- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
- Chương 1
Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
Chương 1
- bố thôi đi, con không muốn nghe bố nói thêm bất cứ một câu nào nữa...
- Con Nghe bố nói đi mà...
- con đã nói là con không muốn nghe mà, tại sao bố lại ép con chuyện như thế được.
- Lan à, bây giờ con lớn rồi, con phải tìm một người đàn ông để chăm sóc cho con, chứ bố làm sao có thể chăm sóc cho con cả đời được?
- Con đã lớn rồi, con đã nói là con có thể tự chăm sóc cho mình và chăm sóc cho cả bố nữa mà. Con là gánh nặng hay sao mà bố cứ suốt ngày muốn đuổi con ra khỏi nhà vậy hả bố???
- mọi chuyện không phải là như thế đâu? Lan...
Chẳng đợi bố nói hết câu Lan ngay lập tức bỏ ra ngoài. Cô tuy đã trưởng thành nhưng cũng chỉ mới 27 tuổi thôi mà, tại sao bố cô lại có tư tưởng cổ hủ như thế? Tại sao cứ bắt tôi phải đi lấy chồng??
Lan lê đôi chân mệt mỏi trên đường, giá như cô có mẹ thì mọi chuyện đã chẳng xảy ra như thế này???
Suốt 25 năm qua cô sống một mình với bố, thậm chí cô còn chẳng nhớ được khuôn mặt mẹ mình là như thế nào.
Cô chỉ nghe bố nói là sau một tai nạn thì mẹ đã mãi mãi ra đi...
Cô rất muốn nghe một câu nói" Cuộc sống là của con nhưng là lẽ sống của mẹ" 1 câu nói tưởng chừng đơn giản hầu như đứa trẻ nào cũng có thể được nghe thì cô lại không được nghe...
Cô vẫn ở đây, nhà của cô vẫn ở đây, bố cô vẫn ở đây nhưng còn mẹ, mẹ đã đi đâu rồi????
Cô thực sự không muốn cãi lời bố. Cô có thể chấp nhận mong muốn ấy của bố mình làm sao cô có thể yên tâm đi lấy chồng khi bố mỗi lúc một già yếu??
Lan bật khóc giữa đường phố đông người, cô cố gắng che đi những giọt nước mắt để không ai thấy sự yếu đuối của bản thân mình. Nhưng cho dù là như thế nào thì cô cũng là con gái, cũng khao khát được yêu thương, cái tình yêu thương mà cô chưa bao giờ thì có thể cảm nhận được....
Lan ngồi xuống ghế đá lấy điện thoại ra, cô ngắm nghía bức ảnh duy nhất của mẹ mà cô có được rồi òa lên khóc nức nở như một đứa trẻ....
Lan đang khóc thì có một đứa bé tầm 10 tuổi chạy tới chỗ cô, nó nhìn cô chăm chú..
Cái đôi mắt tròn xoe ngây thơ của đứa bé khiến cho Lan có chút ngạc nhiên, đứa bé thực sự quá dễ thương...
Lan nhìn nó mà chẳng thể ngăn cản nổi bản thân nở nụ cười, cô đưa tay véo nhẹ má đứa trẻ rồi hỏi.
- Em bé đi chơi với ai thế???
Đứa bé nhíu mày tỏ vẻ hơi khó chịu.
- mẹ. Tại sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu tới gặp con???
Câu hỏi có chút giận hờn lại có chút ngây thơ ấy khiến cho Lan giật mình.
- cháu nhận nhầm người rồi, cô không phải mẹ cháu đâu.
Sau câu nói ấy của Lan thì đứa bé khóc, Lan thấy con bé khóc như thế thì cảm thấy vô cùng bối rối, cô vội vã đứng dậy ôm lấy nó..
- con nín đi, cô xin lỗi...
Lan còn đang không biết phải dỗ dành con bé kiểu gì thì có tiếng quát.
- cô kia, cô làm gì vậy? Cô muốn làm gì con tôi hả???
Tiếng quát ấy nghe sao dữ dằn, nghe Sao nó lạnh lẽo đến như vậy. Lan buông đứa bé ra rồi ngước mặt lên nhìn. Trước mặt cô là một người đàn ông vô cùng điển trai, khí thế ngút trời khiến cho Lan nhất thời đứng hình chẳng thể nào nói nổi....
Cái nét đẹp ấy Nó không phải là nét đẹp của những cậu công tử bột mà cô đã từng gặp, nó là nét mạnh mẽ của một người đàn ông từng trải, rất quyến rũ....
- con bé nhận nhầm người thôi....
Con bé chạy về phía bố rồi nói....
- sao mẹ về rồi mà mẹ không chịu Đến gặp con, mẹ còn nói mẹ không phải là mẹ con nữa....
Người đàn ông ấy sau khi nghe thấy con gái mình nói như vậy thì còn bối rối hơn cả Lan nữa, anh ta vội vàng giải thích.
- con gái à! Đây không phải là mẹ của con đâu, chỉ là cô ấy có nét giống mẹ con thôi....
- bố nói dối, đấy là mẹ của con mà, hay cả bố cũng không muốn cho con có mẹ?
Câu nói tưởng chừng như quá ngây thơ nhưng lại là nhát dao cứa vào tim Lan. Cô đã suốt 25 năm qua không có mẹ, nhìn thấy đứa trẻ tội nghiệp này cũng không được ở bên mẹ mà cô rớt nước mắt...
Con bé mặc kệ bố nó giải thích, nó nắm chặt lấy tay Lan rồi kéo đi.
- Chắc chắn là mẹ đi quá lâu nên không nhớ đường về. Bây giờ con sẽ dẫn mẹ về nhà, con không cần đi chơi nữa, con chỉ cần có mẹ thôi....
Con bé cứ thế kéo Lan đi, còn tâm trạng của cô lúc này chẳng biết đang treo lơ lửng ở đâu nữa. Cô Cứ thế đi theo con bé, đi được vài bước thì có tiếng quát lớn từ phía sau...
- Cô muốn làm trò gì hả? Cô muốn dụ dỗ con gái tôi để được bước chân vào nhà tôi hay sao, cô đừng có mơ...
Cái câu nói ấy đưa Lan trở về thực tại, người đàn ông này sao có thể nói năng với cô như thế? Tại sao có thể nói chuyện với một người mà mình không hề quen biết bằng cái thái độ hách dịch ấy???
- anh nghĩ mình là ai? Anh nghĩ tôi cần thiết phải làm cái trò như thế này chỉ vì muốn tiếp cận anh à? Nếu như không phải cảm thấy rất tội nghiệp cho đứa con gái của anh thì tôi đã không đi theo nó rồi...
- ai cần cô Tội nghiệp, ai cần cô thương hại con gái tôi? Đừng nghĩ con gái tôi thiếu tình thương đến mức đến lượt cô phải thương hại.
Đúng là Một kẻ ngông cuồng, Lan từ từ gỡ tay con bé ra rồi nhỏ nhẹ nói với nó...
- cô xin lỗi nhưng cô Thực sự không phải là mẹ của con đâu, có lẽ mẹ con cũng sắp trở về rồi đó...
Vẫn là cái đôi mắt to tròn ấy nhưng lại có những nét tổn thương khiến cho Lan chẳng thể nào Nhìn đôi mắt ấy lâu hơn được nữa, cô quay đi trốn tránh đôi mắt ấy.
- mẹ không Thương Bông sao? Bông thực sự rất nhớ mẹ, Bông thực sự rất yêu mẹ...
Con bé nói rồi lấy trong chiếc túi đang đeo trên người ra một bức ảnh, Lan vừa nhìn thấy tấm ảnh đó đã giật mình. Người con gái trong bức ảnh mà con bé đưa thực sự có nét dứt giống cô, thảo nào con bé lại có thể nhìn nhầm như thế...
Lan còn đang không biết phải trả lời con bé như thế nào thì bố con bé đã đi đến nắm tay con bé kéo đi, mặc kệ con bé la hét, mặc kệ con bé gào khóc. Lan nhìn theo mà trong lòng đau nhói, cô lại nghĩ đến bố mình, cô bỏ ra ngoài cũng đã hơn hai tiếng rồi, chắc có lẽ bố cô đang đi tìm.
Lan quay lại con đường đi về nhà mình, cô vừa đi vừa nghĩ đến hình ảnh con bé vừa nãy, càng nghĩ cô càng cảm thấy đau lòng...
Bước chân về đến nhà thì thấy bố cô đang đứng ngay ở cổng, Ông vừa nhìn thấy Lan thì vội vã chạy tới chỗ cô.
- con về rồi, con vào nhà đi Bố đã nấu cơm xong đâu đấy rồi, chỉ chở con về ăn thôi...
Lan ôm chầm lấy bố rồi khóc.
- con xin lỗi bố, nhưng bố đừng bắt con đi lấy chồng có được không? Con chỉ muốn ở cả đời với bố để chăm sóc cho bố thôi...
- Ừ được rồi, không lấy thì không lấy...
Bố nhìn Lan vô cùng dịu dàng, vô cùng ấm áp. Đúng là khi mệt mỏi người ta thường có nơi để trở về đó chính là nhà...
Lan tuy không có được tình yêu thương của mẹ nhưng bù lại cô lại có một người bố rất tuyệt vời. Cô biết là bố muốn cô đi tìm cho mình hạnh phúc, vì bố chẳng thể nào lo cho cô mãi được....
Hai bố con vào trong nhà, Lan phụ bố dọn bữa tối, vừa ăn cơm vừa kể cho bố nghe những chuyện mà cô đã gặp trên đường... Bố Lan nghe đến đó thì lắc đầu.
- Tội nghiệp con bé ấy quá...
- Chắc có lẽ mẹ con bé cũng giống như mẹ của con....
Lan nói xong câu nói ấy thì cả hai bố con đều buồn, rồi chẳng ai nói với ai câu nào nữa....
Ở một đoạn đường vắng, trên xe ô tô là tiếng một con bé đang khóc đến khan cả tiếng...
- bố mau thả con xuống, con phải đi tìm mẹ. Tại sao tìm được mẹ rồi mà bố không cho con nhận mẹ, bố ác lắm....
Người đàn ông đó không trả lời mà chăm chú lái xe, anh không phải là không nghe thấy tiếng con gái, chỉ là đang đau lắm chẳng biết phải làm như thế nào...
Mẹ của con bé không phải là đã chết, mẹ của con bé chính là tham giàu mà bỏ hai bố con anh đi từ lúc nó chỉ mới mấy tháng...
Anh đã nói dối con bé là mẹ của nó đi làm, chỉ có như vậy thì trái tim bé nhỏ của nó mới không bị tổn thương... Người con gái hôm nay anh gặp thực sự rất giống mẹ của con bé, đến chính bản thân anh lúc đầu nhìn còn có chút ngỡ ngàng thì nó gì đến con bé...
Ngày đó khi anh mới gặp mẹ của bé Bông, anh cùng người phụ nữ ấy cũng có mối tình vô cùng đẹp, nhưng đến khi anh và cô ta kết hôn rồi sinh ra bé Bông thì cô ta bắt đầu thay đổi...
Cô ta liên tục đòi hỏi những điều vô lý mà bản thân anh không có cách nào đáp ứng... Đến khi Bé Bông được 8 tháng tuổi thì cô ta rời bỏ. Chỉ khi ấy anh mới hiểu được giá trị của đồng tiền nó lớn lên lúc như thế nào. Anh đã cố gắng lao đầu vào làm việc, cố gắng rồi cố gắng không ngừng nghỉ suốt mấy năm trời. Cuối cùng thì anh cũng có được sự nghiệp cho riêng mình..
Bây giờ thì anh không thiếu tiền nhưng anh lại cảm thấy ghê sợ những người phụ nữ, anh chỉ coi Họ là một món đồ chơi để giải trí không hơn không kém. Bản thân anh không hề nghĩ đến chuyện sẽ yêu thương một người nào đó. Cái sự tổn thương kia nó đã quá lớn, gần như đã bóp chết trái tim của anh mất rồi....
Về đến nhà là anh lập tức bế Con ghé vào bên trong, nó vùng vẫy, nó cố gắng nó muốn thoát ra khỏi vòng tay của anh nhưng rồi cuối cùng nó cũng phải chịu thua Vì nó cũng chỉ là một đứa trẻ.
- cho con gặp mẹ đi, nếu không con sẽ không chơi với bố nữa...
- con mau vào trong nhà cho bố, đừng có để bố phải tức giận...
Tiếng quát ấy khiến cho con bé giật mình, nó chạy vào trong nhà, vừa bị chạy nó vừa khóc. Tiếng khóc của con bé khiến cho trái tim của anh vỡ vụn, anh yêu thương con hơn cả mạng sống của mình, vậy mà ngày hôm nay anh lại phải để cho con mình khóc.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Cô Ơi! Lấy Bố Cháu Không?
- Chương 1