Tôi đẩy cửa đi vào, phút chốc trong phòng im lặng, ánh mắt của mọi người liền lập tức quét đến trên người tôi. Tôi liếc mắt nhìn sơ sơ, trong phòng này tất cả phần lớn đều là bạn đại học của Trình Thần. Bọn họ đều biết tôi, chuyện ban đầu tôi cùng Dương Tử bọn họ cũng đều biết. Hôm nay tụ tập chung một chỗ như vậy...... Nhất định là Trình Thần đem bọn họ gọi tới đi.
Cuối cùng ánh mắt của tôi rơi vào trên người đàn ông đứng ở bên cạnh quầy ba, bên cạnh hắn có một cô gái ngoại quốc đang ghé vào quầy ba ngủ thϊếp đi.
"Hà Tịch! Ngươi rốt cục đã tới." Trình Thần uống đến say khướt, lảo đảo chạy tới đem tôi giữ chặt, "Đến, mọi người xem xem, bạn gái ngoại quốc Dương Tử mới quen này so với Tịch Tịch của chúng ta, như thế nào?"
Tất cả mọi người trầm mặc.
Tôi tinh tế đưa mắt đánh giá một chút cô gái ngoại quốc đang ngủ say kia. Đó chính là bạn gái mà hắn ở nước ngoài tìm được? Dáng người quả thật không tệ. Tôi lành lạnh nghĩ.
Dương Tử xoay đầu lại nhìn tôi, một đôi mắt đỏ ngầu, nghĩ đến nhất định là bị Trình Thần trút không ít rượu.
Hắn nói: "Thế này ngươi hài lòng?" Trong thanh âm tất cả đều là xa lạ phòng bị cùng cừu hận. Mặc dù đã làm đủ loại chuẩn bị tư tưởng, nhưng là nghe hình thức lời nói tôi vẫn là không nhịn được trái tim co rút một cái. Nhớ tới ngày ngày đêm đêm trước đây đối với hắn nhớ thương, còn có đếm không hết những hôm thức đêm làm thêm giờ cay đắng nỗ lực vì hắn, tôi chỉ cảm giác trong l*иg ngực nén một trận chua chát tức giận muốn tìm một người để bộc phát.
Trình Thần nghe lời này của hắn, cổ duỗi một cái, vểnh lên cái mông muốn mắng chửi người, tôi kéo cô ấy lại. Lạnh lùng nhìn Dương Tử, còn chưa lên tiếng, hắn lại đột nhiên nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói."
Tôi cảm thấy cùng hắn căn bản cũng không có cái gì cần thiết để nói thêm nữa, nhưng nhìn thấy Trình Thần một bộ muốn đem hắn lột da hủy dung, tôi nghĩ vẫn là nên gật đầu đồng ý. Trình Thần không chịu, kết quả bị mọi người kéo lại khuyên.
Dương Tử dẫn tôi đi đến một quầy rượu bên hành lang ít người.
Ánh mắt của hắn hung ác mang theo một chút lụn bại: "Tịch Tịch, ta thật xin lỗi ngươi, ngươi nghĩ trả thù ta, muốn cho ta khó coi. Ngươi đối ta làm cái gì cũng có thể. Nhưng là ngươi có thể hay không đừng động đến ANNA, cô ấy cái gì cũng không biết."
Tôi nghe lời này của hắn, đầu tiên là hung hăng sững sờ một chút, khôi phục mà cười lành lạnh nói: "Dương Tử, theo ý của anh tôi liền nhàm chán như vậy sao? Tôi hiện tại cũng không biết Trình Thần rốt cuộc đối với anh cùng cô ấy làm cái gì, nhưng là nếu như anh thật muốn bảo vệ cô ANNA gì đó, hôm nay cũng không nên mang theo cô ấy đến."
Hắn ngẩn ra, nhíu chân mày: "Ta bất quá là muốn cho cô ấy sớm dung nhập vào vòng luẩn quẩn của ta, ta cũng không nghĩ ngươi lại sẽ...... Lại sẽ như vậy ti tiện."
"Ti tiện?" Tôi cảm thấy phải một hồi buồn cười, lập tức dựng lên gai nhọn quanh thân, cười lạnh phản bác, "Anh thật là coi trọng tôi. Nghe lời này của anh, tôi thật sự hối hận ban đầu không cùng Trình Thần cùng nhau nghĩ biện pháp thế nào để cho hôm nay trôi qua đặc sắc hơn, trái lại đem cái tội danh ti tiện này thật xứng mới được."
Trên mặt hắn dâng lên giận hồng.
Tôi nói: "Còn có, đó không phải là vòng luẩn quẩn của anh, đó là vòng luẩn quẩn của tôi. Anh rời khỏi vòng luẩn quẩn của tôi, cũng đừng nghĩ mang cô ta bước vào cái vòng này." Tôi ngón trỏ so sánh rõ ràng, cắn từ rõ ràng nói:
"Xin, cút."
Hắn cảm giác say thêm, lửa giận xông tới, rốt cuộc vung tay lên, làm bộ muốn đánh tôi.
Tôi ngây người, chưa từng nghĩ tới Dương Tử lại sẽ đối với tôi động thủ!
Trong chớp mắt, bàn tay hắn liền muốn rơi vào trên mặt tôi. Tôi đứng ngốc nhìn, quên tránh.
Trong điện quang hỏa thạch, cánh tay của hắn bị người giữ chặt, lòng bàn tay mang theo lửa giận dừng ở bên tai tôi một tấc khoảng cách, cái tát thổi qua má tôi, nhẹ như vậy tôi lại cảm thấy xương nổi đau. Mấy sợi tóc mai tai tôi bay bay mấy phần, lẳng lặng lạc định.
"Tiên sinh......" Một giọng đàn ông trầm thấp vô cùng từ tính từ sau lưng hắn vang lên, người nọ tựa hồ đang khuyên ngăn Dương Tử. Mà Dương Tử tránh thoát tay của hắn, mắng: "Liên quan gì tới anh!"
Người nọ thanh âm lại trầm xuống vài phần, tựa hồ đã rất là không vui.
Mà đối thoại của bọn họ ở trong tai tôi tất cả đều thành từng trận hỗn loạn vù vù.
Tôi chỉ là một lần lại một lần nghĩ tới, Dương Tử muốn đánh tôi, hắn muốn đánh tôi! Tôi nghĩ tới mùa đông đó gửi đi khăn quàng cổ màu đỏ, lại nghĩ đến vô số thức đêm làm thêm giờ sau một mình nuốt mì ăn đêm, còn có xa hơn trước kia, tôi vòng cánh tay của hắn, ở trường học đi bên hồ một lần lại một lần cùng hắn làm"Dương tử lão công" "Tịch tịch lão bà" ngớ ngẩn đối thoại.
Bây giờ một tát này......
Hoang đường cỡ nào, vô lý cớ nào!.
TruyenHDHắn dám đánh tôi, hắn cư nhiên làm ra những chuyện kia sau còn dám đánh tôi!