- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
- Chương 30: Chương 30
Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
Chương 30: Chương 30
Tô Cận lẳng lặng nhìn chằm chằm cô vài giây, cho đến khi trên mặt cô đỏ bừng lên, anh mới nói: “Nguyệt Nguyệt, em đang gây rối vô cớ.”
Tay ôm cô gái nhỏ hơi dùng sức, kéo khoảng cách giữa hai người càng gần hơn, Tô Cận cúi đầu nhìn cô, “Em rõ ràng đã thích anh, vì sao vẫn không chịu tiếp nhận anh?”
Ánh mắt cô gái nhỏ nhìn anh rõ ràng mang theo e lệ, hôm nay còn cố ý trang điểm.
Thích Nguyệt xấu hổ nói: “Ai nói em thích anh chứ? Anh không được nói bậy.”
“Em nói.” Tô Cận giơ tay sờ mặt cô gái nhỏ, ánh mắt hơi tối, “Nguyệt Nguyệt, hôm nay em trang điểm.”
Giọng anh hơi ngừng, tiếp tục phân tích nói“Bởi vì thích anh, nên muốn thể hiện mặt tốt nhất cho anh nhìn.”
Thích Nguyệt đánh bàn tay anh, “Em trang điểm là để mình tự nhìn không được sao?”
Tô Cận nhướng mày nói,“Nguyệt Nguyệt, hôm nay em trang điểm là vì muốn …” quyến rũ anh.
Ba chữ đấy anh không dám nói ra, tạm dừng vài giây, anh tiếp tục nói: “… vì cho anh nhìn.”
“Em nói không phải.” Thích Nguyệt hừ nói, “Em và bạn học đã hẹn nhau hôm nay ra ngoài chơi, nên em mới trang điểm, căn bản không phải vì anh.”
Nhìn thoáng qua thời gian trên đồng hồ trên tay, cô đẩy anh vài cái, “Anh buông ra, em phải đi rồi.”
Cuối tuần hai người khó lắm mới có thời gian ở riêng, anh còn đã biết tâm ý cô gái nhỏ rồi, sao có thể để cô ra ngoài.
Tô Cận trầm ngâm nói: “Hẹn với ai? Có bạn học nam không? Mọi người định đi đâu chơi? Mấy giờ về?”
“Sao anh lại như vậy chứ.” Thích Nguyệt không quá vui vẻ mà trả lời, “Chuyện của em không cần anh lo.”
Sắc mặt Tô Cận bình tĩnh, tay đặt trên eo cô gái nhỏ, mạnh mẽ bá đạo, không hề có ý thả cô đi, “Em bây giờ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, anh là bạn trai của em, đương nhiên là muốn lo chuyện của em.”
Thích Nguyệt trừng anh, “Anh không phải bạn trai em.”
“Anh phải.” Tô Cận thấp giọng nói “Em không chịu nói, thì anh đi chung với em.”
Anh xoay người, chuẩn bị về phòng thay quần áo.
Thích Nguyệt trợn tròn mắt, vội vã giữ chặt tay anh, “Tô Cận, em và bạn bè đi chơi, anh đi chung làm gì?”
“Giúp em cầm đồ, trả tiền, lúc em mệt thì ôm em đi.” Tô Cận nhẹ nhàng trả lời.
Thích Nguyệt cắn môi, đỏ mặt nhìn anh, “Em không cần anh làm những việc này.”
“Vậy đừng ra ngoài.” Tô Cận khom lưng, trên tay dùng sức nhấc lên, trực tiếp khiêng cô gái nhỏ khoác trên vai.
Đi đến trước sô pha phòng khách ngồi xuống, cẩn thận ôm cô gái nhỏ vào lòng.
Thích Nguyệt mềm mại dựa vào ngực anh, thật lâu sau mới nắm lấy quần áo trước ngực anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh buông em ra, em bị muộn rồi.”
“Nguyệt Nguyệt, đừng đi, ở nhà với anh đi.” Tô Cận ôm mặt cô, giọng nói rất nhỏ.
Đầu quả tim Thích Nguyệt mềm nhũn, hừ một tiếng, “Một người lớn như anh thì cần em ở bên làm gì chứ.”
Thấy thái độ cô mềm xuống, Tô Cận hôn hôn mặt cô, không nhịn được lại hỏi: “Nguyệt Nguyệt, bây giờ anh có phải bạn trai em không?”
Thích Nguyệt trừng anh một lúc, đỏ mặt nói: “Anh là ngốc thật hay giả ngốc vậy?”
“Anh chỉ muốn nghe chính miệng em thừa nhận.” Tô Cận kiên nhẫn dỗ dành cô, “Nguyệt Nguyệt, đời này em sớm muộn cũng phải gả cho anh, không bằng bây giờ sớm một chút chấp nhận lời tỏ tình của anh.”
Thích Nguyệt nhỏ giọng nói thầm: “Ai nói em nhất định phải gả cho anh chứ.”
“Nguyệt Nguyệt,” Tô Cận nâng mặt cô gái nhỏ lên, giọng nói mang theo chút vội vàng: “em chỉ có thể gả cho anh.
Bây giờ chúng ta có phải bạn trai bạn gái không?”
Thích Nguyệt nhìn chằm chằm khuôn mặt hơi vội vàng của anh vài giây, khóe miệng khẽ nhếch, hai tròng mắt sáng lấp lánh, giọng mềm mại nói: “Bây giờ em mới 17 tuổi, còn học cấp 3, không thể yêu sớm.”
Tô cận ngẩn ra, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, “Nguyệt Nguyệt, anh nói qua với em, yêu sớm chất lượng cao có lợi cho …”
“Đó chỉ là ý kiến cá nhân của anh thôi.” Thích Nguyệt ngắt lời anh, “Dù sao em cảm thấy lời nói ban đầu của anh cực kì có lý, em nên chú tâm học tập, không thể yêu sớm.”
Liếc mắt nhìn anh, Thích Nguyệt nhấn mạnh: “Cho dù em thành niên lên đại học, chuyện quan trọng nhất cũng không phải là yêu đương mà là học tập.”
Tô Cận á khẩu không trả lời được.
Anh bất đắc dĩ xoa xoa cái trán, nhìn hai tròng mắt sáng ngời của cô gái nhỏ, nhẹ giọng dỗ cô: “Nguyệt Nguyệt, anh bảo đảm sau khi ở bên nhau, anh không làm phiền em học tập.
Chúng ta vẫn ở chung giống như bây giờ, chẳng qua thân phận anh thay đổi thôi.”
Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, lại nghe giọng nói dịu dàng dỗ dành của anh, Thích Nguyệt vẫn là mềm lòng.
Cô nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đầu ngón tay căng thẳng nắm quần áo, cố gắng trấn định mà mở miệng: “Anh cũng không có theo đuổi em, sao có thể làm bạn trai em? Anh hỏi mấy người bạn có bạn gái của mình, có phải đều cần theo đuổi một thời gian, cô gái mới đồng ý làm bạn gái họ đúng không?”
Tim Thích Nguyệt đập càng lúc càng nhanh, hơi hơi cúi đầu, chờ anh nói chuyện.
“Người có bạn gái?” Tô Cận giả vờ trầm tư, “Nguyệt Nguyệt, bạn gái bọn họ đều là chủ động đưa tới cửa.
Người duy nhất có theo đuổi thì nó tặng nhà gái một căn nhà có giá hơn trăm triệu, bây giờ hai người họ đã lãnh chứng kết hôn, đến con cũng có rồi.”
Hai mắt Thích Nguyệt trừng lớn.
Bạn bè của anh toàn là người gì vậy!
“À, còn một người nữa,” Tô Cận bám vào bên tai cô gái nhỏ, “Triệu Sùng và Tống Khả Tiêu.”
Trong lòng Thích Nguyệt đột nhiên căng thẳng, có cảm giác bất an.
“Triệu Sùng để ý Tống Khả Tiêu, trực tiếp kéo cô ấy lên giường.” Nhìn khuôn mặt trắng nõn của cô gái nhỏ, giọng Tô Cận khàn khàn, “Nguyệt Nguyệt, em đang ám chỉ muốn anh tặng nhà hay là, trực tiếp ngủ với em?”
Thích Nguyệt cào anh vài cái, “Tô Cận, anh lại lừa em.”
“Không có lừa em,” Tô Cận xoa đầu cô, “Bọn họ quen bạn gái không cần tốn tâm tư.”
Thích Nguyệt nói thầm, “Bạn bè anh sao lại như vậy chứ.”
“Anh không giống bọn họ.” Thần sắc Tô Cận đột nhiên nghiêm túc, “Nguyệt Nguyệt, nếu em không thích phương thức theo đuổi bạn gái của họ, anh sẽ không giống bọn họ.
Em muốn anh theo đuổi em như thế nào, anh đều nghe em.”
Thích Nguyệt hừ nói, “Ai sẽ thích những phương thức kia chứ.”
Nghe giọng cô gái nhỏ lẩm nhẩm lầm bầm, trên mặt Tô Cận hiện ý cười, vừa dụ vừa dỗ nói: “Nguyệt Nguyệt, em muốn anh theo đuổi em như thế nào? Chỉ cần em nói, anh đều có thể làm được, nhất định khiến em vừa lòng.”
Sắc mặt Thích Nguyệt nóng lên, ngây ngốc nhìn Tô Cận, bị anh dụ thành công.
Cô muốn người đàn ông này theo đuổi cô như thế nào?.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Có Phải Anh Muốn Hôn Em Không?
- Chương 30: Chương 30