Chương 27: Thư Ký Pha Cà Phê (2)

Lần đầu tiên trong cuộc đời Chiết Chi, gần ba mươi cái mùa xuân mới được biết cảm giác đi ăn cơm trưa cùng đồng nghiệp là như thế nào, hơn nữa còn được chụp ảnh đăng lên vòng bạn bè, tuy rằng có hơi đau ví, nhưng trong lòng cũng không nhịn được vui vẻ!

Kim chủ ba ba quả nhiên là người tốt.

Cô vậy mà lại nghĩ kim chủ ba ba là người xấu, đúng là quá không nên!

Chiết Chi cố ý đi ngang qua tiệm bánh ngọt, mua một cái bánh kem nhỏ, là để đưa cho Hoa Tư Hàm, thời điểm cần thiết thì phải biết lấy lòng kim chủ ba ba một chút, rất có lợi cho việc xúc tiến xã hội phát triển hài hòa —— tăng tiền lương!

Hoa Tư Hàm là một nữ cường nhân, làm việc cực kỳ liều mạng, thường thường sẽ quên ăn cơm, đợi lúc cô ấy nhớ tới việc phải ăn cơm thì đã đến thời gian vào làm, nên chỉ tùy tiện đặt cơm hộp.

Chiết Chi lúc này đột nhiên giống như từ trên trời giáng xuống, đưa cho cô một cái bánh kem, cô gái nhỏ cười vô cùng ôn nhu: “Cái này đắt lắm đó, mười tám tệ lận.”

Đối với một cô bé ngay cả một ly nước chanh cũng không dám uống, mười tám tệ đúng là vô cùng đắt.

Hoa Tư Hàm gật gật đầu, nhỏ giọng nói cảm ơn, đối với cái bánh kem có "giá trên trời" là mười tám tệ, ăn rất ngon miệng, so nhà hàng Michelin còn ngon hơn.

Cũng không biết đây là cái bệnh gì.

Trợ lý mang cơm hộp tới, nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình này.

Không chút do dự ôm hộp cơm cút sang một bên, đủ tư cách của một trợ lý luôn bảo trì lý trí trong mọi hoàn cảnh.

Không thể đi vào quấy rầy, lỡ như bị làm khó dễ, vậy thì phiền lắm!

“Sếp đang bận, chúng ta đừng vào làm phiền.” Ôm hộp cơm đi ra, bảy người các cô quyết định chia nhau ăn luôn, tuy rằng mỗi ngày đều gào thét giảm béo, nhưng mà làm việc dưới trướng của Hoa Tư Hàm, làm sao có thể béo nổi?

Có ăn thì nên ăn nhiều một chút, buổi chiều có khi còn phải uống một bụng cà phê.

Buổi chiều tiếp tục mở họp, đưa cà phê theo thường lệ, Chiết Chi trải qua một buổi sáng tẩy não, đã nhận định Hoa Tư Hàm và đoàn trợ lý rất thích uống cà phê, thông thường cứ quá nửa tiếng lại đi rót ly mới, đoàn trợ lý cho rằng Chiết Chi là bạn gái nhỏ của Hoa Tư Hàm, vì không muốn đắc tội cô gái của sếp, một đám cúi đầu uống cà phê.

Một màn này rất hài hòa tốt đẹp.



Nhưng ý nghĩa tồn tại của tốt đẹp, chính là dùng để phá vỡ.

Hoa Tư Điềm bởi vì nhận được tin nhắn mấy ngày trước mà trong lòng rối loạn, cái con nhỏ bị bọn họ vĩnh viễn khống chế trong lòng bàn tay vậy mà cũng có ngày thoát khỏi trói buộc, bên cạnh còn có thêm một người bảo vệ?

Càng kỳ quái hơn chính là, cô không có chứng minh thư cũng không có hộ khẩu, làm thế nào có thể trà trộn vào xí nghiệp Hoa thị?

Hoa Tư Điềm sau khi biết chuyện này, không thể ngồi yên trong nhà được nữa, trực tiếp lái xe vọt tới tổng bộ của xí nghiệp Hoa Thị, cô ta tưởng rằng mọi chuyện rất đơn giản, bộ phận nhân sự chắc chắn là có hồ sơ, trực tiếp tìm kiếm, thế nhưng cái gì cũng không tìm được.

Cô ta còn tưởng tai mắt của mình đang lừa mình, muốn gọi một cuộc điện thoại để hưng sư vấn tội, lúc ở cửa thang máy lại vô tình nhìn thấy một bóng người vừa xa lạ vừa quen thuộc, Hoa Tư Điềm sửng sốt lập tức đuổi theo, nhưng chậm một bước, thang máy đã đi lên.

Hoa Tư Điềm tự an ủi là do bản thân hoa mắt, đó là thang máy chuyên dụng cho cán bộ cấp cao của công ty, làm sao cô gái đó có thể ở trong đấy được?!

Đợi đến khi cô ta ổn định suy nghĩ, chạy đi tìm Hoa Tư Hàm làm nũng, lại nhìn thấy một cô gái đang pha cà phê ở bên cạnh Hoa Tư Hàm. Nghe được âm thanh liền ngẩng đầu.

Hai mắt chạm nhau, Hoa Tư Điềm trong nháy mắt toát ra sự sợ hãi không kiềm chế được.

Cô gái kia giống cô ta đến bảy tám phần.

Con nhỏ đó… vì sao lại ở chỗ này?!

Hoa Tư Hàm đang thảo luận phương án với đoàn trợ lý, Hoa Tư Điềm vội vã chạy vào cắt ngang suy nghĩ của mọi người, đoàn trợ lý đương nhiên biết đây là tiểu công chúa của tập đoàn, một đám đều không nói lời nào.

Huống chi vẻ mặt tiểu công chúa còn hoảng sợ nhìn chằm chằm vào “niềm vui mới của sếp” khiến các cô ấy càng sợ đến mức không dám thở mạnh, sợ gây họa sát thân.

Một đám uống một bụng cà phê cả buổi chiều, muốn chạy cũng không thể chạy, bàng quang nghẹn đến mức khó chịu, còn phải nín thở chịu đựng.

Chỉ có thể trơ mắt nhìn một màn bắt gian hào môn, thật ra các cô ấy cũng không dám nhìn, sợ không cẩn thận một cái là mất mạng!

“Các cô ra ngoài trước đi, ngày mai tiếp tục mở họp.” Tuy Hoa Tư Hàm bất mãn việc Hoa Tư Điềm cắt ngang hội nghị, nhưng người trước mắt là em gái mình yêu thương nhiều năm, đương nhiên sẽ không phát giận với cô ta.

Sau khi sắp xếp xong Hoa Tư Hàm mới nhìn về phía cô ta: “Sao em lại tới đây?”



“Chị, sao cô ta còn chưa đi?” Hoa Tư Điềm ổn định cảm xúc của mình, chỉ vào Chiết Chi còn đang đứng một bên, làm khó dễ.

“Chỗ làm việc của cô ấy là ở đây.” Hoa Tư Hàm nhàn nhạt giải thích một câu: “Em còn chưa nói vì sao em lại tới đây? Có chuyện gì sao?”

Hoa Tư Điềm lại không có bất cứ tâm tư gì để trả lời Hoa Tư Hàm, tất cả lực chú ý đều đặt ở trên người Chiết Chi, chỗ làm việc ở kế bên Hoa Tư Hàm? Cô ta liếc mắt một cái đã nhìn thấy nhiều thêm một cái bàn làm việc ở kia, thời gian mới bao lâu đã khiến cho Hoa Tư Hàm làm ra chuyện như vậy rồi.

Chị ta có phải đã biết gì hay không?

Có phải muốn đuổi cô ta đi hay không?!

Sợ hãi và oán hận bao trùm khiến Hoa Tư Điềm nói không lựa lời: “Cô ta là cái thứ gì? Có tư cách gì làm việc ở xí nghiệp Hoa Thị?!”

Hoa Tư Hàm nghe thế thì có chút phản cảm, tuy rằng cô biết Hoa Tư Điềm mới là em gái cùng một mẹ với mình, còn người kia cùng lắm cũng chỉ là một đứa con riêng, thế nhưng không biết vì sao, nghe thấy những lời này lại khiến cô có cảm giác muốn ấn đầu Hoa Tư Điềm xuống, bắt cô ta phải xin lỗi Chiết Chi?

Thế giới này huyền huyễn như vậy đấy!

“Tôi là thư kí!” Chiết Chi đối mặt với Hoa Tư Điềm lại trấn định hơn rất nhiều, so với Hoa Tư Hàm đối tốt với cô đến mức khó hiểu, thì phản ứng của Hoa Tư Điềm như thế này mới là chân thật, cô không kiêu ngạo không siểm nịnh mở miệng: “Tôi là thư ký pha cà phê!”

Hoa Tư Điềm trong cơn giận dữ bị cô chọc tức, vừa định mở miệng đã thấy Chiết Chi bưng một ly cà phê đi tới, trong miệng nhắc mãi Hoa nhị tiểu thư nếm thử cà phê tôi pha cho cô đi.

Kết quả dưới chân lảo đảo một cái, toàn bộ ly cà phê đều hắt vào mặt Hoa Tư Điềm, còn không chút xê xích nhắm thẳng ở ngoài miệng.

Trong văn phòng yên tĩnh như chết.

Chiết Chi không thấy gì hết.

Ở trong quán bar bên này, Li Nguyệt một bên cắn hạt dưa một bên nhìn Thần Tài thu hồi ngón tay, có chút ghét bỏ: “Ngươi đừng tùy tùy tiện tiện can thiệp vào mệnh cách của bọn họ, cẩn thận biến khéo thành vụng.”

Thần Tài không trả lời Li Nguyệt, sờ sờ cằm mình, trong lòng nghĩ đến một ý tưởng, nếu đã thích pha cà phê như vậy, hắn cũng có thể mở một công ty, tùy ý để Chiết Chi pha cà phê, sau đó để cô quỳ trước tượng thần của hắn cầu một đêm phất nhanh!

Nhưng mà bái phật và pha cà phê có liên quan gì với nhau, Thần Tài cũng không biết.