải tìm lời nói: “Có chuyện về em gái tôi và Ôn Chinh, tuần này bận quá còn chưa nói chuyện riêng với anh kịp.”
Đúng lúc bây giờ ở cửa cầu thang chỉ có hai người họ, nhân tiện nói rõ ràng rành mạch luôn.
Thịnh Nịnh vẫn cho rằng Ôn Chinh thật sự là lãng tử quay đầu cho nên lúc trước cô còn ôm vài phần áy náy với vị cậu hai này, Kết quả là cô ngây thơ quá, suy nghĩ tình cảm của vị này quá đơn giản.
Ôn Chinh muốn lợi dụng Thịnh Thi Mông để chống đối với bố, chứ không phải Ôn Diễn.
Điều đó có nghĩa là trước mắt nay Ôn Diễn đang thay bố gây áp lực cho đôi tình trẻ này, một khi Ôn Diễn không làm được thì Thịnh Thi Mông sẽ đối mặt với người phản đối chân chính trong mối tình này.
Bố của hai anh em, thậm chí là cả nhà họ Ôn.
Cái này khó đối phó hơn Ôn Diễn rất nhiều.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Cho nên thật ra cô không đồng ý với cách làm của Thịnh Thi Mông nhưng đây cũng là tình cảm của Thịnh Thi Mông, cô đã can thiệp quá nhiều, không muốn can thiệp nhiều hơn nữa.
Thịnh Nịnh cũng nghĩ thông suốt đơn giản, chỉ cần kết quả không thay đổi, quá trình như thế nào cũng không sao cả, lúc trước Thịnh Thi Mông phối hợp với cô, bây giờ đổi lại cô phối hợp với Thịnh Thi Mông.
Đứng trong góc nhìn của điệp viên trên cao mà nhìn thực sự là đối phó với cả hai bên quá khó khăn.
Nghe cô nhắc tới Ôn Chinh, Ôn Diễn thu mắt, ý bảo cô tiếp tục nói.
“Họ sẽ chia tay.” Thịnh Nịnh nói: “Chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.”
“Tôi muốn con số cụ thể.” Ôn Diễn cũng không chấp nhận cách nói này, thản nhiên hỏi: “Chẳng lẽ phải đợi đến ngày nó kết hôn?”
Thịnh Nịnh phản bác theo bản năng: “Anh nghĩ nhiều rồi, sao tụi nó có thể kết hôn được.”
“Cô đừng quên, bởi lẽ lý do phản đối Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông qua lại là bởi vì Ôn Chinh có ý định kết hôn.”
Có cái rắm á, tất cả toàn là diễn kịch.
Trong lòng Thịnh Nịnh rõ rành rành, ngoài miệng lại nói chắc chắn: “Có ý định này cũng vô dụng thôi, cho dù Ôn Chinh thật sự đi kết hôn thì cũng không được sự đồng ý của người nhà, có kết hôn thì chẳng khác nào là tra tấn mình, đạo lý này tôi hiểu, chắn chắn Ôn Chinh cũng hiểu thôi.”
Bởi vì khoảng cách gia đình giữa hai người và sự phản đối của gia đình sẽ trở thành một khoảng cách vĩnh viễn trong cuộc hôn nhân này.
Cho dù ngay từ đầu tình yêu nồng thắm kia sẽ tạm thời che dấu ngăn cách bảo vệ tất cả nhưng trải qua tháng năm dài lâu, nhìn những khoảng cách như đã biến mất này sẽ chậm rãi nâng cấp trở thành mâu thuẫn cho đến khi hủy diệt triệt để tình cảm giữa hai người.
Thịnh Nịnh không tin đạo lý đơn giản cô có thể hiểu được mà Ôn Chinh và Thịnh Thi Mông sẽ không hiểu cả.
Cho nên cho dù hai người họ nhập vai sâu sắc hơn nữa, nhất định sẽ không lấy hôn nhân làm trò đùa.
Ôn Diễn nhíu mày, ánh mắt dần dần nguội lạnh.
Anh nhìn Thịnh Nịnh, đột nhiên rất nhẹ nhàng cười.
Hai người không phải là con nít con nôi, họ là những người đã trải qua cuộc sống của người trưởng thành.
Biết rõ hậu quả của tình cảm bồng bộc, vì vậy họ có thể kiểm soát bản thân và không làm những điều ngu ngốc.
“Cô nói đúng, nó hiểu.” Anh nói.
Thịnh Nịnh thấy anh bị mình thuyết phục, trong lòng tạm thời thở phào nhẹ nhõm, thăm dò hỏi: “Vậy ok rồi nhỉ, bây giờ chúng ta trở về đi? Tôi đoán chút nữa sẽ tới thời gian bốc thăm trúng thưởng rồi.”
Vì tránh hiềm nghi, Thịnh Nịnh bảo Ôn Diễn trở lại hội trường cuộc họp thường năm trước, đợi vài phút sau cô mới rời khỏi cầu thang.
Lúc trở lại hội trường, mấy tiền bối mặc quần áo gấu bông với cô đã thay quần áo xong xuôi rồi, đang đứng ăn điểm tâm nói chuyện phiếm với nhau.
Anh Trương là người đầu tiên nhìn thấy mèo chiêu tài đi về phía mình trong đám người, không nhịn được cười ra tiếng, vừa dùng sức vẫy tay với cô vừa trêu ghẹo nói: “Tiểu Thịnh em vừa mới đi đâu trốn đấy? Anh còn tưởng em đi thay quần áo rồi chứ, em định mặc bộ đồ này về nhà à?”
Thịnh Nịnh sững sờ hỏi: “Mọi người thay xong hết rồi hả?”
“Mấy ông chú tụi anh thay đâu chả được? Có ai thèm nhìn đâu.” Anh Trương nói: “Chị Lệ đi tìm em đủ chỗ đó, nhanh chóng gọi điện thoại cho cô ấy đi.”
Thịnh Nịnh dạ một tiếng, vừa trở về lập tức chạy ra ngoài, vừa chạy vừa ôm mũ mèo lỡ nó rơi xuống.
Anh Trương với mấy ông chú khác ở phía sau nhìn thấy thế vui vẻ không chịu nổi.
Một đồng nghiệp nam nói: “Làm khó Tiểu Thịnh quẩy tưng tưng với mấy ông chú già như chúng ta, cậu nói nếu tổng giám đốc Ôn không phản đối đề nghị ban đầu của chúng ta thì tốt biết bao, nói không chừng lúc này có rất nhiều người đến hỏi WeChat Tiểu Thịnh à nha.”
Một người khác cũng nói: “Đúng vậy, thật là một cô gái xinh đẹp, đội mũ mèo che hết mặt rồi, uổng quá.”
“Tui nói chính Tiểu Thịnh cũng không vội vàng tìm bạn trai, cần hai người lo lắng chắc?” Anh Trương không thèm để ý nói: “Hiện tại thế đạo* đã thay đổi rồi, mục tiêu quan trọng của các cô gái là sự nghiệp.”
*Lẽ thường của việc đời.
Không bao lâu sau, Thịnh Nịnh thay trang phục mèo chiêu tài cồng kềnh xong, chải tóc một lần nữa, thay một chiếc váy hơi trang trọng rồi trở về hội trường cuộc họp thường năm với chị Lệ.
Thịnh Nịnh thay quần áo xong thì đi chào hỏi các tiền bối, uống thêm hai ly rượu, cuối cùng mới đến thời gian tự do hoạt động.
Cô cầm một đ ĩa cơm đi đến khu vực tự phục vụ chọn điểm tâm ăn, đang suy nghĩ là chọn bánh nhung đỏ hay bánh rừng đen*, đột nhiên bên cạnh đột nhiên có một giọng nói: “Tìm
một vòng lớn mới tìm thấy cậu.”
*Bánh BLack Forest hay bánh rừng đen là một món bánh đặc trưng đến từ khu rừng đen ở nước Đức. Hương vị đặc trưng của bánh rừng đen có được từ loại rượu mang tên Kirsch Wasser làm từ trái cherry chua được trồng tại Black Forest.
Thịnh Nịnh quay đầu nhìn, là Cao Nhị.
Cao Nhị cười hỏi: “Đi đâu vậy? Cuộc họp thường năm mà cậu cũng đến trễ nữa hả.”
Thịnh Nịnh không nói với Cao Nhị rằng cô sẽ lên sân khấu nhảy, ngay cả Thịnh Thi Mông cô cũng không nói.
Đội mũ gấu bông không ai hay biết, đương nhiên có thể nhảy không kiêng nể gì rồi, cởi mũ thì da mặt cũng mỏng theo.
“Có chuyện riêng á.” Thịnh Nịnh nói có lộ: “Cậu tìm tớ làm gì đó.”
Tìm cậu nói chuyện á.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn người trong bộ phận của cậu thì sao? Hôm nay không đến à?”
Cao Nhị nhún vai nói: “Đến rồi nhưng trận đấu của tớ với họ kết thúc rồi nên tớ tìm cậu đó.”
Thịnh Nịnh nhanh chóng phản ứng lại trận đấu mà Cao Nhị nói là gì.
Đối với một số cô gái, quần áo mặc trong cuộc họp hàng năm không được gọi là quần áo, đó là trang phục chiến đấu.
Bởi vì bình thường đi làm không thể mặc bắt mắt điệu đà, vì thế giống như các cuộc họp thường năm như thế này, toàn bộ trụ sở chính bao gồm một số nhân viên phòng ban bộ phận tụ họp, trước mặt nhiều người như vậy nên tất nhiên phải cố gắng làm sao cho mình đẹp lồ ng lộn, thể hiện giá trị của bản thân.
Cao Nhị mặc chiếc váy nhỏ bằng thủ công xa xỉ trên người, cũng đủ để đánh bẹp dí các trang phục chiến đấu khác, cô ấy phối thêm túi xách to bằng bàn tay, tuy rằng nhỏ nhưng giá cả cũng mấy vạn, quả thực rất không khiêm tốn.
Nhưng thật lòng mà nói “thi đấu” này cũng chỉ giới hạn ở các đồng nghiệp có mối quan hệ ngoài mặt bình thường.
Thịnh Nịnh không nằm trong phạm vi “thi đấu” của Cao Nhị cho nên ở trước mặt cô Cao Nhị cũng không có gì cần thiết cố ý nói “Úi trời thật ra tôi không cố ý ăn mặc, chỉ lấy đại một cái trong tủ quần áo thôi”.
“Tớ cố ý tìm stylist cho ý kiến, đương nhiên kết quả là toàn thắng.” Cao Nhị đắc ý nhướng mày, lại nhìn về phía váy trên người Thịnh Nịnh: “Váy này của cậu cũng đẹp, càng nổi bật làn da trắng của cậu, mua đâu thế?”
Thịnh Nịnh vừa chọn điểm tâm vừa nói: “Mua trên mạng.”
“Thương hiệu gì vậy?”
“Không để ý nơi.” Thịnh Nịnh nói: “Cậu gõ từ khóa váy nhung kiểu Pháp, chắc là có thể tìm ra ấy, cái váy nào bốn trăm là váy tớ mua.”
Cao Nhị im lặng vài giây, biểu cảm phức tạp nói: “Tuyệt vời, cậu mặc váy bốn trăm, còn tớ mặc váy bốn vạn lại có một hiệu ứng như nhau.”
Cũng không đợi Thịnh Nịnh nói gì, Cao Nhị lại cảm thán nói: “Có ngoại hình thật tốt, hôm nay Thi Mông cũng chỉ mặc một chiếc váy bảy tám trăm đồng, cũng giống như tiên nữ.”
Vừa nãy Thịnh Thi Mông còn đang nói chuyện phiếm với Cao Nhị, giữa chừng bạn trai gọi điện thoại tới nên ra ngoài nghe điện thoại, lúc này còn chưa về.
“Có tiền vẫn tốt hơn.” Giọng điệu Thịnh Nịnh thành thật: “Người có ngoại hình không nhất định phải có tiền, nhưng người có tiền nhất định phải có ngoại hình.”
Cao Nhị lập tức cười ra: “Cảm ơn chị em, ngày mai tớ sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ.”
Hai người bưng đ ĩa cơm trò chuyện một lát, lúc này người dẫn chương trình lên sân khấu, rốt cục cũng đến được phần bốc thăm trúng thưởng được mọi người chú ý nhất.
Giải nhất năm nay là một tour du lịch bảy ngày đi châu Âu sang trọng hơn so với những năm trước.
Ngay sau khi giải thưởng này được công bố, tất cả mọi người tại cuộc họp thường năm đều điên cuồng, tiếng la hét liên tiếp vang lên.
“Vậy bây giờ chúng ta mời tổng giám đốc Ôn lên sân khấu cho chúng ta lần lượt bốc thăm may mắn năm nay!”
Ôn Diễn vừa lên sân khấu, Thịnh Nịnh lập tức buông đ ĩa cơm xuống, chắp hai tay lại, yên lặng cầu nguyện ở trong lòng.
Trúng tôi trúng tôi trúng tôi trúng tôi!!!
Kết quả Cao Nhị bên cạnh cũng đi theo cầu nguyện.
“Tiêu thư Cao.” Giọng Thịnh Nịnh đầy khó chịu: “Giai cấp tư sản các cậu đừng đến cướp vận may với nhân viên làm công vô sản như tụi tớ được không?”
Cao Nhị dở khóc dở cười giải thích: “Không phải tớ muốn bốc thăm trúng thưởng, tớ chỉ muốn trúng giải an ủi lên sân khấu, sau đó đứng cùng Ôn Diễn.”
Thịnh Nịnh: “...”
Được rồi, là cô lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Thịnh Nịnh liều mạng muốn trúng giải nhất, cuối cùng ông trời cũng coi như không phụ cô, cô trúng giải ba, một máy lọc không khí.
Nhân viên trong phòng tổng giám đốc nghe thấy Thịnh Nịnh rút trúng giải ba, lập tức hâm mộ hô lên.
“Tiểu Thịnh! Cô may mắn quá đi!”
“Đãi mọi người đi.”
“Làm thêm vài năm nữa đoán chừng cũng có thể trúng giải nhất.”
Mặc dù không phải là giải nhất nhưng cũng rất tốt, cô không có ý định chiết khấu giải thưởng này, vừa vặn có thể chuyển đến căn hộ để sử dụng.
Thịnh Nịnh hào hứng phấn chấn lên sân khấu, cô vừa lên sân khấu, quả nhiên dưới sân khấu có người hỏi nhỏ hỏi cô gái này là ai, vì thế người biết liền nói đây là sinh viên thực tập mới do làm việc bên phòng tổng giám đốc.
Xưa này Tập đoàn Hưng Dật có tiền nên ưa chi làm nấy, bình thường thưởng cho nhân viên và phúc lợi các thứ cũng không ít, càng không có quy định sinh viên thực tập không thể bốc thăm trúng thưởng lớn tại cuộc họp thường năm, mỗi người đều có phần, tất cả đều dựa vào may mắn.
Cởi bỏ bộ trang phục gấu bông cồng kềnh kia, Thịnh Nịnh mặc một chiếc váy kiểu Pháp màu đen trắng, mái tóc xoăn dài dịu dàng xoã sau đầu, không có trang sức dư thừa, chỉ có một cái khuyên tai nhỏ trên tai điểm xuyết trên khuôn mặt tươi cười của cô.
Cô phấn khởi nhận lấy thẻ giải thưởng từ tay tổng giám đốc Ôn.
“Cám ơn tổng giám đốc Ôn.”
Người đàn ông vô thức nhếch môi, nhướng mày nhìn cô: “Cũng không phải bốc trúng giải nhất, vui dữ vậy.”
“Đủ rồi, giải nhất đối với tôi mà nói quá lớn." Thịnh Nịnh cảm thấy rất thỏa mãn: “Làm người phải biết thỏa mãn.”*
*知足常乐: Tri túc thường nhạc: Mô tả sự hài lòng và hạnh phúc với những gì đã đạt được
Hội trường quá ồn ào, hai người mặt đối mặt nói chuyện, ngay cả người dẫn chương trình đứng bên cạnh cũng không nghe thấy, Thịnh Nịnh nhận thưởng xong thì xuống sân khấu.
Mà sự thật đã chứng minh cái gọi là có lòng trồng hoa không nở, vô tình cắm liễu lại xanh.
Giải ba bị một sinh viên thực tập ẵm đi mất, kết quả giải nhất cũng bị một sinh viên thực tập lấy luôn.
“Mạ nó, sinh viên thực tập được buff rồi.”
“Sinh viên thực tập kỳ này trâu bò nha.”
Cao Nhị trúng giải nhất nhưng vẻ mặt lại khổ sở: “Gòi xong, tớ cướp may mắn của cậu thật rồi.”
Thịnh Nịnh vốn cũng chỉ nói đùa, cười nói: “Đó là may mắn của cậu, mau đi lên nhận thưởng đi.”
Cao Nhị mang tâm trạng vừa áy náy vừa kích động lên sân khấu, càng đến gần Ôn Diễn, nhịp tim cô ấy lại càng không khống chế được.
Người đàn ông thản nhiên nói với cô: “Xin chúc mừng.”
Đây là hai từ duy nhất anh nói với cô ấy sau khi cô ấy lên sân khấu.
Nhưng Cao Nhị vẫn hết sức mừng rỡ, khẩn trương đến ngón tay run rẩy, nhìn khuôn mặt lạnh lùng gần kề này, cô ấy càng nhìn càng cảm thấy đẹp trai.
Đám tinh anh mặc cổ áo trắng* dưới sân khấu ai nấy đều lăn lộn làm việc nhiều năm như vậy, đã gặp rất nhiều việc đời, nhìn ra cách ăn mặc của sinh viên thực tập này không tầm thường.
*Ý chỉ thành phần tri thức, nhân viên công chức.
Một số đồng nghiệp hóng hớt đang thảo luận về sinh viên thực tập này.
“Phú nhị đại* à? Vậy tại sao không đi công ty bố mẹ mình trực tiếp nhảy dù** làm lãnh đạo nhỏ mà đến chỗ chúng ta thực tập vậy?”
*Thế hệ nhà giàu thứ hai.
**Tương tự như đi cửa sau,...
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
“Còn vì gì nữa, tất nhiên là vì tổng giám đốc Ôn của chúng ta rồi.”
Sếp Ôn Diễn của mọi người vừa trẻ đẹp vừa độc thân, hơn nữa anh không chỉ là kiểu phú nhị đại hào quang sáng chói mà năng lực làm kiểu các thứ cũng không chê được.
Nghĩ như vậy mới thấy vị phú nhị đại Cao Nhị này không đi công ty của mình mà tới đây thực tập rất hợp lý.
Trong thời gian ngắn mọi người bừng tỉnh ra, khóe miệng lộ nụ cười hê hê.
Lúc này Thịnh Nịnh cũng nhìn Cao Nhị trên sân khấu, yên lặng hâm mộ số may mắn tốt của Cao Nhị.
Quả nhiên người có tiền độ may mắn cũng cao.
Hơn nữa cô cảm thấy, chiếc váy thủ công đắt tiền trên người Cao Nhị cộng với nhìn áo sơ mi thủ công của Ôn Diễn cũng rất hợp.
Mọi người đều biết trong nhà Cao Nhị có tiền, là một phú nhị đại tới đây trải nghiệm cuộc sống cho nên không kể cô ấy mặc váy đắt tiền cỡ nào cũng sẽ không có ai cảm thấy kỳ quái.
Thật ra trong căn hộ cũng có rất nhiều váy để cô lựa chọn, ngay từ đầu cô cũng muốn chọn một chiếc váy từ bên trong để tham dự cuộc họp thường năm nhưng những chiếc váy trong tủ đều quá đắt, tạm thời chưa thích hợp để một sinh viên thực tập có thể mua nổi mà mặc.
Vì vậy, cuối cùng cô đã đặt một chiếc váy không đắt tiền trên mạng.
Thịnh Nịnh thở dài, lẩm bẩm: “Cố gắng kiếm tiền thôi.”
Bốc thăm trúng thưởng kết thúc, Ôn Diễn nói đơn giản vài câu ở trên sân khấu, trong lòng các nhân viên của anh, anh luôn là một cấp trên lạnh lùng mặt như cục băng, hôm nay cũng giống như những ngày thường, không có những lời phát biểu hoa lệ dài dòng kia, nói ngắn gọn súc tích, tích chữ như vàng.
“Cuối cùng chúc mọi người một năm mới hạnh phúc.”
Dưới sân khấu là mọi người đồng thanh đáp lại: “Chúc sếp năm mới vui vẻ!”
Bởi vì hôm nay Cao Nhị trúng giải nhất lên sân khấu mà có cơ hội tiếp xúc trực tiếp với Ôn Diễn nên vui vẻ không chịu nổi, xuống sân khấu một cú là rót cho mình vài ly rượu liền.
Lúc Thịnh Thi Mông nghe điện thoại trở về, Cao Nhị đã nửa say chuếnh choáng.
Cô ấy mờ mịt nhìn về phía Thịnh Nịnh, Thịnh Nịnh giải đáp: “Trúng giải nhất, lại tiếp xúc gần gũi với tổng giám đốc Ôn, đầu óc k1ch thích quá độ.”
Thịnh Thi Mông à một tiếng, hiểu rõ: “Thì ra là tiền và đàn ông rơi xuống đầu cũng một lúc, khó trách.”
Cao Nhị nhìn thấy Thịnh Thi Mông trở về, lập tức ôm cô cảm thán cảm thán: “Hu hu hu đẹp trai quá, anh ấy thật sự đẹp trai lắm, chắc chắn tớ phải đuổi theo anh ấy! Chắc chắn!”
Thịnh Thi Mông vỗ lưng cô ấy cổ vũ có lệ: “Cố lên, tớ đánh giá cao cậu.”
Chắc khoảng gần mười một giờ cuộc họp thường năm này mới hoàn toàn hạ màn, hôm nay có rất nhiều người đã uống rượu, có người uống hi hi ha ha say đến mức không đi không đứng được, chỉ có thể bị mấy đồng nghiệp vác đi.
Thịnh Thi Mông đỡ Cao Nhị, Thịnh Nịnh vác máy lọc không khí cùng nhau rời khỏi công ty.
Ba cô gái và một máy lọc không khí đứng trước cửa công ty chờ một lúc, tài xế nhà Cao Nhị đến đón cô.
Tiễn Cao Nhị đi, hai chị em đồng thời thở phào nhẹ nhõm, gọi một chiếc xe chuẩn bị trở về căn hộ.
Trên xe, tài xế rất chi là hào hứng dồi dào mở tình ca, Thịnh Nịnh dựa vào lưng ghế, vô thức ngáp một cái.
“Em muốn mua vé.” Đột nhiên Thịnh Thi Mông mở miệng, giọng điệu hơi do dự: “Chị đi với em không?”
Thịnh Nịnh không nói gì.
Thịnh Thi Mông biết ý cô, vì thế nói: “Nếu chị không muốn trở về, vậy em cũng ở lại đây với chị.”
“Không cần.” Thịnh Nịnh dừng một chút, nói: “Chúng ta về cùng nhau.”
Ánh mắt Thịnh Thi Mông lập tức sáng lên, vui vẻ nói: “Thật hả chị?”
“Ời, mấy ngày trước bố chị gọi điện hối chị trở về.”
Thịnh Thi Mông cười nói: “Chắc chắn là ông ấy nhớ chị rồi.”
Môi Thịnh Nịnh giật giật, nhớ lại giọng điệu của Thịnh Khải Minh, tuyệt đối không giống như vì nhớ cô nên mới hối cô về.
Qua điện thoại, bố ra lệnh cho cô phải về nhà trong năm nay, miễn là năm nay trở lại, mấy năm sau cô thích đi đâu thì đi.
Thịnh Nịnh nghĩ nếu đây thật sự là lần cuối cùng về nhà ăn Tết, vậy thì trở về đi.
“Bên đó có tuyết không?” Thịnh nhìn cửa sổ xe, đột nhiên hỏi.
“Hả?” Thịnh Thi Mông lấy điện thoại di động ra, kiểm tra thời tiết ở quê, lắc đầu nói: “Không có.”
Thịnh Nịnh thở dài.
Cô không thích thành phố không có tuyết.
*
Cùng Thịnh Nịnh hoàn tất ngày về nhà, Thịnh Thi Mông đã đặt trước hai vé trên điện thoại, à là cướp vé chứ, còn cố ý mua vé VIP, sau khi chuẩn bị đầy đủ như vậy cuối cùng cũng mua được hai vé máy bay về quê.
Bởi vì Tết, lúc này công ty đã trống không rất ít người, nhân viên cũng nghỉ dần dần.
Một ngày trước khi Thịnh Nịnh về nhà còn đang làm việc ở công ty, gặp trợ lý Trần gần tết mới rảnh rỗi.
Trợ lý Trần là người địa phương, không có phiền não phải tàu xe máy bay về quê nên thuận miệng hỏi Thịnh Nịnh dự định sắp xếp như thế nào.
Tuy rằng Thịnh Thi Mông có một chiếc MINI* Ôn Chinh đưa nhưng xe chạy qua lại không lái về được, còn phải dừng ở sân bay, phí đậu xe vừa đắt vừa không cần thiết nên các cô vẫn quyết định bắt taxi đi.
*MINI là thương hiệu ô tô cỡ nhỏ và được xem là biểu tượng của nước Anh vào những năm 1960. Hiện tại, MINI đã thuộc sở hữu của tập đoàn BMW, trước đó là Tập đoàn ô tô Anh quốc (BMC).
Trợ lý Trần cảm thấy hành lý của hai cô gái chắc chắn nhiều, bắt taxi cũng không tiện nên chủ động đề nghị đưa các cô ra sân bay.
Đương nhiên Thịnh Nịnh không từ chối, nói cảm ơn một tiếng, chờ Tết xong trở về sẽ mời anh ta đi ăn cơm.
Vì thế ngày về nhà, như trợ lý Trần đoán không sai, hai cô gái nhìn gầy yếu, một người xách một chiếc vali siêu to khổng lồ gặp anh ta.
May mà không gian cốp xe SUV* của anh ta đủ lớn để đặt hai vali quá khổ này.
*SUV là viết tắt của Sport Utility Vehicle - xe thể thao đa dụng - với đặc trưng gầm cao, hệ dẫn động thường là cầu sau, 4 bánh bán thời gian hoặc toàn thời gian. SUV có khung gầm rời (body on frame), tức là thân xe úp lên hệ khung bên dưới sàn, chứ không phải dạng đúc liền như sedan. Đặc tính kỹ thuật này giúp SUV có khả năng chạy đường dài, off-road nhiều hơn là di chuyển phố. Cũng vì thế, SUV thường có thiết kế vuông vức, đường nét đơn giản, nam tính.
Lúc này, chỗ nào của Yến Thành cũng kẹt xe, khắp nơi toàn là xe cộ.
Cũng may ba người đi ra sớm, bị kẹt lâu một chút cũng không sợ đến trễ, vì thế nhân tiện kẹt xe, ba người ngồi nói chuyện phiếm.
“Sao hôm nay trợ lý Trần rảnh đưa chúng em ra sân bay vậy?” Thịnh Thi Mông ngồi trên xe tò mò hỏi: “Anh không cần đi theo tổng giám đốc Ôn hả?”
“Tổng giám đốc Ôn á, lúc năm cũ là sếp đã về quê rồi.”
Thịnh Thi Mông khó hiểu nói: “Không phải tổng giám đốc Ôn là người Yến Thành sao?”
Hơn nữa cô ấy hoàn toàn không nghe thấy Ôn Chinh nói phải đi ăn Tết ở đâu hết.
Trợ lý Trần giải thích: “Sếp về nhà ngoại á, quê mẹ của tổng giám đốc Ôn là của Tô Hỗ.”
Đột nhiên Thịnh Thi Mông nhớ tới lúc trước nghe bạn cùng phòng của Thịnh Nịnh là Quý Vũ Hàm có nói, bố mẹ tổng giám đốc Ôn là liên hôn thương nghiệp, quê mẹ anh ở Tô Hỗ.
Nói sâu hơn nữa cô ấy không nói chi tiết, tóm lại nhà mẹ đẻ anh rất chi là quyền thế trâu bò hổ báo cáo chồn, nếu như không phải vì tư tưởng xã hội phong kiến phụ quyền* nam tôn nữ ti ăn sâu trong vào trong lòng thế hệ trước, hơn nữa bố anh có đầu óc kinh doanh rất tốt, làm ăn lớn thì nói không chừng Ôn Diễn và Ôn Chinh phải đi theo họ mẹ.
*Chế độ phụ quyền là một hệ thống xã hội trong đó nam giới giữ vai trò là nhân vật quyền lực chủ yếu với tổ chức xã hội, đồng thời là nơi mà người cha có quyền lực đối với phụ nữ, trẻ em và tài sản. Từ này ngụ ý về một thể chế mà nam giới nắm quyền lực và phụ nữ phải chịu sự lệ thuộc.
“Đúng vậy, sếp Ôn với chúng ta cũng coi như là nửa đồng hương.”
“Ừm, nếu thân thiết và có cơ hội thì em có thể trực tiếp chúc Tết sếp.” Trợ lý Trần cười nói: “Hiếm khi sếp Ôn cho mình đi nghỉ trước ngày ba mươi, mà cũng nhờ trưởng bối thúc giục lắm mới nghỉ á.”
“Vậy thì em sẽ gửi lời chúc mừng năm mới online cho sếp.” Thịnh Thi Mông lập tức lắc đầu ngay.
“Còn em, Thịnh Nịnh? Em có định đến chúc Tết sếp Ôn không?”
Cô không phải họ hàng thân thích nhà anh, nếu không có Thịnh Thi Mông, cô chỉ là một nhân viên nhỏ, có nhất thiết phải đến nhà chúc Tết ông chủ hay không?
Thịnh Nịnh hoàn toàn không có kế hoạch này, cố ý hỏi: “Em muốn đích thân đến chào hỏi, sếp có lì xì cho em không?”
“Có chứ, thường thì sếp sẽ lì xì.” Trợ lý Trần nhớ lại: “Một năm, toàn bộ nhân viên của phòng tổng giám đốc không được nghỉ Tết. Mọi người cùng làm dự án với sếp, sau đó khi mùng một mọi người tới phòng làm việc chúc Tết, ngài ấy đã lì xì cho mọi người đấy.”
Thịnh Thi Mông: “Nhiều không?”
“Hai nghìn tám trăm tám mươi tám.”
Thịnh Thi Mông thốt lên: “Ù chà chà.”
“...”
Chương 60
Vừa nghe thấy có bao lì xì chúc tết lớn như vậy, Thịnh Nịnh đã động tâm.
Đây là hai ngàn tám trăm tám mươi tám mươi tám đó!
Hai ngàn tám trăm tám mươi tám mươi tám! Chắc chắn phải đi chúc Tết rồi.
Thịnh Nịnh ra vẻ bình tĩnh nói: “Vậy để em xem có thời gian đi một chuyến hay không.”
Trợ lý Trần và Thịnh Thi Mông cùng nhìn nhau thông qua gương chiếu hậu, trao đổi một ánh mắt ăn ý “Không hổ là chị của em”.
Chuyến bay từ Yến Thành đến Thượng Hải khoảng hai tiếng đồng hồ, khi Thịnh Nịnh và Thịnh Thi Mông đến sân bay, đúng lúc đã qua giờ ăn trưa.
Sau đó, hai người ngồi trên xe buýt một lần nữa, xe buýt đến rìa của trung tâm thành phố rồi họ đến nơi.
Khi đi ngang qua con ngõ hẻm trước đây, nơi này vẫn như cũ, được bao quanh bởi ăng-ten xen kẽ, vài ngày trước vừa có một trận mưa mùa đông, không khí ẩm ướt, trên tường đỏ cũ dính đầy nước, nhìn thấy rêu phong ẩm ướt và cảm giác buồn buồn, rêu trên mặt đất cũng trơn trượt, hai chị em cẩn thận từng bước đi qua.
Nơi này có nhiều người già, họ quyến luyến và chân thành với con ngõ hẻm này, ngay cả khi họ muốn dọn đi thì cũng không đồng ý biến nơi này thành một thành phố phong cách hiện đại để thu hút khách du lịch, vì vậy nên nơi này cứ vậy, không giống như nhiều thập kỷ trước, nó cổ xưa, trầm lắng mang nặng những dấu tích thời gian, không bao giờ thay đổi.
Việc phá dỡ và di dời phải xem may mắn, quy hoạch lớn nhỏ nhiều nơi như vậy, độ may mắn tốt mới làm giàu, độ may mắn kém thì giữ nhà cũ khư khư cũng không lấy được nửa đồng. Thịnh Khải Minh thuộc nhóm người xui xẻo nhất, cho dù treo biển bán thì cũng không bằng giá nhà cao như hiện nay.
Xuyên qua con hẻm, đi về phía trước mấy trăm mét cuối cùng cũng đến khu chung cư cũ hiện tại.
Lúc lên lầu, đúng lúc gặp bà cụ hàng xóm đang xuống lầu.
“Ái chà, Nịnh Nịnh Mông Mông đã về rồi này.”
Thịnh Nịnh và Thịnh Thi Mông cùng thưa chào bà Vương.
“Được rồi, hai đứa càng ngày càng xinh đẹp.” Bà Vương cười vui vẻ gật đầu, lập tức đỡ eo kêu to với lầu trên: “Thạch Bình! Hai đứa nhà cháu về rồi kìa.”
Bà Vương lớn tuổi nên hơi lẩm cẩm, hôm nay nhớ kỹ ngày mai lại quên cho nên ân oán nhà họ Thịnh, không kể con cái buôn chuyện với bà bao nhiêu lần bà cũng không nhớ được, chỉ biết nhà họ Thịnh có hai cô con gái, ai nấy đều rất xinh đẹp.
Thạch Bình nghe thấy tiếng kêu này, vội vàng đi ra từ trong nhà.
Tóc bà cột thấp sau gáy, đeo bao tay và tạp dề, trên mặt đã nhuốm màu sương gió nhưng vẫn có thể nhìn thấy sự dịu dàng thanh lịch năm đó.
“Mẹ.”
“Dì.”
Thạch Bình lau tay nơi tạp dề rồi đưa tay qua: “Hai cái vali to đùng vậy, để mẹ xách lên giùm hai đứa.”
Hai chị em đều không đồng ý, tự mình mang vali lên lầu.
Vào nhà, Thạch Bình hỏi các cô có ăn cam hay không, Thịnh Nịnh nhìn quanh một vòng, hỏi: “Ba tôi đâu?”
“À, là công ty ông ấy có việc, lại gọi về, phải đến ba mươi mới về.”
Thịnh Nịnh thở dài.
Nói có chuyện muốn nói với cô, kết quả là mình bận rộn không có ở nhà.
Thịnh Khải Minh thường xuyên đi công tác, rất ít khi ở nhà, trong nhà chỉ có một mình Thạch Bình lo liệu.
Diện tích phòng không lớn nhưng sạch sẽ gọn gàng, Thịnh Nịnh trở lại phòng mình, không ngửi thấy mùi mụi mốc nào, ga trải giường cũng đổi thành cái mới.
Cô ngồi xuống giường, sờ sờ tấm ga trải giường mềm mại, sờ một cái là biết trời nắng hay đem ra phơi liền.
Phòng Thịnh Thi Mông bên cạnh cũng vang tiếng cười đùa của hai mẹ con.
Cô lấy điện thoại ra rồi gửi tin nhắn cho mẹ ruột, nói mình đã về quê.
Chỉ chốc lát sau, Ninh Thanh trả lời cô, chỉ mấy chữ đơn giản
“Mẹ không ở Thượng Hải.”
Thịnh Nịnh mím môi, trở mình rồi vùi cả khuôn mặt vào trong chăn.
Cứ ở nhà lúng ta lúng túng hết hai ngày như vậy, buổi tối ba mươi Tết, Thịnh Khải Minh mới trở về.
Thịnh Nịnh rất giống bố mình, hai bố con có ngoại hình vô cùng nhã nhặn xinh đẹp, cho dù bây giờ Thịnh Khải Minh đã gần năm mươi tuổi thì đi trên đường vẫn có thể hấp dẫn ánh mắt của rất nhiều dì.
Nhưng Thịnh Nịnh vô cùng phản cảm mình giống bố. Cô nghĩ có lẽ chính là vì cô quá giống Thịnh Khải Minh cho nên lúc trước khi ly hôn, Ninh Thanh mới không muốn nuôi cô, bởi vì chỉ cần nhìn thấy cô, bà ấy sẽ nhớ tới tổn thương mà Thịnh Khải Minh mang lại cho mình.
Thịnh Khải Minh vừa vào phòng ngồi xuống đã vẫy vẫy tay với Thịnh Nịnh: “Còn vào phòng đi, bố nói chuyện với con.”
Thạch Bình và Thịnh Thi Mông đang xem TV tò mò nhìn lại.
Thịnh Nịnh theo bố vào phòng, lại nhìn bố đóng cửa lại.
Thịnh Khải Minh hỏi trực tiếp: “Con sắp tốt nghiệp rồi, sau khi tốt nghiệp có dự định gì chưa?”
Thịnh Nịnh: “Ở lại Yến Thành làm việc.”
Đột nhiên Thịnh Khải Minh mở mắt to, vỗ vỗ bàn: “Vậy sau này con muốn làm sao? Kết hôn với người khác thành phố? Người khác thành phố thì tốt gì, chẳng lẽ về nhà làm việc không thoải mái à?”
“Con ở đó để làm việc, không phải ở đó tìm chồng.”
"Sớm muộn gì cũng phải gả, lần này bố gọi con về cũng là ý này. Trưởng khoa của bố có đứa con trai, chắc năm sau sẽ về làm việc, hai đứa sẽ gặp nhau.” Thịnh Khải Minh dừng một chút, nói về điều kiện của nhà trai đơn giản: “Lớn lên cũng được, làm việc ở ngân hàng, trình độ học vấn là tốt nghiệp Đại học chính quy, tuy rằng không cao bằng con nhưng Đại học cũng được. Quan trọng là con, con gái con đứa học cao để làm gì? Học xong cũng khó tìm bạn trai.”
Thịnh Nịnh thản nhiên nói: “Khó tìm thì khỏi cần tìm.”
“Vậy sao mà được, bây giờ tuổi con tốt nghiệp Đại học xong là vừa đẹp, qua vài năm nữa sẽ khó gả.” Thịnh Khải Minh tự mình nói: “Trưởng khoa nói chờ con trai kết hôn sẽ mua nhà cho nó, con khỏi lo chuyện này.”
Thịnh Nịnh càng nghe càng cảm thấy mỉa mai.
Hóa ra đây là lý do bắt cô về ăn Tết, là muốn giới thiệu đàn ông cho cô, để cô về quê kết hôn, sau đó tốt nghiệp xong cũng không thể không về quê sinh sống.
Chờ Thịnh Khải Minh cằn nhằn xong, Thịnh Nịnh trực tiếp từ chối: “Sau khi tốt nghiệp con phải ở lại Yến Thành, không có ý định kết hôn ở quê nhà.”
Nói xong cô cũng không đợi Thịnh Khải Minh mở miệng nổi giận mà đẩy cửa phòng đi thẳng ra ngoài.
Kết quả Thịnh Khải Minh đuổi theo.
“Có phải con đã nghĩ ra việc cầm tiền mẹ con đưa cho con mua nhà ở Yến Thành không? Cho nên mới không trở về.”
Thịnh Nịnh không ngờ đột nhiên ông ta nhắc tới số tiền này nhưng vẫn gật đầu thừa nhận: “Ừm.”
Thịnh Khải Minh giận dữ cười hỏi: “Còn bố thì sao? Bố muốn số tiền kia của con để dưỡng già, còn có bà nội con cũng lớn tuổi như vậy rồi, mỗi lần sinh bệnh nằm viện đều chi tiêu nhiều tiền, con cứ ích kỷ giữ khư khư số tiền đó cho mình sao?”
Thịnh Nịnh kinh ngạc nhìn bố mình, không ngờ bố mình lại nói những lời này.
Ban đầu Thịnh Nịnh theo bố mẹ ở trong vườn hoa Dương Lâu tấc đất tấc vàng, đó là nhà ngoại của Ninh Thanh bỏ tiền ra mua nhà cưới sau đó Thịnh Khải Minh nɠɵạı ŧìиɧ, vợ chồng kiện ly hôn, Thịnh Khải Minh tuyên bố đòi tiền nhưng nɠɵạı ŧìиɧ chỉ có thể xem như lỗi lầm trong tình cảm, pháp luật lạnh như băng sẽ không bảo vệ tổn thất về thể xác và tinh thần của người bị nɠɵạı ŧìиɧ - người vợ, Ninh Thanh.
Có tiền có thể sai quỷ khiến ma, Ninh Thanh có nhà ngoại tốt giúp bà ấy mời luật sư ly hôn tốt nhất nơi đó đến để kiện tụng.
Vì thế khi chiếc búa* gõ một cái khiến cho Thịnh Khải Minh tay trắng ra khỏi nhà.
*Chiếc búa trên bàn thẩm phán.
Ninh Thanh không muốn quyền nuôi con gái, Thịnh Khải Minh cũng không muốn. Ninh Thanh liền nói với Thịnh Khải Minh, nếu đứa bé đi theo ông ta vậy thì mỗi tháng bà ấy sẽ chu cấp tiền sinh hoạt và tiền cấp dưỡng của con bé nhưng nếu như ở với bà ấy vậy thì một xu ông ta ũng đừng hòng lấy được.
Vì thế Thịnh Khải Minh đành đồng ý nhưng sau đó ông ta kết hôn, số tiền đó cũng không đủ dùng một nhà bốn người, cuộc sống lại trở nên khó khăn.
Cho nên trước khi thành niên, cuộc sống của Thịnh Nịnh cũng không tốt lắm.
Đến năm Thịnh Nịnh thi đậu Đại học muốn đi học ở nơi khác, Ninh Thanh làm thẻ ngân hàng cho cô, nói là từ năm ly hôn đến giờ, bà ấy đã đưa tiền sinh hoạt cho Thịnh Nịnh, chúng đều nằm trong thẻ, bây giờ Thịnh Nịnh đã mười tám tuổi, có thể tự xử lý số tiền này nên trả số tiền này lại cho Thịnh Nịnh.
Sau đó mỗi nửa năm cô đều thường xuyên vào thẻ ngân hàng này để rút tiền, tiền tiêu như thế nào là tùy Thịnh Nịnh nhưng tuyệt đối không thể cho Thịnh Khải Minh.
Thịnh Nịnh biết tấm thẻ ngân hàng này là liên lạc duy nhất giữa cô và mẹ, cô không biết mẹ có còn yêu mình hay không, không biết liên hệ giữa hai người có bị gián đoạn vào một ngày nào đó hay không vì thế không dám đòi thêm gì nữa, cũng không cầu xin mẹ dành cho cô bất cứ sự quan tâm nào khác.
Cô đã trải nghiệm cuộc sống vật chất xa hoa nhưng những cuộc sống đó là mẹ cho, mẹ rời đi, tình yêu và vật chất cũng đi theo mẹ.
Không thể dựa vào tình yêu được, cho dù là người thân, chỉ có nắm chặt tiền trong tay vì đây là cảm giác an toàn duy nhất của cô, cô cẩn thận tiết kiệm số tiền này không dám tiêu nhiều, mọi chi tiêu ở trường đều từ tiền làm thêm, part-time, cô muốn sau khi mình tốt nghiệp, dùng số tiền này để sống yên ổn ở Yến Thành.
“Đó là số tiền mẹ con để lại cho con, có liên quan gì đến bố?”
Thái độ lãnh đạm của Thịnh Nịnh quả thực khiến Thịnh Khải Minh tức giận.
“Thịnh Nịnh tao nói cho mày biết, tao là bố mày, đừng nói tiền, ngay cả mạng này của mày cũng là tao cho!”
Thịnh Nịnh khinh thường: “Ông dựa vào gì mà nói mạng của tôi là ông cho, người vất vả mang thai tôi chín tháng mười ngày cũng đâu phải ông.”
“Không có tao thì mẹ mày có chín tháng mười ngày cũng không sinh ra mày!”
“Cung cấp một nhiễm sắc thể nghĩ rằng mình là ông trời của tôi à?” Thịnh Nịnh nở nụ cười hai tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm Thịnh Khải Minh rồi lạnh lùng mỉa mai nói: “Đàn ông mấy người tự tin nhỉ.”
“Thịnh Nịnh! Sao mày dám nói chuyện với bố mày như vậy!”
Thịnh Khải Minh tức giận tát vào mặt Thịnh Nịnh.
Thạch Bình và Thịnh Thi Mông vốn đang cẩn thận nhìn hai bố con cãi nhau, kết quả Thịnh Khải Minh động thủ, gấp đến độ hai mẹ con vội vàng đứng dậy ngăn cản, Thạch Bình ngăn Thịnh Khải Minh, Thịnh Thi Mông ngăn Thịnh Nịnh.
“Muốn tiền của tôi, không có cửa đâu.” Thịnh Nịnh bị đánh vẫn bình tĩnh nói như cũ: “Tôi sẽ không kết hôn, muốn xem mắt thì ông đi mà xem.”
Thịnh Khải Minh đã mất hết bộ dáng nhã nhặn ngày thường, nhe răng phồng má trợn trừng rống với Thịnh Nịnh.
“Sói mắt trắng*! Mày xem như tao không dạy mày!”
*“Sói mắt trắng” (bạch nhãn lang) là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo. Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả. Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.
Thịnh Nịnh hoàn toàn không nhìn ông ta, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng ra khỏi cửa.
Thạch Bình thấy Thịnh Nịnh đi rồi, vội vàng nói với Thịnh Thi Mông: “Buổi tối ở bên ngoài không an toàn, con đuổi theo chị con đi.”
Thịnh Thi Mông gật đầu, lập tức đuổi theo.
Hai chị em một trước một sau rời đi, Thịnh Khải Minh tức giận đến mức ngồi trên sô pha hút thuốc, run chân mắng to: “Đúng là tôi đẻ một con sói mắt trắng!”
“Đó là tiền mẹ con bé đưa cho con bé, ông dựa vào gì mà lấy đi.” Thạch Bình thở dài nói.
“Tại sao tôi không thể lấy của nó! Nó ăn không uống không của tôi mà lớn như vậy sao?” Thịnh Khải Minh nói thẳng thắn: “Con gái ruột đối với bố mà máu lạnh như vậy, đứa con gái riêng kia của bà tôi càng không dám trông nhờ vào nó có thể cho tôi dương già, bà nói xem lúc trước nếu bà sinh đứa bé trong bụng thì tốt biết bao, hai chúng ta còn lo sau này không có tiền dưỡng già sao? Đần độn!”
Thạch Bình hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sinh con cho ông?”
“Hỏi câu ngu ngốc, đã mang thai thì sao không sinh?” Thịnh Khải Minh liếc nhìn bà: “Nếu không phải bà mang thai thì tôi có thể ly hôn không?”
Cả người Thạch Bình run lên, đột nhiên không khống chế được mà hét lớn: “Thịnh Khải Minh con mẹ nó không biết xấu hổ, đó là bởi vì ông lừa tôi! Ông nói dối tôi!”
Vẻ mặt Thịnh Khải Minh chậm lại, lớn tiếng phản bác rất nhanh: “Lừa bà thì thế nào! Lúc đó bà đã mang thai, không thành thành thật thật sinh đứa bé còn để cho sảy mất, bà xứng đáng làm mẹ sao!”
“Tôi sinh nó ra mới thật sự không xứng làm mẹ!” Thạch Bình che mặt khóc rống, lại nói: “Thịnh Khải Minh, ông đã hủy hoại cuộc đời của tôi, đừng hủy hoại cuộc sống của con gái ông nữa.”
Thịnh Khải Minh cảm thấy rất buồn cười nói: “Con gái tôi tự tôi lo, không cần mẹ kế như bà quan tâm, cho dù bà quan tâm đ ến nó, nó có cảm kích bà không?”
Thạch Bình tuyệt vọng không phản bác nữa, chỉ yên lặng rơi lệ.
“Năm mới mà khóc khóc khóc, xui rủi chết.”
Rõ ràng lúc trước ở quê nhà là một cô gái đáng yêu như vậy, cho dù sau đó ông ta thi đậu Đại học trong thành phố phải rời xa nhau, lại ở trong lúc học Đại học quen biết Ninh Thanh rồi kết hôn với Ninh Thanh, Thịnh Khải Minh cũng không thể quên Thạch Bình, thỉnh thoảng trong mộng nhớ tới bà,
Vận mệnh kỳ diệu, thế mà bọn họ lại gặp lại ở Thượng Hải, Thạch Bình trở thành giáo viên chủ nhiệm của con gái ông ta, so với khi còn trẻ còn dịu dàng động lòng người hơn nhiều, càng làm cho ông không khỏi nhớ tới thời gian trước kia càng ruột gan cồn cào.
Lúc đó rất yêu bà ấy, yêu đến đứa con gái riêng của bà, ông ta cũng chấp nhận còn bảo con bé đổi họ, thêm chữ “Mông”* tương ứng với con gái ruột, có nghĩa là coi con gái bà như con gái ruột của mình.
*Có chú thích tại chương 9
Nhưng những thứ dịu dàng này của Thạch Bình đều biến mất theo thời gian.
Thịnh Khải Minh nghĩ không ra, vì sao Thạch Bình của bây giờ lại biến thành oán phụ khiến người ta chê như vậy?
*
Thịnh Thi Mông đuổi theo Thịnh Nịnh chạy ra ngoài, Thịnh Nịnh không muốn trở về, cô ấy liền ngồi với Thịnh Nịnh trên xích đu dưới lầu tiểu khu rồi ngẩn người.
Ngồi một lúc, Thịnh Nịnh nhẹ giọng nói: “Em về với mẹ em đi.”
Thịnh Thi Mông nghe ra ý tứ chị gái không muốn trở về, vội vàng hỏi: “Còn chị thì sao? Không về nhà thì chị tính đi đâu?”
“Chị lớn như vậy rồi, trên người cũng có tiền, không về nhà thì cũng có chỗ qua đêm.” Thịnh Nịnh nói: “Tết nhất em ở với chị không thích hợp, về với mẹ em đi.”
Thịnh Thi Mông mím môi, không nói gì.
Cô ấy rất rõ ràng, giữa mình và Thịnh Nịnh trước sau gì cũng có một tầng ngăn cách.
Tầng ngăn cách này chính là Thạch Bình, không có cách nào tránh được, cũng không có cách nào biến mất được.
Nhưng đó là mẹ cô ấy, cô ấy không có cách mà nhìn từ trên xuống dưới chán ghét mẹ mình, cô ấy cũng không có cách nào giúp chị gái mà bỏ mặt mẹ mình được.
Cô ấy càng không có tư cách giúp mẹ đi cầu xin Thịnh Nịnh tha thứ.
Thịnh Thi Mông cảm thấy mình đang ở giữa Thịnh Nịnh và mẹ, không làm gì được, cũng không giúp gì được, cô ấy chỉ có thể nói nhỏ: “Xin lỗi.”
“Chị ghét bà ấy là chuyện của chị nhưng bà ấy là mẹ em, bà ấy mang thai chín tháng mười ngày mới vất vả sinh em ra, em không sai.” Thịnh Nịnh lạnh nhạt an ủi: “Em về đi, ba mươi Tết rồi, hai mẹ con em nơi ở cùng nhau.”
Thịnh Thi Mông vẫn lo lắng: “Còn chị thì sao?”
“Chị đi tìm mẹ chị.” Thịnh Nịnh nói.
Thịnh Thi Mông cảm thấy như vậy cũng được, so với việc ăn Tết với Thạch Bình hẳn là Thịnh Nịnh càng muốn đến chỗ mẹ ruột của chị ấy hơn.
Cô ấy hít mũi, thỏa hiệp nói: “Vậy chị đi đi, em đưa chị lên xe, chờ qua năm mới em sẽ đi tìm chị.”
“Ừm.” Thịnh Nịnh gật đầu.
Thịnh Thi Mông đưa Thịnh Nịnh đến nhà ga, tài xế trực Tết không nhiều lắm nhưng cũng may không phải hoàn toàn không có.
Trong đêm đen lạnh lẽo, còn có một chiếc xe buýt đứng ở cửa ga, ánh đèn mờ ảo.
Xe buýt đi vào thành phố Thượng Hải mà Thịnh Nịnh lại không biết chờ xuống xe nên đi đâu.
Thật ra mỗi mùa đông Ninh Thanh đều đi thành phố cực nam qua mùa đông, năm nay cũng không ngoại lệ, trước đó Thịnh Nịnh đã gửi tin nhắn cho bà nói muốn chúc Tết bà nhưng Ninh Thanh nói không cần, bà ấy không ở Thượng Hải.
Khi nãy nói với Thịnh Thi Mông như vậy, chỉ là tìm cái cớ muốn rời đi thôi.
Trên xe bật hệ thống sưởi ấm, TV công cộng đang phát sóng trực tiếp Đêm hội mùa xuân*, chờ dừng đèn đỏ, tài xế xe buýt nhận điện thoại, dùng ngôn ngữ địa phương nói với người trong điện thoại trở về, làm xong chuyến cuối cùng sẽ trở về.
*Gala năm mới CCTV, còn được gọi là Đêm hội mùa xuân và thường được viết tắt bằng tiếng Trung Quốc là Chunwan, là một hoạt động năm mới đặc biệt của Trung Quốc được sản xuất bởi Đài Truyền hình Trung ương Trung Quốc
Một số hành khách cúi đầu, trò chuyện với gia đình sắp gặp nhau hay nói chuyện phiếm với bạn bè trên điện thoại.
Xe đến trạm, Thịnh Nịnh xuống xe, quấn khăn quàng cổ thật dày đứng ngẩn người, nghĩ thầm lát nữa nên đi đâu để gϊếŧ thời gian.
Nghĩ không ra, cô dứt khoát ngồi chậm rãi suy nghĩ.
Điện thoại để trong túi vẫn rung rung hoài, cô ngẩn người cũng biết nhóm WeChat náo nhiệt thế nào, tất cả mọi người đều đang phát lì xì và cướp lì xì, chúc mừng năm mới cho nhau.
Sau đó cô lấy điện thoại ra, cũng cảm nhận náo nhiệt từ trong điện thoại.
Trong nhóm trường học, số tiền mọi người phát lì xì cũng không nhiều, chủ yếu là không khí lễ hội nên tổng giám đốc tổ chức nhiều nhóm nhỏ, nhân viên văn phòng làm việc nhiều năm được hào phóng hơn nhiều, mấy bao lì xì đều là tiền to.
Anh Trương: “Còn hai đứa thôi đó, nhào vô cướp lì xì làm vua may mắn này! @Trần Thừa @Thịnh Nịnh.”
Thịnh Nịnh chọn bao lì xì, bao lì xì một trăm tám mươi tám ngàn, cô chỉ cướp được năm đồng.
Thịnh Nịnh: “...”
Thịnh Nịnh: “Khóc thút thít.jpg.”
Không ai thông cảm với cô hết, tất cả đều thả ha ha.