Chương 121

Quá trình nên đi hoàn tất, phòng tân hôn nên được để lại cho nhân vật chính tối nay.

Ông cụ dặn dò con trai và con dâu vài câu rồi ngáp ngắn rời đi trước, đến bây giờ Thịnh Thi Mông vẫn còn hơi hơi sợ ông cụ cho nên cố ý tránh, sau khi được chị gái và anh rể đồng ý thì rời khỏi phòng ngủ chính, vòng quanh phòng tân hôn tham quan khắp nơi.

Nhà họ Ôn ra tay bố trí phòng tân hôn, có khu vực tốt nhất, trang trí cũng là hoa thêu trên gấm*, mà có đôi khi thứ hấp dẫn các cô gái, trùng hợp chính là những thứ gọi là công phu bề ngoài này.

*Dệt hoa trên gấm; thêu hoa trên gấm; thêu gấm thêu hoa (ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn)

Thịnh Thi Mông nghĩ thầm nếu sau này anh rể không ở nhà, chị gái cần người ở lại qua đêm, cô ấy vô cùng vui vẻ tới đây làm bạn.

Sau khi tham quan phòng tân hôn, cô cũng chuẩn bị rời đi.

Đang định trở về phòng ngủ chính chào hỏi chị với anh rể, không ngờ bên trong còn có một bóng đèn.

Sao Ôn Chinh còn chưa đi?

Thịnh Thi Mông không muốn gì khác, nói thẳng: “Chị ơi, em về nhà nha.”

“Hôm nay em đỡ rượu giúp chị, không lái xe được thì về thế nào?” Thịnh Nịnh nói: “Em đang ngủ ở phòng ngủ phụ đi.”

Tuy rằng Thịnh Thi Mông cũng rất muốn qua đêm ở trong biệt thự cao cấp nhưng vẫn cực kỳ thức thời lắc đầu: “Thôi, em về nhà ngủ.”

Đêm tân hôn, em vợ ngủ trong nhà của cặp vợ chồng mới cưới là gì.

“Anh đưa em về đi, xe em thì ngày mai lại tới một chuyến rồi lại lái trở về là được.”

Ôn Chinh nói: “Anh gọi tài xế tới đây, đáng tin cậy hơn người lái thay nhiều.”

Thịnh Thi Mông không có cách nào từ chối.

Rốt cuộc an toàn là trên hết, không có gì quan trọng hơn an toàn cả.

Sau khi Thịnh Thi Mông và Ôn Chinh rời đi, trong phòng tân hôn hoàn toàn chỉ còn lại đôi vợ chồng mới cưới.

Thịnh Nịnh ngửa đầu, nằm liệt trên giường.

“Đi tắm đi.” Ôn Diễn đứng ở mép giường nhìn cô, không chút để ý kéo cà vạt ra.

Thịnh Nịnh bị động tác vô tình kéo cà vạt này của anh làm cho trái tim tê dại, nhỏ giọng hỏi: “Anh không mệt sao?”

“Em nói xem?” Cởi cà vạt ra, Ôn Diễn lại bắt đầu cởi nút cổ tay áo: “Hơn phân nửa khách khứa đều là anh chiêu đãi.”

Anh rũ mắt xuống, bởi vì hôm nay có phù rể hỗ trợ đỡ rượu cho nên không uống say, mặt mày nhạt nhẽo, ánh mắt vẫn trong trẻo tỉnh táo.

Thịnh Nịnh nuốt nuốt nước miếng: “Vậy anh còn…”

Sau đó Ôn Diễn bắt đầu cởi nút áo sơ mi, vừa tiếp động tác trên tay vừa nói: “Còn gì nữa? Rốt cuộc em có tắm không?”

“..”

Thịnh Nịnh mím môi không nói gì.

Người đàn ông nhìn cô, thấy cô không nhúc nhích, cũng không có ý đi tắm rửa một chút nào, thu ánh mắt rồi đi về phía tủ quần áo bên kia, mở cửa lấy áo ngủ của mình ra.

“Vậy anh tắm trước.”

Anh đi vào phòng tắm trong phòng ngủ chính rồi đóng cửa lại.

Thịnh Nịnh hậu tri hậu giác cảm thấy anh cởi cà vạt c ởi quần áo là muốn tắm rửa chứ không phải muốn làm chuyện đó với cô.

Cô không thể không tự luyến hổ thẹn vài phút.

Chờ Ôn Diễn tắm sạch xong, Thịnh Nịnh còn ngồi trước gương trang điểm chậm rãi cởi tóc.

Người đàn ông rất không hiểu tốc độ của cô, đi ra phía sau cô và hỏi: “Đêm nay em không tính ngủ sao?”

Thịnh Nịnh ngước mắt lên nhìn qua gương nhìn anh.

“Em thức dậy lúc bốn giờ sáng để có được một thân này, anh cho rằng em giống anh à? Chê em chậm, anh đi ngủ trước đi.”

Ôn Diễn thở dài, tay vuốt v3 đỉnh tóc của cô, phía trên còn có mấy viên ngọc trai trang trí không lấy xuống, anh hỏi cô lấy thế nào.

Thịnh Nịnh: “Trực tiếp kéo xuống là được.”

Chiếc kẹp dùng để cố định ngọc trai quấn quanh mấy sợi tóc của cô, Thịnh Nịnh không có kiên nhẫn, trực tiếp thô bạo kéo xuống mà Ôn Diễn lại kiên nhẫn từng chút từng chút cởi tóc cô ra rồi lấy ngọc trai xuống.

Bởi vì kiểu tóc theo tạo hình, sau khi cởi tóc ra toàn bộ rối bù xù nổ tung, Ôn Diễn không nhịn cười được, xoa xoa đầu cô nói: “Xù xù.”

Lực ở đầu ngón tay anh rất nhẹ, giống như là mát xa da đầu, Thịnh Nịnh hơi hưởng thụ nhắm mắt lại, chờ tóc hoàn toàn tản ra thì cô mới lưu luyến mở mắt.

Ôn Diễn cười cô cô cũng không tức giận, lại bảo anh giúp tẩy trang.

“Như thế nào, sau khi kết hôn ngay cả tẩy trang cũng không làm hử?” Anh hỏi: “Hay cố ý yêu cầu anh hầu hạ?”

“Cố ý.” Thịnh Nịnh trực tiếp thừa nhận: “Sau khi kết hôn, sau này đây cũng là nghĩa vụ của anh.”

Ôn Diễn cong khóe môi, làm theo.

Vừa dựa theo chỉ dẫn của phu nhân hầu hạ người tẩy trang, tuy rằng thân thể rất thuận theo nhưng cái miệng kia vẫn không tự giác theo thói quen mà khẽ cười nhạo: “À, vậy sau này chuyện ăn cơm mặc quần áo của em cũng là nghĩa vụ của anh phải không?”

Thịnh Nịnh: “Chắc chắn là vậy rồi.”

Ôn Diễn: “Anh thấy em đây không phải là kết hôn, là trực tiếp biến thành bạn nhỏ thì có.”

Thịnh Nịnh nhún nhún vai hỏi: “Vậy em biến thành bạn nhỏ, anh không vui sao?”

Ôn Diễn nhướng mày, tay cầm bông tẩy trang nhẹ nhàng lau trên gò má cô.

“Tuy rằng đàn ông đều thích tuổi trẻ nhưng anh cũng không muốn cưới một người bạn nhỏ về nhà."

“Anh không nói sớm.” Thịnh Nịnh nhếch miệng nói: “Ván đã đóng thuyền rồi ha ha ha.”

Bốn giờ sáng đã dậy trang điểm nhưng bởi vì bận rộn đám cưới cả ngày nên đến nay anh vẫn chưa cẩn thận nhìn kỹ nhiều lần.

Ngay cả nụ hôn sau khi trao đổi lời thề trong đám cưới, dưới sự dặn dò của Thịnh Nịnh, anh cũng chỉ nhẹ nhàng chạm vào khóe môi cô.

Hôm nay Thịnh Nịnh là cô dâu, trang điểm phải hoàn hảo, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Bộ dạng dào dạt đắc ý của cô nhìn rất thiếu đánh, mặt mày phấn chấn, mặt mũi miệng tươi đẹp nhã nhặn dưới lớp trang điểm làm nổi bật có vẻ quyến rũ.

Ánh mắt Ôn Diễn hơi tối.

Chờ tẩy trang gần xong, Thịnh Nịnh đứng dậy chuẩn bị đi tắm rửa.

Vừa mới đi ra không được hai bước thì bị người ta ôm lấy từ phía sau, tay anh khoác lên dây áo phía sau váy cô.

Hơi kéo một chút, trước ngực bọc chặt như được thở hổn hển giải phóng ngay lập tức.

“Bạn nhỏ kia có thể tắm không?” Ôn Diễn thản nhiên hỏi ở bên tai cô: “Có muốn anh tắm giúp em không?”

“...”

Thịnh Nịnh tắm là được Ôn Diễn tắm giúp, cô bị anh tắm đến mặt đỏ tai hồng ở trong phòng tắm, cửa đình mở rộng ra, dù người đàn ông có mệt mỏi đến đâu cũng không chống cự được dáng vẻ này của cô, đúng là mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần trong đám cưới.

Hai người nói chuyện câu có câu không, nói chuyện đám cưới hôm nay, nói chuyện khách khứa. trong đám cưới.

“Đúng rồi, hôm nay Cao Nhị có nói chuyện với em.” Thịnh Nịnh nói.

Ôn Diễn thản nhiên ừ một tiếng.

“Làm lành chưa?”

“Ừm, cô ấy nói vốn là muốn đợi mình tìm được một người bạn trai đẹp trai và giàu có hơn anh, sau này mới làm lành với em, như vậy có thể khoe khoang trước mặt em.” Thịnh Nịnh nói tới đây thế mà lại nở nụ cười.

Anh lười biếng hỏi: “Cô ấy tìm được rồi à?”

Cũng không phải thật sự quan tâm Cao Nhị tìm được hay không, mà là một kiểu phản ứng theo bản năng của người đàn ông đối với chuyện “Có đàn ông đẹp trai giàu có hơn mình”.

“Không có, chỉ có điều cô ấy nói cô ấy có mục tiêu rồi, xa tận chân trời gần ngay trước mắt, mình bị mù nên mới không phát hiện.”

Ôn Diễn hỏi một câu hỏi giống như Thịnh Nịnh: “Ai thế?”

Thịnh Nịnh lắc đầu: “Không biết, cô ấy chưa nói, cô ấy nói lần này phải đợi đuổi kịp rồi mới nói với em, nếu không đến lúc đó nếu không đuổi kịp, chẳng phải là rất mất mặt sao?”

Cô gái Cao Nhị này đúng là nghĩ sau nói vậy, nghĩ chuyện gì thì chưa bao giờ giấu che, thậm chí trong đám cưới hôm nay, khi nhìn thấy hai người trao nhẫn và nói lời thề, cô ấy còn kích động hơn người trên sân khấu, vì tình yêu của người khác mà cảm động đến rơi lệ.

Sau đó cô ấy uống quá nhiều, nói thật với Thịnh Nịnh, thật ra trong lòng cô ấy đã sớm nhìn thấy chuyện của Thịnh Nịnh và Ôn Diễn, chẳng qua là bởi vì hơn một năm nay vẫn không gặp được một người đàn ông nào có thể khiến tim đập thình thịch. Ôn Diễn có giới thiệu mấy người cho cô ấy nhưng cô ấy cũng không có cảm giác cho nên vẫn cứ xoắn xuýt, nhất định phải chờ mình là hoa có chủ mới có thể thoải mái xuất hiện trước mặt Thịnh Nịnh và Ôn Diễn, nói cho hai người họ biết, mình mới không phải là bia đỡ đạn, cô ấy có kịch bản nữ chính của riêng mình.

Cô ấy nói Thịnh Nịnh tụi mình làm lành đi, tớ không giận cậu nữa.

Thịnh Nịnh không nói gì, ôm lấy cô ấy rồi nói tốt.

Sau đó nhóm nhỏ ba người các cô yên lặng thật lâu cuối cùng cũng náo nhiệt lên, hơn nữa hôm nay nhóm nhỏ ba người thành công lại gia nhập một thành viên mới là Quý Vũ Hàm, biến thành nhóm nhỏ bốn người.

Thịnh Nịnh không biết bây giờ trong nhóm nhỏ bốn người rất náo nhiệt, Cao Nhị và Quý Vũ Hàm đang điên cuồng suy đoán xem Thịnh Nịnh đang đếm tiền lễ hay đang sinh hoạt vợ chồng.

Hai người lại lải nhải nói rất nhiều, cuối cùng thật sự không chịu nổi đổi bộ đồ ngủ, trong phòng ngủ tắt đèn.

Không biết tại sao trong bóng đêm Ôn Diễn lại mở con ngươi đen kịt, gọi Thịnh Nịnh mấy tiếng cũng không có đáp lại.

Anh nói: “Hôm nay em rất xinh đẹp.”

Dừng lại trong vài giây, anh nói tiếp: “Anh yêu em.”

Vốn tưởng rằng Thịnh Nịnh sẽ không nghe thấy nhưng không ngờ đột nhiên cô phụt cười thành tiếng.

Sắc mặt Ôn Diễn trầm xuống, hơi không được tự nhiên hỏi: “... Em vẫn chưa ngủ à?”

“Vốn sắp ngủ.” Thịnh Nịnh thẳng thắn nói: “Là anh đánh thức em dậy.”

“...” Ôn Diễn cứng ngắc xin lỗi: “Xin lỗi, ngủ đi.”

Sau đó anh nghiêng người đưa lưng về phía cô.

Nhưng lúc này có một thân thể mềm mại tiến lại gần từ sau lưng sau đó ôm lấy anh.

Trái tim Ôn Diễn tê rần, thân thể lại không nhúc nhích.

Thịnh Nịnh giống như đang ôm một con búp bê hình người cao lớn, vùi đầu vào sau lưng anh dùng sức hít một hơi hương vị thuộc về anh, mát lạnh sạch sẽ, hơn nữa còn mang theo mùi sữa tắm giống như cô.

Rất thoả mãn.

Khi một người đàn ông ôm trọn lấy người phụ nữ sẽ thấy thỏa mãn, một người phụ nữ cũng sẽ cảm thấy như vậy khi mình ôm trọn lấy một người đàn ông.

Tay cô ôm lấy vòng eo gầy nhưng có lực của anh, Thịnh Nịnh bá đạo gác chân lên người anh.

“Bỏ chân ra, đừng đè anh.” Ôn Diễn khẽ khịt mũi.

“Thật ra, em cũng quá xấu hổ không dám nói ra.” Thịnh Ninh biết anh ngại vì tỏ tình bị bắt tại trận và không cứu được tư thế thái độ tư bản cao ngạo, vì vậy cô suy nghĩ một lúc, trịnh trọng đáp lễ: “Em yêu anh.”

Ngày thường hai người họ rất bướng bỉnh, dù đã trở thành vợ chồng nhưng cũng rất ít khi nói lời yêu.

Kết quả anh lại không dễ dàng buông thả cho lời yêu từ người yêu mạnh miệng cứng đầu vất vả lắm mới nói được, nhẹ giọng hỏi: “Yêu bao nhiêu?”

“Siêu yêu.”

“Thế là nhiều hay ít?”

Thịnh Nịnh dừng lại, đột nhiên hỏi: “Anh còn nhớ tập thơ em dịch trước đây không?”

“Kim cương chỉ là một trò lừa bịp."

Một viên kim cương không hẳn là một viên kim cương quý báu trong mắt người đời, có thể nó chỉ là một viên đá được bao phủ bởi những lời nói dối.

Nhưng mà người đời vẫn lùa nó như lùa vịt, giống như em yêu anh.

Cho dù anh là một viên kim cương quý giá hay một cục đá hèn mọn.

Cho dù anh chân thành hay đạo đức giả, lý tưởng hay tầm thường, vật quý chính hãng hay hàng hóa hạng hai.

Tình yêu đã rũ bỏ hết bụi trần trong mắt em, tình yêu đã vượt qua mọi trở ngại vì anh.

Bởi vì em yêu anh.

Người em yêu, người trong lòng em, đã thắng ngàn ngàn vạn vạn vật hoàn mỹ khác.”

Trong cổ họng Ôn Diễn phát ra một nụ cười trầm thấp trong bóng tối.

Thịnh Nịnh nghĩ thầm, anh dễ dỗ dành thật đấy.