Chương 6. Để tôi về nhà.

Người nọ dừng lại ở mép giường, giường như đang buông thứ gì xuống, có tiếng kim loại va chạm vào nhau, sau đó niềm giường lún xuống, hình như anh ta ngồi lên giường. Chúc Ninh Ninh ôm đầu gối, móng tay cắm thật sâu vào trong da thịt. Cô cẩn thận hít thở từng hơi, nhắm chặt hai mắt, chờ đợi đối phương kéo chăn đắp trên người mình ra.

Nhưng qua một lúc lâu người nọ vẫn không có động tĩnh gì. Thậm chí anh ta còn chẳng thèm động đậy, không hề phát ra một tiếng vang nào. Chúc Ninh Ninh bị khoảng không yên tĩnh tra tấn, bắt đầu không còn kiên nhẫn nữa.

Cô lặng lẽ vươn hai tay, vạch ra một cái khe nhỏ trong góc chăn. Ánh sáng len từ trong khe nhỏ chiếu vào, ngoài cái này ra thì không nhìn thấy gì khác nữa.

Co muốn thò đầu lại gần hơn nhưng làm thế động tĩnh sẽ quá lớn, sẽ bị người phát hiện ra ngay, nên là cô đánh bạo vén chăn lên cao hơn.

“Cô không cảm thấy ngộp ạ?”

Giọng nói rõ ràng vừa nhẹ vừa thanh nhưng Chúc Ninh Ninh nghe lại như tiếng sấm sét, kinh hoàng sợ hãi.

Tay cô rụt về, chờ khi tim không còn đập như trống đánh nữa mới cảm thấy có chỗ nào không đúng. Âm thanh này rõ ràng cô đã nghe qua ở đâu đó rồi, hơn nữa còn nghe rất thường xuyên. Cô đánh bạo kéo chăn xuống, lộ ra nửa cái đầu, cẩn thận nhìn về phía đối phương.

Liễu Đường ngồi bên sườn giường, trên mặt còn có ý cười.

Cậu mặc đồng phục, đeo cặp sách như là đang chuẩn bị đi học. Tóc đen mềm mại rũ bên tai, làn da trắng bóng hơi phiếm sắc hồng, so với bất cứ lúc nào đều sinh động khỏe khoắn hơn.

Ít nhất không giống một người bị bắt cóc.

“Em mang cơm sáng qua, khay đặt trên tủ lạnh.” Cậu cười lên tiếng; “Chuẩn bị có chút vội vàng, quên mất mang bàn ghế qua đây, tối nay em sẽ đưa sang, cô chấp nhận ăn tạm trên giường ạ.”

“Món Trung món Tây đều chuẩn bị cả.” Cậu tiếp tục nói: “Em còn không biết cô thích ăn bữa sáng như thế nào. Bình thường em toàn thấy cô mua bánh bao nên sáng nay em làm thử, nhận thịt heo, cô nếm thử xem có hợp khẩu vị không ạ?”

“…Liễu Đường…”

“Vâng?”

Thấy tâm trạng cậu vô cùng vui sướиɠ hân hoan, trong lòng Chúc Ninh Ninh càng thêm hoảng sợ hơn, l*иg ngực căng cứng đau đớn. Giọng nói của cô còn hơi run run, không nói được một câu hoàn chỉnh?”

“… Tại sao chứ?”

“Tại sao gì ạ?”

Liễu Đường chớp chớp mắt, làm ngơ trước sự sợ hãi của người trước mắt. Cậu móc di động từ trong túi ra, chọc chọc hai cái, bốn cái lỗ trên bốn bức tường thả sợi xích sắt dài ra, vốn bốn sợi xích còn đang kéo căng giờ đã trùng chạm đất.

“Lúc em không ở đây, cô có thể tự do đi lại trong phòng.” Nói rồi, cậu đứng dậy giới thiệu từng cái: “Trong tủ lạnh có đồ uống và đồ ăn vặt, phía sau cửa kính chính là nhà vệ sinh, trong ngăn tủ có khăn lông sạch sẽ.”

“… Tại sao chứ?”

“Tại sao có khăn lông ạ?” Cậu nhẹ giọng cười, lông mi rậm dài tạo ra một bóng râm trên gò má: “Em muốn để cô ở nơi này thoải mái chút ạ. Em còn để thêm trong ngăn tủ….”

“Để tôi về nhà.” Chúc Ninh Ninh lớn tiếng kêu lên, ngắt lời Liễu Đường nói.

Cô rất ít khi dùng âm lượng như thế khi nói chuyện, bản thân cô cũng hoảng sợ. Trong căn phòng trống trải còn vang vọng thanh âm nho nhỏ. Cô cắn môi, cố gắng để mình không khóc lên, nhưng trong đôi mắt như nai con vẫn đỏ hồng ánh hơi nước. Liễu Đường bình tĩnh nhìn cô: “Giữa trưa em sẽ tranh thủ về nhà một chuyến.”

“Để tôi về nhà!” Cô kiên trì, còn có chút nức nở.

“Nhớ phải ăn cơm ạ.”

Cậu không trả lời thẳng đề nghị của cô, nhìn dáng vẻ như con mèo nhỏ đang làm nũng của cô một hồi, để lại những lời này rồi, cậu cũng đi ra cửa không quay đầu lại. Chúc Ninh Ninh trơ mắt nhìn cánh cửa gỗ kia mở ra rồi đóng lại, tiếng khóa cửa lạch cạch vang lên, Trong phòng lại rơi vào yên tĩnh, không hiểu sao mà tiếng chim kêu bên ngoài cũng không còn nghe thấy nữa. Toàn bộ căn phòng như một cỗ quan tài, chỉ nghe được tiếng rít gào của mình trong đó.