“Ba, Chiết Chi mới là em gái con, vậy… Điềm Điềm kia là ai?”
Hoa Cường làm sao biết Hoa Tư Điềm là ai?
“Đi qua đó xem tình huống trước đã, đi xem thử Chi Chi thế nào rồi.” Hoa Cường nhăn mày lại, suy nghĩ rất lâu, cả hai suốt dọc đường đều không nói chuyện.
Chờ hai người bọn họ tới nơi, hiện trường đã loạn thành một đống, Hoa Tư Điềm và Vương Quế Phân bị hai cảnh sát chế trụ, Hoa Tư Điềm nhìn thấy Hoa Tư Hàm và Hoa Cường giống như nhìn thấy hi vọng, vốn dĩ đang có bộ dáng buồn bực thì bây giờ như thể đã sống lại.
“Ba, chị.” Hoa Tư Điềm thấy hai người thì muốn tiến lên, lại bị một cảnh sát giữ chặt.
“Thành thật đứng yên đi.” Cảnh sát vô cùng không kiên nhẫn mở miệng, giống như thể phú nhị đại tồn tại trên cõi đời này, chính là để lãng phí lương thực và không khí.
Vậy mà còn ác ý phóng hỏa, đúng là đầu óc có bệnh.
Hoa Cường vốn dĩ cũng không định mặc kệ Hoa Tư Điềm, không nói đến vấn đề ông không biết Hoa Tư Điềm là ai, chỉ cần dựa vào việc ông quan tâm dưỡng dục Hoa Tư Điềm nhiều năm như vậy, chắc chắn sẽ không để mặc cô ta.
Nhưng không biết xui xẻo thế nào, người đứng bên cạnh Hoa Tư Điềm lại là Vương Quế Phân.
Hoa Cường nhìn thấy Vương Quế Phân, cái gì mà tu dưỡng ưu nhã đều vứt hết ra sau đầu, một cái tát lập tức bay tới: “Mày còn dám xuất hiện trước mặt tao?”
Một đám người vẻ mặt hoang mang, còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, Hoa Cường lại tát Vương Quế Phân một cái nữa: “Tao rốt cuộc đã làm gì có lỗi với mày? Mà mày lại đối xử với con gái của tao như thế?”
Cuộc sống, sẽ không thể bởi vì đã đủ cẩu huyết, mà không tiếp tục cẩu huyết nữa.
Giữa cuộc đối thoại hùng hùng hổ hổ của Hoa Cường, Hoa Tư Hàm cuối cùng cũng biết thân phận của người đàn bà này, bà ta chính là bảo mẫu năm xưa, là đầu sỏ lừa gạt cô và em gái chạy ra khỏi nhà.
Hoa Tư Hàm nghĩ đến đây, trực tiếp vung giày cao gót đập xuống.
Cảnh sát còn tưởng rằng Hoa Tư Hàm tới đây khuyên can, không nghĩ tới là đến gây thêm phiền phức, một đầu hắc tuyến kéo ba người bọn họ ra, tu dưỡng của Hoa Tư Hàm đều vứt hết, chỉ vào Vương Quế Phân mắng: “Bà tới đây làm gì?!”
Cảnh sát đại khái cũng hiểu chuyện gì đang diễn ra, đây rõ ràng chính là một màn hào môn bắt gian, nhưng mà làm ầm ĩ để người qua đường chứng kiến nhiều như vậy, cũng không có cách nào có thể xử lý êm chuyện: “Có một cô gái bị kẹt bên trong, là con gái của bà đây.”
Hoa Cường nghe đến đó lập tức mở to hai mắt mà nhìn, nhìn chằm chằm Vương Quế Phân cười lạnh liên tục: “Bên trong kia là con gái của mày?”
Vương Quế Phân rụt rè không nói gì, nhìn Hoa Cường mà đáy mắt không nhịn được dâng lên sợ hãi: “Không… Không phải…”
“Mày bắt cóc con gái tao, rồi đối xử với nó như vậy?!” Hoa Cường nhịn không được bùng nổ, cảnh sát vội vàng đến can ngăn, chỉ sợ còn chưa tới cục cảnh sát, người này đã bị đánh chết!
Kết quả phòng được Hoa Cường lại không phòng được Hoa Tư Hàm.
Hoa đại tiểu thư ném một chiếc giày cao gót tới, vừa vặn trúng vào trán Vương Quế Phân, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy sát khí: “Bà chờ đó, tôi sẽ khiến cho bà sống thật thoải mái.”
Mọi người vây xem: “…”
Các chú cảnh sát: “…”
Cha con hai người có thể đừng coi như chúng tôi đều là người chết có được không?
Chúng tôi còn ở đây đó! Các người khoa trương uy hϊếp người khác như vậy mà coi được sao?!
Hoa Tư Điềm chứng kiến một màn này, trong lòng đã biết chuyện gì đang diễn ra, có vẻ Hoa Cường và Hoa Tư Hàm đã biết thân phận của Chiết Chi rồi, nhưng mà cô ta lại không tự mình hiểu lấy, hô nhẹ một tiếng: “Ba… chị… khi nào chúng ta có thể về nhà?”
Lúc này Hoa Cường và Hoa Tư Hàm mới nhìn về phía Hoa Tư Điềm, cả người vốn dĩ sạch sẽ ngăn nắp, lúc này so với cục than đá lăn ra từ bếp không khác gì nhau, tóc tai toán loạn như một bà điên, hai tay bị còng, thần sắc Hoa Cường vô cùng phức tạp: “Điềm Điềm, chuyện này, con biết được bao nhiêu?”
Ông không biết bản thân mình muốn hỏi cái gì, là muốn hỏi Hoa Tư Điềm có biết người trong kia mới là con gái của ông hay không, hay là lý do gì mà Hoa Tư Điềm lại phóng hỏa.
Nhưng mà Hoa Cường biết, cho dù là câu trả lời nào, ông cũng không thể chấp nhận được.
“Ba, cái gì con cũng không biết, ba có thể đưa con về nhà không?” Hoa Tư Điềm vô cùng đáng thương nhìn Hoa Cường.
Giờ khắc này xung quanh vô cùng ồn ào, nhưng xung quanh bọn họ lại rất an tĩnh, an tĩnh đến mức Hoa Tư Điềm có chút không quen, Hoa Cường cũng đã bắt đầu mềm lòng.
Hoa Tư Điềm đã chứng minh rõ ràng câu nói: Không tìm đường chết sẽ không phải chết.
Hoa Cường trầm mặc khiến Hoa Tư Điềm càng nghĩ càng cảm thấy không thích hợp, càng nghĩ càng cảm thấy bản thân nên tung ra thêm một chiêu nữa: “Ba, là do bà ta phóng hỏa đó, bà ta uy hϊếp con! Tất cả là tại bà ta!”
Vương Quế Phân cho dù thế nào cũng không thể ngờ Hoa Tư Điềm sẽ nói như vậy, bà không thể tin được mà nhìn Hoa Tư Điềm: “Điềm Điềm, làm người phải có lương tâm, mẹ là mẹ ruột của con!”
“Lương tâm? Bà có thứ gọi là lương tâm sao? Bà vừa mới phóng hỏa thiêu chết con gái bà đó!” Hoa Tư Điềm là điển hình của câu “cái miệng hại cái thân”.
Theo khoa học thì người ta gọi đó là thiểu năng trí tuệ.
Thành công dẫn lửa thiêu chết mình.
“Con mới là con gái của mẹ! Người trong kia không phải!” Vương Quế Phân giống như phát điên, nắm chặt lấy tay Hoa Tư Điềm không buông: “Mẹ hối hận! Hối hận rồi!”
Trong lòng Hoa Tư Điềm hoảng hốt, muốn đẩy người ra nhưng không có cách nào làm được: “Bà điên này, bà buông tôi ra, mau buông tôi ra, tôi không phải con gái bà, tôi không phải!”
Hai người này tự ồn ào nhốn nháo, hoàn toàn không cần Hoa Cường hỏi thêm cái gì, đã hiểu toàn bộ mọi chuyện không sót điều gì.