Chương 35: Hắn Nhớ Lại (2)

“Công chúa, nếu hôm nay người gặp nguy hiểm là Khuê Túc, ngài cũng sẽ bình tĩnh ngồi ở đây xem như vậy sao?” Thần Tài nghiêm túc hỏi Li Nguyệt, Li Nguyệt bỗng nhiên ngẩng đầu.

“Ngươi nhớ lại rồi?” Li Nguyệt không thể tin được hỏi hắn.

Không có khả năng, đây là cha nàng tự mình động tay, làm sao có thể dễ dàng nhớ lại như vậy được?

Thần Tài nghi hoặc nhíu mày: “Nhớ lại cái gì?”

Li Nguyệt nhìn Thần Tài trong chốc lát, bỗng nhiên hiểu ra gì đó, nàng lắc đầu bật cười: “Không có gì, ngươi đi đi, trên đường tự mình cẩn thận, ta và Văn Khúc sẽ trông chừng cho.”

Thần Tài không nhiều lời vô nghĩa, trực tiếp gọi cân đẩu vân, loại kỹ năng như lái xe, hắn tạm thời còn chưa học được.

Trong lòng Thần Tài cũng rõ ràng, Chiết Chi sẽ không dễ dàng chết như vậy, dựa theo mệnh cách Tư Mệnh viết, cô ấy còn một đoạn thời gian rất dài có thể hao phí, nhưng mà bọn họ lại quên mất một từ: Hiệu ứng bươm bướm.

Hắn xuất hiện, chính là con bướm, cánh nhỏ phẩy phẩy, sự tình liền xuất hiện biến số, chờ lúc Thần Tài đuổi tới nhà xưởng bỏ hoang, hắn cảm thấy cực kỳ may mắn vì bản thân tới kịp.

Hai người Vương Quế Phân và Hoa Tư Điềm đang cãi nhau: “Con đang làm cái gì? Con muốn phóng hỏa thiêu chết Chiết Chi?”

Hoa Tư Điềm nghe Vương Quế Phân nói, âm trầm nở nụ cười: “Sao vậy, bà sống với cô ta hai mươi năm, không lẽ đã bắt đầu có cảm tình sao?”

Vương Quế Phân trầm mặc, một câu cũng không nói, mấy ngày trước bà ta nhận được tin nhắn của Hoa Tư Điềm, kêu bà ta lừa Chiết Chi ra ngoài, Vương Quế Phân vẫn luôn không xuống tay, hôm nay Hoa Tư Điềm uy hϊếp bà ta, bà ta lừa Chiết Chi ra đây, nói với cô là mình phát bệnh.

Rõ ràng biết là giả, rõ ràng Chiết Chi đã sớm biết bệnh của bà ta là làm bộ, mà vẫn đi ra.



Tới nhanh như vậy.

Đột ngột không kịp phòng ngừa như vậy, khiến bà ta muốn đổi ý tìm đường sống cũng không có.

“Mẹ không có ý này.”

“Bà đừng quên, chồng của bà chết như thế nào, bà cũng đừng quên, người bên trong kia biến thành như bây giờ là công lao của ai, hiện tại ở đây giả mù sa mưa giả người tốt, bà không cảm thấy rất ghê tởm sao?”

Hoa Tư Điềm không ngừng cười lạnh, cô ta không thể tiếp tục chờ nữa, nếu còn chờ, Hoa Tư Hàm và Hoa Cường nhất định sẽ phát hiện vấn đề.

Lúc cô ta phát hiện Hoa Tư Hàm càng ngày càng quan tâm Chiết Chi, đây là chuyện cô ta không thể chịu đựng được!

Đây là một xưởng dệt bị bỏ hoang, bên trong có rất nhiều đồ vật dễ cháy, sau khi Hoa Tư Điềm đánh ngất Chiết Chi thì nhốt vào bên trong, không chút do dự vẩy xăng, bắt đầu đốt lửa: “Tôi phải trở về, bà ở chỗ này canh, sau khi xác nhận Chiết Chi đã chết thì bà có thể đi.”

Vương Quế Phân nhịn không được run run, bà ta không nghĩ tới Hoa Tư Điềm sẽ làm ra chuyện như vậy: “Con… con không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?”

“Tàn nhẫn cái gì?” Hoa Tư Điềm hỏi lại: “Có cái gì mà tàn nhẫn? Không lẽ bà muốn trơ mắt nhìn cô ta cướp đoạt tất cả những gì tôi có bây giờ? Tôi nói cho bà biết, không có khả năng!”

Thần Tài nghe đến đó trực tiếp lao ra bóp cổ Hoa Tư Điềm, giống như phát điên, chất vấn: “Chiết Chi ở đâu?!”

Đôi mắt Hoa Tư Điềm trừng lớn, ho khan kịch liệt, bị người ta bóp cổ, một chút cảm giác sợ hãi cô ta cũng không có, kéo con nhỏ kia chôn cùng, cũng không tệ!



“Cô có nói hay không!”

Vương Quế Phân bắt đầu sợ hãi, vội vàng kéo tay Thần Tài ra, cũng không biết là lo lắng cho Hoa Tư Điềm hay là lo lắng cho Chiết Chi, bà ta không chút do dự mở miệng: “Ở bên trong, đi thẳng vào, đến cuối đường quẹo trái rồi quẹo phải, ở trong một căn phòng nhỏ. Cậu mau buông con bé ra!”

Thần Tài nghe nói vậy, không chút do dự ném người sang một bên rồi chạy vào bên trong.

Khói đen đặc như mực, Thần Tài ho khan kịch liệt, đến che mặt lại cũng quên, chỉ muốn phải nhanh tìm được Chiết Chi, chỉ muốn nhìn thấy cô ấy bình an không có chuyện gì.

Hắn không biết mình đi bao lâu, cuối cùng ở trong một căn phòng nhỏ tìm được Chiết Chi, cô gái nhỏ nằm trên sàn nhà, đôi tay bị trói, trên mặt đen như mực, đã hôn mê bất tỉnh.

Thần Tài nâng cô dậy, giúp cô tháo dây thừng, không khống chế được ôm cô vào trong ngực, dùng một loại âm thanh sống sót sau tai nạn nhẹ

nhàng nỉ non bên tai cô: “A Phủ, ta nhớ lại nàng rồi, không lẽ nàng cứ định rời đi như vậy sao?”

Mấy ngàn năm, cuối cùng hắn cũng nhớ lại.

Trong hoảng hốt, hình như nghe được có người ở bên tai hắn ồn ào, lặp đi lặp lại một câu chính là tên của hắn: A Bảo, A Bảo.

Thật ra hắn không có tên, A Bảo, là tên nàng đặt cho hắn.

Trong nháy mắt đó, những ký ức loang lổ, cuối cùng như bị rút đi tấm màn che màu xám, lập tức trở nên sinh động sáng tỏ.

Người này, không phải là tín đồ ngu xuẩn gì, nàng, là người hắn yêu.