Chương 48: Tiểu Công Chúa Chiết Chi (1)

Chiết Chi thành kính quỳ gối trước Phật điện, quỳ lạy một lúc, miệng lẩm bẩm: “Cầu Bồ Tát phù hộ tôi một đêm phất nhanh.”

Tuy rằng Chiết Chi hiện tại cũng coi như một đêm phất nhanh, nhưng thời gian dài như vậy, cô đã hình thành thói quen, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa phản ứng được.

Thần Tài nhìn đồng liêu một vòng, đầu gối làm thế nào cũng không thể cong xuống.

Mười tám vị La Hán nhìn Thần Tài, hai mặt nhìn nhau, sôi nổi dùng ý niệm lên án Thần Tài: 【 Không phải ngươi xuống hoàn thành tâm nguyện cho người ta sao? Ngươi đúng là cái đồ vắt cổ chày ra nước, vắt chày ra nước, ngay cả tâm nguyện nho nhỏ như vậy cũng không muốn thỏa mãn! 】

Thần Tài dời mắt: 【 Được cầu một đêm phất nhanh là các ngươi. 】

Mười tám vị La Hán: 【 Cô bé đáng thương như vậy, ngươi còn không muốn phù hộ người ta! 】

Thần Tài: 【 À. 】 một đám ngu xuẩn.

Mười tám vị La Hán tiếp tục vì Chiết Chi bênh vực kẻ yếu: 【 Hừ, chúng ta sẽ bẩm báo đúng sự thật với Thiên Đế, ngươi thế này chính là bằng mặt không bằng lòng, vắt cổ chày ra nước. 】

Thần Tài cong cong khóe môi, bằng mặt không bằng lòng sao? Hắn hoàn toàn không ngại những tên này đi mách lẻo.

“Anh cứ nhìn chằm chằm những Bồ Tát làm gì?” Chiết Chi có chút nghi hoặc mở miệng.

Thần Tài ở trong lòng khinh thường, “Những Bồ Tát? Cô biết bọn họ là ai sao?”

“Không biết, không phải đều gọi là Bồ Tát sao?.” Chiết Chi nói đương nhiên.

Thần Tài sửng sốt, bỗng nhiên cảm thấy bản thân cũng may mắn, ít nhất Chiết Chi biết tượng thần của hắn là Thần Tài, mà không phải nghìn tượng đều là Bồ Tát.

Thần Tài cảm thấy bản thân hẳn là nên biết đủ.

Ánh mắt nhìn Chiết Chi cũng trở nên nhu hòa hơn: “Chúng ta đi thôi.”

Hắn không thể so đo quá nhiều với Chiết Chi, hắn hẳn là nên cảm thấy thỏa mãn, hẳn nên thấy đủ!



Nhưng vừa thấy đủ, lại bị người ta tự tay đánh nát: “Thần Tài cầu xin ngài, nhất định phải tiếp tục phù hộ tôi bình bình an an. Chờ tôi có tiền, tôi nhất định sẽ mạ vàng toàn thân cho ngài!”

Thần Tài bỗng nhiên có một loại cảm giác bản thân bị bao dưỡng, hơn nữa cảm giác này còn không tồi là sao? Chắc chắn là ảo giác!

“A Bảo, chúng ta đi gặp Địa Tạng Vương Bồ Tát!” Chiết Chi vô cùng hưng phấn, nhìn Thần Tài vô cùng nghiêm túc: “Tôi đi làm lễ tạ thần.”

Thần Tài nhìn nhận thức lệch lạc của Chiết Chi, ở trong mắt hắn Địa Tạng vương chính là người phù hộ luân hồi, còn muốn cầu nguyện cái gì?

Chiết Chi lôi kéo tay Thần Tài từ trong điện đi ra ngoài: “Chúng ta qua kia nhìn xem.”

Thần Tài có chút bất đắc dĩ: “Cái này, đến chỗ Địa Tạng vương là muốn cầu nguyện cái gì?”

Chiết Chi lập tức phản ứng với hắn: “Anh là đồ ngốc à?”

Thần Tài: “???”

Cái gì?

“A Bảo, anh thật dại dột.” Chiết Chi thở dài một hơi: “Ta hỏi anh, anh không hiểu phong tình như vậy, biết người ta gọi là gì không? Gọi là thẳng nam ung thư đó.”

Thẳng nam ung thư A Bảo:……

Hắn rốt cuộc làm sai cái gì?

“Anh nói như vậy, làm như vậy, rất dễ dàng sinh ra hiểu lầm đó biết không!” Chiết Chi vẻ mặt tức giận, Thần Tài hoàn toàn không biết vấn đề nằm ở đâu.

“Tôi?”

“Thôi được rồi, tôi không muốn so đo với anh, dù sao thì anh cũng là người mất trí nhớ.” Chiết Chi nói vô cùng rộng lượng, Thần Tài nghe xong chỉ cảm thấy cực kỳ nghẹn khuất!

Rõ ràng là mất trí nhớ, nhưng là bị Chiết Chi nói giống như hắn là một tên thiểu năng trí tuệ vậy!



Sau đó người này còn dùng một loại ánh mắt như nhìn một đứa thiểu năng mà nhìn hắn, khiến Thần Tài vô cùng bất mãn!

Sự bất mãn này kéo dài đến tận lúc Chiết Chi thành kính quỳ gối trước tượng Phật Địa Tạng vương mới tiêu tán.

Hắn nhớ, Địa Tạng vương trong mắt Chiết Chi, là phù hộ nhân duyên.

Hắn lại nhớ đến lúc Hoa Cường nói hắn là bạn trai Chiết Chi, cô cũng không có phản bác.

Sau khi nghĩ thông suốt những việc này, Thần Tài cảm thấy bản thân không phải thật sự là đồ ngốc hay sao.

“A Bảo, anh lại đây đi.” Chiết Chi cười tiếp đón hắn: “Lại đây, quỳ xuống. Cầu nguyện đi!”

Thần Tài dở khóc dở cười, nhưng lại không phản bác, nghiêm túc quỳ gối xuống đệm hương bồ trước tượng Phật: “Cầu Địa Tạng Vương Bồ Tát, phù hộ cho tôi nhân duyên mỹ mãn.”

Địa Tạng vương: 【 Ngươi có thể đừng làm loại chuyện này được không? Đừng gây trở ngại công vụ. Ngươi rõ ràng biết ta làm gì! Phù hộ nhân duyên mỹ mãn? Vậy mà ngươi cũng nói được! 】

Thần Tài mắt điếc tai ngơ.

Địa Tạng Vương nhìn Thần Tài, lại nhìn cô gái quỳ ở bên cạnh hắn, chỉ cảm thấy bản thân làm một thần tiên thật sự quá khó khăn!

Cũng may mình không có tóc, nếu không chắc chắn tóc sẽ rụng sạch!

Hắn chỉ có thể thở dài, biến ra một cây bút, ghi chú vào cuốn sổ công vụ trước mặt: Gặp Nguyệt Lão để tham khảo làm thế nào chúc phúc cho thần tiên nhân duyên mỹ mãn.

Bồ Tát không dễ làm.

Thời buổi này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.

Hắn sắp sửa phải đi đoạt chén cơm của Nguyệt Lão. Muốn thế thì trước tiên phải đi làm quen một chút đã.

Địa Tạng Vương nhìn Thần Tài và Chiết Chi rời đi, im lặng xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Thiên Đế rất bận, có một số việc không cần đi quấy rầy ngài ấy.