Chương 8

"Trong bảo là xảy ra chuyện gì à? Các ngươi là ăn gan hùm mật báo có phải hay không...... Lại dám khắp nơi treo cầu!"

Giăng đèn kết hoa, thế nào? Trong bảo làm đám cưới sao?

Từ ngày bị Đằng Minh tát, tính khí Tô Hồng Tú càng khó chịu, chỉ cần nàng nhìn thấy cái gì không hài lòng ở bên trong Long Đằng bảo, không làm nàng như ý, nàng liền phát giận, hạ nhân trong bảo liền tránh nàng như rắn, như bò cạp.

Mà nàng càng ghét Nhan Thiểu Chân, cho rằng Đằng Minh đánh nàng bởi vì sự tồn tại của ả ta.

Mấy hạ nhân trong bảo nhìn thấy Tô Hồng Tú, bởi vì không còn kịp chạy trốn, chỉ có thể nhắm mắt trả lời nàng.

"Bẩm tiểu thư, trong bảo sắp có hỉ sự."

"Có hỉ sự?" Tuyệt đối không phải là của nàng cùng Đằng Minh."Là Vi Hải Đường cùng biểu ca đúng không?" Ánh mắt của nàng trong nháy mắt trở nên ác độc.

"Vâng......" Hạ nhân cà lăm nói.

"Khi nào?"

"Ngày mười bảy tháng này, Thiếu Bảo Chủ mời người xem ngày, nói ngày mười bảy tháng này là ngày tốt nhất trong năm, chỉ cần

thành thân vào ngày mười bảy thì phu thê có thể ân ái cả đời." Hạ nhân ngây ngốc nói.

"Ân ái cả đời!"

Biểu ca nàng cứ thế cùng Vi Hải Đường ân ái cả đời sao? Hắn có nghĩ tới nàng không? Nàng từ khi biết hắn đã muốn làm thê tử của hắn, mà bây giờ......

"Không cho phép, ta không cho phép các ngươi treo cái này, dẹp hết cho ta!" Nàng la hét, ra lệnh cho hạ nhân.

"Tiểu thư, xin đừng làm khó tiểu nhân được không? Đây là việc Thiếu Bảo Chủ yêu cầu."

Mấy người bọn họ chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, ai trong số họ cũng đều đã lãnh giáo qua tính cách điêu ngoa của Tô Hồng Tú.

"Ta kêu các ngươi dẹp đi các ngươi liền dẹp đi! Không dẹp đúng không? Vậy để ta!" Nàng leo lên cái thang, đem mấy banh vải nhiều màu (1) kéo xuống, dùng sức ngã trên mặt đất."Không cho phép, ta không cho phép Vi Hải Đường gả cho biểu ca ta." Nàng tức giận đỏ mặt, sau khi nói xong liền chạy.

"Làm thế nào, làm thế nào? Tiểu thư như vậy......" Hạ nhân giáp nhìn banh vải nhiều màu trên đất bị xé nát, lo lắng hỏi.

"Đừng động tới tiểu thư, làm việc chính quan trọng hơn! Thiếu Bảo Chủ sắp thành thân rồi, tiểu thư có thể nói gì được.

Hạ nhân cầm đồ trang trí lên tiếp tục công việc, Vi gia tiểu thư tới Bảo bọn họ lâu như vậy,

tính tình nàng thân thiết dễ gần nên bọn họ cũng rất ưa thích, cũng vui vẻ ngầm xem nàng như thiếu phu nhân Long Đằng bảo.

"Biểu ca, biểu ca......" Tô Hồng Tú vừa biết Đằng Minh ở thư phòng, liền vội vàng chạy vào bên trong tìm hắn, lại nhìn thấy Nhan Thiểu Chân ngồi ở bên cạnh hắn cùng hắn vừa nói vừa cười.

"Lông mày của em hơi thô một chút...... Không phải a! Không có mảnh như vậy!" Nàng vỗ vỗ cánh tay Đằng Minh, lúc này nàng cùng Đằng Minh đang họa lại bộ dáng chính mình trước kia.

"Đôi môi a...... Dày một chút, ngay thẳng mới hấp dẫn...... Đúng rồi...... Đúng rồi!"

Nói là hai người cùng nhau vẽ thật ra thì Đằng Minh là chủ bút, mà nàng là chỉ đạo, nàng sợ hiện tại sẽ không vẽ được tướng mạo chính mình trước kia, lại thật sự sẽ quên mình rốt cuộc hình dạng thế nào rồi.

"Cô ở trong này làm

gì?"

"À...... Cùng Đằng Minh nói chuyện phiếm, vẽ tranh, tóm lại chính là bồi dưỡng tình cảm a!"

Nhan Thiểu Chân ngọt ngào nói, hướng Đằng Minh tràn ra một nụ cười thật to."Đúng không?"

"Hồng Tú, không phải nói với muội rất nhiều lần rồi sao? Thư phòng không phải là chỗ muội có thể tùy ý ra vào." Đằng Minh để cây bút trong tay xuống cảnh cáo.

"Ta không thể tới, tại sao nàng có thể!" Tô Hồng Tú tức lên.

"Hi hi hi......" Nàng đối với Tô Hồng Tú làm cái mặt quỷ, "Ta là thân phận gì, ngươi là

thân phận gì? Ngươi cũng chỉ

là " biểu muội" của hắn, mà ta...... Là " nương tử" của hắn." Nàng đắc ý cực kỳ rồi.

Sắc mặt của Tô Hồng Tú cơ hồ xanh mét, "Ngươi đi ra ngoài cho ta, ta có lời muốn nói với biểu ca ta."

"Được thôi!" Nhan Thiểu Chân cũng rất hào phóng, xoay người liền muốn rời đi.

"Hải Đường, nàng đi đâu vậy?" Hắn cau mày kêu nàng.

"Muốn cùng Tiểu Hỉ, Tiểu Tước đi chợ chơi, yên tâm! Ta sẽ gọi Thẩm đại ca đi cùng."

Mặc dù hôm nay thân phận của nàng bất đồng, nhưng người

nơi này đều nhất loạt

đem lời nói Đằng Minh thành thánh chỉ, ba người các nàng tuyệt đối không có khả năng dễ dàng ra Long Đằng bảo.

"Vậy thì tốt." Võ công của Thẩm Cương ở Long Đằng bảo chỉ kế dưới hắn, có Thẩm Cương đi cùng với họ, hắn liền an tâm. Nhìn thấy Nhan Thiểu Chân đi khuất, hắn mới mở miệng, "Hồng Tú, muội muốn nói gì?"

"Biểu ca, huynh thật muốn thành thân với nàng sao?" Tô Hồng Tú vội vàng hỏi.

"Đúng vậy."

"Vậy muội thì sao? Muội làm thế nào?"

"Muội?"

"Muội rất thích huynh, nếu huynh cưới Vi Hải Đường, vậy muội thì sao?" Nàng lôi kéo ống tay áo Đằng Minh, "Biểu ca, đừng vậy...... Nếu không thì muội làm chánh thất, Vi Hải Đường làm thϊếp."

"Quá hoang đường, Đằng Minh ta chỉ có một vị thê tử, ta chưa bao giờ có ý định cưới thϊếp."

Mấy vị bằng hữu hắn chưa lấy vợ, nhưng là trong nhà đều có nạp thϊếp thất, hắn vô cùng không ủng hộ, hơn nữa Thiểu Chân còn nói cho hắn biết "Chúng ta bên kia sống theo chế độ một thê một phu, ta bất kể cái xã hội này chế độ như thế nào, nếu như chàng muốn kết hôn với ta, thì phải dựa theo luật pháp bên kia mà làm"!

Coi như Nhan Thiểu Chân không nói cho hắn biết, hắn cũng sẽ không cưới thϊếp, trừ nàng...... Hắn sẽ không yêu nữ nhân khác.

Bởi vì trên đời này sẽ không còn có Nhan Thiểu Chân thứ hai!

"Biểu ca......"

"Hồng Tú, muội đừng náo loạn được không? Ta căn bản không thích muội, tuyệt đối cũng không sẽ lấy muội......" Hắn nói thẳng, muốn Tô Hồng Tú dẹp ý niệm này.

Tô Hồng Tú dứt khoát bất cứ giá nào, nàng nhịn xuống nội tâm e lệ thoát hết y phục, lộ ra cơ thể mỹ lệ lung linh......

"Hồng Tú, muội đang làm gì vậy!" Đằng Minh sắc mặt rét lạnh, "Ta đã nói qua trừ Hải Đường ra ai ta cũng không cần!"

"Biểu ca, huynh không nghĩ sẽ muốn ta sao?" Nàng dùng sức ôm Đằng Minh.

"Ngươi cút cho ta!"

Đằng Minh nhặt lên xiêm y rơi trên mặt đất của nàng, giữ lại cổ tay của nàng, lôi nàng đẩy ra bên ngoài, đem xiêm y ném cho nàng.

"Hồng Tú, ngươi thật làm ta rất chán ghét." Hắn dùng lực đóng sầm cửa thư phòng.

Mà tim Tô Hồng Tú cũng theo đó mà vỡ tan, nàng ngồi dưới đất khóc rống......

Càng khóc nàng lại càng căm hận Nhan Thiểu Chân, thậm chí muốn nàng ta...... Chết!

Không sai, chỉ cần nàng ta chết, biểu ca chính là hoàn toàn thuộc về nàng rồi, không có ai dám can đảm cùng với nàng tranh đoạt, ha ha......

---- ---- ---- ----

"Phòng bếp đang nấu những thứ gì à?" Tô Hồng Tú khó có lúc đi vào phòng bếp, liền gặp được Tiểu Tước đang cố đốt củi, tựa hồ là hầm canh gà.

Nhìn thấy Tô Hồng Tú, Tiểu Tước như gặp đại địch, "Nấu canh a!" Rất không khách khí đáp lại.

"Đây là Thiếu Bảo Chủ đặc biệt giao cho nô tỳ, hắn hôm qua kêu người từ Trường Bạch sơn mang về để nấu canh cho tiểu thư, muốn tiểu thư bồi bổ thân thể......" Nàng giương cao giọng, đầy mùi khoe khang, chính là muốn cho Tô Hồng Tú biết địa vị tiểu thư nhà các nàng ở trong tâm Đằng Minh.

"Cái nha đầu chết tiệt kia, người dám dùng thái độ như vậy đối với ta a...... Chó cậy gần nhà sao? Hôm nay bất kể như thế nào, ta cũng vẫn còn là biểu tiểu thư Long Đằng bảo, chỉ một nha hoàn như ngươi dám đối với ta không khách khí như vậy!" Tô Hồng Tú quả thật tức điên rồi.

Tiểu Tước mắt trợn trắng, mỗi người ở trong bảo cũng biết Thiếu Bảo Chủ đã hạ lệnh đuổi khách, chính là muốn đem vị biểu tiểu thư này

về nhà đi, là chính nàng mặt dày, dám dính lại chỗ này.

"Dạ dạ...... Tiểu nhân biết sai rồi." Nàng nói qua loa, tránh cho Tô Hồng Tú phát điên lại đem lấy nàng treo ngược ở ngọn cây.

"Biết là tốt rồi." Tô Hồng Tú lúc này mới hơi lắng xuống tức giận."Đúng rồi, ta vừa rồi tới có gặp tiểu thư nhà ngươi tựa hồ đang tìm ngươi."

"Tìm nô tỳ?"

"Đúng, nàng nói bố trang đưa tới vài thớt vải, muốn cho ngươi lựa chọn cái nào tốt hơn, để nàng mặc khi thành thân, dĩ nhiên ngươi cũng có thể nhận mấy món y phục mới có thể mặc, không cần mặc chút xiêm y cũ."

"Như vậy a......" Đúng a! Nàng sao lại quên mất! Ngày hôm qua tiểu thư mới nói cho nàng biết đã mời bố trang đưa vài thớt vải."Xin hỏi tiểu thư nhà nô tỳ hiện tại ở đâu?" Nàng không nghi ngờ gì.

"Tại sương phòng nàng, ngươi mau đi đi! Đừng làm cho tiểu thư nhà ngươi đợi lâu."

"Được được......" Tiểu Tước đi vài bước lại trở lại, có chút khó xử nhìn nồi cháo gà trên lò nấu này.

"Nhưng còn nồi canh......"

"Ngươi đi trước, lát kêu Tiểu Hỉ đến chẳng phải được sao? Tiểu Hỉ cũng có thể làm tốt!" Tô Hồng Tú khuyên.

"Đúng đúng đúng, cám ơn Tô cô nương." Nàng bước nhỏ chạy đi.

Đợi Tiểu Tước đi xa, Tô Hồng Tú ác độc nhìn nồi nước này, "Biểu ca, huynh tại sao cứ như vậy thích con tiện nhân kia đây? Ta không tốt sao? Còn kêu người giúp nàng nấu canh......" Nàng một lát cau mày, một lát cười, "Đồ của Trường Bạch sơn rất trân quý! Cùng loại thuốc ta mang tới cũng một dạng trân quý đúng không?" Nàng từ bên hông lấy ra một bình sứ nhỏ.

"Hạc Đỉnh Hồng đấy...... Sai người tìm thật lâu, chỉ cần một ngụm nhỏ thì có thể làm cho tiện nhân kia quy thiên...... Ha ha......"

Nàng cẩn thận mở ra, đem trọn bình Hạc Đỉnh Hồng tất cả đều đổ vào trong nồi, "Như ngươi vậy không chết cũng khó á......"

Nàng thấy Tiểu Hỉ đã chạy tới, nhất định là Tiểu Tước gọi nàng tới chú ý củi đốt.

Nàng lấy bình nhỏ thả lại trong tay áo, như không có chuyện gì xảy ra nhìn Tiểu Hỉ thở hổn hển, "Tới chậm như vậy, đợi lát nữa canh cũng nấu khô rồi!"

Tiểu Hỉ vội vàng vớt vớt canh, hoàn hảo...... Không có việc gì.

"Hừ! Ta phải đi! Ở chỗ này vừa nóng lại buồn bực." Tô Hồng Tú ghét dùng khăn tay bịt mũi, "Ngươi tự mình ở lại chỗ này đi!"

"Không có ai bảo ngươi ở lại chỗ này, có cái gì hay!" Tiểu Hỉ hướng về phía bóng lưng Hồng Tú la hét, "Thật là một biểu tiểu thư khiến người chán ghét."

"Đằng Minh! Chàng lâu rồi không mang ta đi ra ngoài đó......"

Nhan Thiểu Chân cùng Đằng Minh đi dạo hậu hoa viên, nàng nhìn cá chép bơi trong hồ, không nhịn được than vãn,

giống như bị buồn bực lâu ngày.

"Thời gian này rất bận, nàng cũng thấy đấy, ta đang chuẩn bị hôn sự." Đằng Minh ôm eo Nhan Thiểu Chân, không nhịn được hôn hít hạ gò má trắng nõn của nàng.

"Wey wey Wey...... Nói chuyện thì nói chuyện, đừng động tay động chân đấy! Như thế này làm cho người ta nhìn thấy......" Nàng vỗ vỗ mặt của hắn, hắn không biết xấu hổ nhưng nàng biết đấy!

Hơn nữa coi như nàng là sắp cùng hắn thành thân rồi, hắn như vậy cũng quá phách lối, trắng trợn thôi! Thế nhưng mỗi ngày cũng quang minh chánh đại đến trong phòng nàng " đi ngủ", hơn nữa còn ngủ thẳng cẳng khiến cho Tiểu Hỉ, Tiểu Tước họ đều nhìn nàng có vẻ ái muội..... Để cho nàng cảm thấy siêu cấp mất thể diện.

"Nơi này không có ai."

"Sao lại không có ai, mới vừa rồi Thẩm đại ca không phải ở nơi này sao?"

Nàng chỉ vào hành lang cách đó không xa, ánh mắt cũng nhìn về phía kia, ai nha...... Mới vừa rồi người còn ở nơi này, thế nào mới nháy mắt bóng người đã mất tăm hơi.

"Hắn bận." Đằng Minh cười cười.

"Gạt người." Nàng cong môi lên, nhất định là Thẩm Cương quá thức thời rồi, xem tình hình không đúng liền tránh người.

Vậy bây giờ cũng chỉ còn dư lại hắn và nàng mà thôi, chẳng lẽ đợi hắn "thú tính đại phát", ở chỗ này đem nàng nuốt vào bụng đi!

Hi vọng

không phải vậy, a di đà Phật.

Dắt tay Nhan Thiểu Chânđi tới cây cầu nhỏ, hắn ôm nàng từ phía sau, cảm giác nàng ở trong lòng hắn cực kỳ sung sướиɠ, "Còn nhớ rõ ta nói qua cho nàng nghe, chuyện ta biết y thuật không?"

"Ta biết rõ! Cái ngân châm đó..... Dài như vậy!" Vừa nghĩ tới ngân châm, da đầu của nàng liền không nhịn được tê dại.

"Ngày hôm trước sư phụ dạy ta y thuật cuối cùng đồng ý xuống núi tham gia tiệc mừng."

"Có thật không?" Khi đó nghe Đằng Minh nói. Hắn là sư phụ

thu làm đồ đệ duy nhất, mà sư phụ hắn

tính tình cổ quái, y thuật hạng nhất, danh hiệu là " Quỷ Y ", nhưng người chữa bệnh phải "nhìn tâm tình", tâm tình không tốt coi như đưa lên vạn lượng hoàng kim cũng không cách nào đả động hắn.

"Đúng vậy......" Hắn gật đầu, "Sư phụ ta còn tinh thông bói toán, dịch lý, tướng mệnh......"

"Như vậy rất giỏi." Bội phục, bội phục!

Nếu quả

thật giỏi như vậy, vậy hẳn là có thể tính ra nàng ở lại chỗ này bao lâu chứ? Vừa nghĩ tới điều này, ánh mắt của nàng lại ảm đạm xuống.

"Sư phụ ta tuyệt đối có biện pháp có thể để cho nàng ở lại chỗ này, cả đời bồi ở bên cạnh ta." Tựa như nhìn ra tâm sự của Nhan Thiểu Chân, Đằng Minh bảo đảm nói.

"Không nói cái đó, mỗi lần chỉ cần nói đến tâm tình sẽ ấm ức. Chàng còn chưa có nói cho ta biết, tại sao sư phụ chàng vốn không thu đồ đệ,

tại sao lại thu nhận chàng?"

"Có lần ta cùng phụ thân ta ra khỏi thành, nhìn thấy hắn không có ngân lượng nhưng muốn mua bánh bao, liền mua cho hắn, hắn liền kiên trì thu ta làm đệ tử."

"Đơn giản như vậy!"

Cũng bởi vì hai cái bánh bao, thế ngoại cao nhận liền nguyện ý thu hắn làm đệ tử, Nhan Thiểu Chân có chút kinh ngạc.

"Không đúng! Nếu sư phụ ngươi thật sự được người ta gọi là" Quỷ Y ",

tại sao lại thiếu ngân lượng mua bánh bao?" Chuyện

này

thật sự

rất khó tin.

"Ngân lượng của hắn bị trộm rồi sao?"!Như vậy còn hợp lý chút.

"Ông không mang ra ngoài, ông bình thường không mang theo ngân lượng." Đằng Minh trả lời, "Ông chỉ bởi vì đột nhiên ngửi thấy được mùi thơm bánh bao thịt, muốn ăn hai cái bánh bao thịt mà thôi."

"Thật là một người kỳ lạ!" Hắn không mang ngân lượng, cũng không phải là muốn giúp người xem bệnh để đổi lấy lương thực chứ?

"Thiếu Bảo Chủ, Từ lão đã đến đại sảnh." Cách đó không xa truyền đến thanh âm Thẩm Cương.

"Sư phụ đã tới, vậy ta đi đại sảnh xem một chút." Đằng Minh nói cho Nhan Thiểu Chân.

"Chàng đi đi!"

Đợi sau khi Đằng Minh đi, nàng nhàm chán đi vòng qua hậu hoa viên, mới đi đến phía sau núi giả liền nhìn đến một vị lão giả đầu đầy tóc trắng, râu bạc cước ngồi ở trên tảng đá lớn, đang nhìn bên phải liếc bên trái trong hai

ống tay áo, tựa hồ đang tìm thứ gì.

Nàng chưa từng thấy hắn bao giờ! Tới nơi này lâu như vậy, người nào trong Long Đằng bảo nàng cơ hồ đều gặp.

Lão già kia gương mặt đầy nếp nhăn, không thể nói là mặt mũi hiền lành,

ngược lại giống như......"Thổ phỉ", trên trán còn có mấy đạo vết sẹo.

"Lão bá, người ở đây tìm cái gì?" Nhan Thiểu Chân đi tới bên cạnh hắn hỏi.

"Nói

thì tiểu nha đầu ngươi cũng không hiểu." Lão già khinh thường nói,

vẫn

không ngừng tìm trong ống tay áo.

"Người không nói ta làm sao hiểu." Nàng mắt trợn trắng.

"Ngươi không sợ ta?" Chú ý tới nàng vẫn đứng ở trước mặt hắn, lão già rốt cuộc ngẩng đầu lên.

"Sợ? Ta sao phải sợ!"

"Ta dáng dấp như vậy...... Rất nhiều tiểu cô nương đều sẽ bị ta dọa khóc thét lên."

"Không biết." Không có cảm giác, có thể là thế kỷ hai mươi mốt phim kịnh dị quá phát đạt, so với diện mạo hắn kinh khủng hơn mấy trăm lần nàng đều xem qua, "Lão bá còn chưa có nói cho ta biết, người ở đây tìm

cái gì?"

"Ngươi thật là một tiểu cô nương thú vị." Lão giả nhìn Nhan Thiểu Chân, "Từ

rất xa tới nơi này, không khổ cực sao?" Hắn đột nhiên nói.

Nhan Thiểu Chân không hiểu nhìn hắn.

"Ngươi có muốn trở về thế giới của ngươi không?" Lão già không giải thích nữa mà hỏi nàng.

Một câu nói này nàng liền nghe đã hiểu, "Người là...... Người biết ta từ một thời không khác tới?" Nàng rùng mình một cái, "Làm sao biết?"

"Không có gì có thể giấu giếm được ta đấy, ha ha......" Lão già cười to lên vài tiếng, "Ngươi còn không nói cho ta biết, ngươi có muốn trở về hay không."

"Ta......" Nhan Thiểu Chân có chút mờ mịt, "Nói không là gạt người! Phụ mẫu ta đều ở nơi đó, muốn gặp lại họ, thế nhưng ở đây còn có......" Có Đằng Minh ở chỗ này, nhất định sẽ không có biện pháp gặp lại được hắn.

"Ngươi muốn đi?" Hắn lại hỏi.

"Không, ta muốn ở lại!"

"Thật không tệ, không hổ là Minh nhi nhìn trúng, càng xem càng trúng ý!"

Hắn vốn muốn nhìn một chút nàng dâu Đằng Minh chọn trông như thế nào, có phải cô nương làm bộ hay không? Cho nên mới không có ở đại sảnh chờ, hiện tại nhìn thấy quả nhiên không làm hắn thất vọng.

"Tiền bối là...... Sư Phụ Đằng Minh!" Nàng liền đoán trúng.

"Không sai, ta chính là Sư Phụ của Đằng Minh, nghe một chút......" Tay của hắn đặt ở trên lỗ tai, "Có nghe thấy tiếng bước chân đến hay không? Minh nhi nhất định là phái người tìm ta khắp nơi rồi."

Tiếng bước chân...... Bọn họ luyện võ nhĩ lực tương đối tốt, nàng lại không nghe được cái gì...... Quả nhiên, lập tức, Đằng Minh tìm đến bọn họ.

"Sư phụ, lúc trước ngài không phải vẫn còn ở đại sảnh sao?" Đằng Minh nhìn thấy Nhan Thiểu Chân cùng Từ lão ở chung một chỗ, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ chính nàng chuồn êm ra bảo.

"Xuy, vi sư nhìn xung quanh!" Từ lão lại lơ đãng nhìn mắt Nhan Thiểu Chân, "Ngươi rất khó trở về! Bởi vì lòng của ngươi đã ở chỗ này rồi."

"Lão bá......" Nàng còn muốn hỏi những thứ gì, Từ lão đã đi đến trước người Đằng Minh, "Đi đi đi, Minh nhi, nơi này ngươi không có rượu à?"

"Có, đồ nhi vừa được biết sư phụ muốn tới, lập tức phái người lấy vài bình rượu thượng hạng, tuyệt đối sẽ làm cho sư phụ ngài uống đến đã nghiền!" Hắn cầm tay Nhan Thiểu Chân, ý bảo nàng đừng mở miệng nữa.

Nhan Thiểu Chân tức giận trợn mắt nhìn Đằng Minh một cái, chen chân đá vào bắp chân của hắn.

Những động tác nhỏ này không có tránh được mắt Từ lão, "Nàng dâu mới muốn đánh yêu thì tại trong phòng là được, nơi này còn có lão nhân ta." Từ lão miễn cưỡng nói, "Minh nhi, đi! Còn không mang ta đi nếm thử một chút những thứ rượu kia."

"Tiểu thư, tiểu thư...... Cháo gà hầm cách thủy tốt lắm!" Tiểu Hỉ thận trọng bưng chén cháo gà kia đem vào trong phòng Nhan Thiểu Chân.

Nhan Thiểu Chân còn đang nghĩ tới lời nói Từ lão—— ngươi rất khó trở về......

"Tiểu thư, canh đến rồi!" Tiểu Hỉ nhìn cũng biết tiểu thư lại đang ngẩn người, đem lấy cháo gà đặt lên bàn, hướng bên tai của nàng rống lên thanh.

"A cứu mạng......" Nhan Thiểu Chân dọa thật to giật mình, tay không ngừng ở trên ngực vỗ, "Nói cho ngươi vài trăm lần rồi, mẫu thân ta không có sinh can đảm cho ta, đừng làm ta sợ như vậy!" Nàng rất muốn dạy dỗ

nha đầu không biết sống chết này, nhưng Tiểu Hỉ căn bản cũng không sợ nàng.

"Nô tỳ mới vừa rồi đã lên tiếng kêu tiểu thư rồi."

"Đây là gì?" Nhan Thiểu Chân ghét nhìn chén cháo gà trên bàn kia, "Đằng Minh lại đi tìm thứ gì bổ cho ta?"

"Tiểu thư, đây chính là tâm ý của Thiếu Bảo Chủ!" Tiểu Hỉ vô cùng không đồng ý, "Thiếu Bảo Chủ nói người thân thể suy nhược, phải ăn nhiều thuốc bổ một chút, thượng đẳng nhân sâm này là Thiếu Bảo chủ kiếm được, ngay cả Vi phủ ta cũng không còn biện pháp......"

"Ta hiểu rõ, ta hiểu rõ, hắn là thần được không?" Chậc, nhận được bao nhiêu tiền từ Đằng Minh mà giúp hắn nói tốt như thế?."Lấy ra, ta uống, ta sẽ uống sạch sẽ, đem lòng của hắn tất cả đều uống sạch."

"Tiểu thư, người nghĩ như vậy thật sự là

tốt quá, nhân lúc còn nóng người mau uống đi. Cẩn thận nóng!"

Nhan Thiểu Chân bưng chén lên nhàn nhạt thổi, một hơi uống nửa bát, sau đó đặt chén ở trên bàn.

"Ta uống nửa bát rồi, như vậy đủ...... A ——"

Nàng cảm thấy ngũ tạng lục phủ bắt đầu réo lên, hơn nữa đau đớn càng ngày càng kịch liệt, dạ dày giống như có cây đuốc đang cuồng đốt bên trong.

"Tiểu thư, tiểu thư, người làm sao vậy? Người đừng hù dọa nô tỳ, người đang đùa với nô tỳ phải không......" Tiểu Hỉ nhìn thấy Nhan Thiểu Chân có chút không thích hợp, vội vàng đỡ nàng.

"Ta...... Ta...... Ọe......" Khóe miệng của nàng tràn ngập máu tươi.

"Tiểu thư, người hộc máu! Người đâu á..., người đâu á..... Mau gọi đại phu......" Tiểu Hỉ vừa khóc vừa kêu, "Gọi đại phu tới a......"

"Minh nhi, ngươi không phải thẹn là đồ nhi Từ quỷ duy nhất của ta, thật sự hiểu rất rõ ta!" Từ lão một tay vỗ vai Đằng Minh, tay

còn lại đang cầm một ấm rượu to, cao hứng nói.

"Thật tốt quá, rượu này có lẽ hợp khẩu vị sư phụ." Đằng Minh cung kính nói, nghe được bên ngoài truyền tới tiếng kêu la nhốn nháo,liên tiếp,chân mày hắn lập tức nhíu lên, đứng dậy."Bên ngoài xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm Thiếu Bảo Chủ, là Vi cô nương......" Thẩm Cương lập tức báo lại

Đằng Minh vừa nghe là Nhan Thiểu Chân, thần kinh lập tức căng thẳng, "Hải Đường sao? Nàng thế nào?"

"Nàng tựa hồ là trúng độc!"

"Cái gì ——" Đằng Minh nắm chặt quả đấm, trên vẻ mặt hiện lên lo lắng, "Mời đại phu chưa?" Hắn lập tức sải bước đi nhanh, Thẩm Cương vẫn

đi theo phía sau hắn.

"Đã mời rồi,nhưng......" Thẩm Cương trả lời, "Đại phu không có biện pháp cứu."

"Không có biện pháp......" Hắn ngừng bước chân, xoay người, "Tại sao không có biện pháp?" Lời của hắn như xương mắc tại cổ họng, mấy chữ này nói xong nghe rất đau khổ.

"Đại phu nói...... là Hạc Đỉnh Hồng."

"Hạc Đỉnh Hồng? Đại phu bình thường dĩ nhiên không có biện pháp cứu rồi......" Từ lão tay như cũ đang cầm một bình rượu lớn, một đôi mắt say khướt,

đi cũng không ổn.

"Sư phụ! Người có biện pháp không?" Đằng Minh rối rắm, quên mất sư phụ hắn ở chỗ này.

"Dĩ nhiên! Ách......" Hắn bộ dạng say rượu, "Từ quỷ ta không có......

Người...... không cứu được...... Ngay cả Diêm Vương cũng phải kính ta ba phần."

"Thiếu Bảo Chủ?" Thẩm Cương nhìn Đằng Minh, chờ hắn hạ chỉ thị, "Từ lão tựa như có lẽ đã say." Hắn chỉ ra sự thật.

"Người trúng Hạc Đỉnh Hồng á......" Từ lão vung tay loạn xạ, "Hai khắc sẽ...... Độc phát bỏ mình á...... Kéo qua hai khắc sẽ để cho nàng đi về phía Diêm Vương trình diện...... Nấc......"

Hướng Diêm Vương trình diện?

Không cho phép! Hắn sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra, nàng đã hứa sẽ bồi bạn hắn cả đời, nàng từ địa phương xa xôi như vậy, không phải là vì muốn cùng hắn trường tương tư thủ (2) sao?

Nàng vừa đồng ý bỏ qua tất cả ở lại bên cạnh hắn mà, thế nhưng......

Tâm Đằng Minh đau như thắt, "Thẩm Cương, đem sư phụ đỡ đến trong phòng Hải Đường."

---- ---- ---- ----

"Thiếu Bảo Chủ, Thiếu Bảo Chủ...... Người rốt cuộc đã tới......" Tiểu Hỉ đã khóc nước mắt đầy gương mặt,bên cạnh còn có hai đại phu.

"Hải Đường đâu?" Vốn là thanh âm vững vàng nghe được ra có chút run rẩy, "Nàng đâu?" Hắn vội vàng hỏi.

"Tiểu thư

đang nằm trên giường, trong miệng

vẫn

còn khạc máu......"

Không đợi Tiểu Hỉ nói xong, Đằng Minh đã xông vào gian trong, nhìn ngay đến Nhan Thiểu Chân mặt không có chút máu, thống khổ nằm ở trên giường, trong miệng còn không ngừng khạc ra từng miếng từng miếng máu tươi, Tiểu Tước đang khóc đỏ

mắt giúp nàng lau máu.

"Chàng đã đến rồi......" Nhan Thiểu Chân miễn cưỡng mở mắt ra, mơ hồ nhìn bóng dáng hắn.

"Thiểu Chân! Nàng đã nói không rời ta đấy!" Hắn nắm chặt tay của nàng, vào lúc này mới cảm thấy mình mềm yếu, vô dụng."Nàng đã nói không rời đi...... Đừng nghĩ bỏ lại ta một......"

"Nhưng là ta...... Thật là đau...... Giống như có lửa...... Ọe....." Nàng lại nôn ra một ngụm máu tươi."Chúng ta chẳng lẽ...... Lại thật sự...... Hữu duyên vô phận...... Ọe......"

"Chớ nói chuyện, mời sư phụ đi vào." Đằng Minh gào thét.

Thẩm Cương đỡ Từ lão đi tới, hắn vừa đi vào đã ngửi ngay mùi rượu nồng nặc, khiến Tiểu Tước không thể không hoài nghi nhìn hắn.

Một con quỷ say có biện pháp cứu được tiểu thư nàng sao?

Từ lão giúp Nhan Thiểu Chân bắt mạch, tay xem mặt của nàng, lại hướng nhìn chén cháo gà trên bàn kia......"Cũng may, cũng may, uống nửa bát, nếu là một chén tuyệt đối mất mạng......" Hắn lắc đầu thở dài.

"Sư phụ......" Đằng Minh nóng lòng muốn biết bệnh tình của nàng.

"Minh nhi, phải thật tỉnh táo! Lúc này sao ngươi lại hốt hoảng, vi sư không phải nói qua cho ngươi, chẩn bệnh phải tránh hốt hoảng sao? Ngươi...... Lập tức đi pha trà."

"Thiểu Chân...... Không, Hải Đường hiện tại như thế nào?" Đằng Minh lại hỏi.

"Có thể cứu chữa! Vi sư không phải đã nói, trên đời này không có người Quỷ Y ta không cứu được sao? Trừ phi nàng chết!"

Thấy Tiểu Hỉ bưng trà tới đây, Từ lão nếm miệng, cảm giác đầu mình thanh tỉnh một chút, "Để ta lấy độc khỏi người nàng

trước." Hắn lấy

ngân châm ra, ghim xuống thân Nhan Thiểu Chân.

"Đi nấu thuốc." Hắn lại chỉ Tiểu Tước, viết phương thuốc để cho nàng đi nấu thuốc.

"Nàng có thể cứu chữa, không chết được, chỉ là giờ còn thiếu một thứ."

"Một thứ? Thiếu cái gì...... Sư phụ, đồ nhi cũng có thể tìm ra." Đằng Minh vội la lên.

"Máu...... Máu chính là thuốc dẫn, trên người nàng đều có Hạc Đỉnh Hồng, cho nên phải đổ máu, nhưng là máu cần số lượng rất lớn......"

"Ta có thể cho."

"Thiếu Bảo Chủ, Tiểu Hỉ cũng có thể cho......"

"Các ngươi đang làm

gì đây, chỉ có thể dùng máu một người làm thuốc dẫn, hơn nữa máu này không phải ai cũng có thể, phải cùng với nàng......" Từ lão chỉ vào Nhan Thiểu Chân."Có quan hệ."

"Có quan hệ?"

"Không sai! Tức là từng có da thịt chi thân, ngươi cùng với nàng......" Nhìn thấy Đằng Minh gật đầu, Từ quỷ lại gật gù đắc ý, "Rất tốt...... Máu này còn có một loại công dụng."

"Công dụng? Là cái gì?" Đằng Minh vô cùng muốn biết.

"Trên người nàng nếu

có máu của ngươi, liền có thể trói buộc chặt linh hồn của nàng, nàng cả đời đều không đi được...... Không thể quay về!"

"Có thật không?" Thì ra là máu tươi của hắn

có thể để

Nhan Thiểu Chân cả đời ở lại chỗ này cùng hắn, nếu quả thật có thể lưu nàng lại, cho dù muốn dùng hết máu của hắn, hắn cũng cam nguyện a!

"Minh nhi, vi sư không biết

lấy bao nhiêu máu tươi trên người của ngươi, có lẽ sẽ làm ngươi bỏ mạng, nhưng...... Nàng là nương tử của ngươi, trừ ngươi ra, không người nào có thể cứu nàng, vậy ngươi nếu trơ mắt nhìn nàng thì sau nửa khắc đồng hồ hồn về suối vàng?"

"Sư phụ! Nếu nàng đi, ta cũng

không thể nào sống một mình, chỉ cần có cách, cho dù là đem máu đồ nhi dùng hết cũng không quan hệ, chỉ cần nàng bình an vô sự......" Đằng Minh thâm tình nhìn Nhan Thiểu Chân.

Ai! Như vậy không giống đồ đệ Quỷ Y của hắn sao? Bình thường rất tinh khôn, vừa gặp phải tình nhân bị trúng độc, đầu cũng không linh quang."Vậy ngươi lưu lại, người còn lại đi chuẩn bị chén, dao găm......"

"Tiểu thư, tiểu thư, người

đã tỉnh rồi hả? Thật tốt quá, thật tốt quá......" Tiểu Tước, Tiểu Hỉ vừa phát hiện Nhan Thiểu Chân mở mắt ra, liền bắt đầu hô, làm cho đầu của nàng đau chết.

"Câm miệng...... Khụ khụ......" Cổ họng của nàng khô khốc, "Nước......"

Tiểu Hỉ lập tức rót chén nước cho nàng uống..., "Tiểu thư, người biết thời điểm người trúng độc phải đổi bao nhiêu máu không?"

"Đổi cái gì máu......" Nàng không hiểu nhìn Tiểu Hỉ.

"Từ lão nói muốn đem máu độc của người thải ra, đồng thời phải bổ túc cùng lượng máu, tất cả đều là máu Thiếu Bảo Chủ......"

Nhìn máu độc trong chén khiền toàn thân nàng run lên, mà sắc mặt Đằng Minh lại tái nhợt, lẳng lặng ngồi ở một bên để Từ lão lấy máu trên người hắn.

"Máu của hắn......" Nhan Thiểu Chân kích động đến khóc.

"Đúng a!" Tiểu Tước cũng khóc, "Thiếu Bảo Chủ cuối cùng ngay cả đứng cũng không vững,

Thẩm hộ vệ đã đỡ ra ngoài rồi......"

"Ta muốn đi gặp hắn." Hắn cứ như vậy yêu nàng, vì nàng thậm chí không tiếc bỏ ra máu tươi của hắn, sẽ không sợ mình mất mạng sao?

Nàng còn hoài nghi, do dự gì chứ? Hắn

là vì nàng, ngay cả sinh mệnh cũng có thể không cần!

Nàng không ngừng rơi lệ, ngay lập tức hi vọng nhìn thấy Đằng Minh có mạnh khỏe hay không.

"Không được, tiểu thư người còn phải nằm một chút, Từ lão có giao phó tiểu thư vẫn không thể xuống giường, nếu không để nô tỳ đi xem Thiếu Bảo Chủ một chút thế nào, nếu

có thể sẽ mời ngài tới đây gặp người."

"Tốt."

"Nàng không sao chứ?" Đằng Minh vừa được biết Nhan Thiểu Chân thanh tỉnh, lập tức chạy đến xem nàng.

Nhan Thiểu Chân nhìn thấy trên tay hắn quấn vải, cực kỳ đau lòng, "Vì ta......" Nàng khẽ vuốt ve tay của hắn.

"Một chút máu có là cái gì, cho dù muốn mạng của ta, ta cũng sẽ cho nàng." Hắn ngồi ở bên cạnh nàng, hai nha đầu đã sớm chuồn êm đi ra ngoài, "Thật tốt quá, nàng không có việc gì."

Đằng Minh mặc dù chảy rất nhiều máu, nhưng

sau một ngày nghỉ ngơi, cũng hồi phục khoảng 7, 8 phần, cả người so bình thường không sai biệt lắm.

"Ta đương nhiên có thể không sao......" Nàng dẫn động tới khóe miệng, "Nơi này có chàng, ta như thế nào lại có chuyện......"

Nàng lại khóc nữa, vết thương trên tay hắn để cho nàng thật áy náy, dường như tự trách.

"Đừng khóc, thật ra thì vậy cũng có giá trị." Đằng Minh cười cười, không để ý vết thương trên tay."Sư phụ nói cho ta biết, người dùng nhiều máu của ta đây cũng là một loại bí thuật......"

"Bí thuật? Là sao?" Nàng không hiểu.

"Máu của ta có thể khóa lại linh hồn của nàng, để cho nàng không có biện pháp trở về thời đại không biết tên đó nữa."

"Dùng máu của chàng đem linh hồn của ta khóa ở bên trong thân thể Hải Đường......"

Nghe thật kì bí.

"Đúng vậy, cho nên ta không cần lo lắng

nàng

sẽ rời đi nữa."

"Có thật không?" Nàng không thể tin được, đây coi như là trong họa có phúc sao?"Nếu như có thể lựa chọn, ta cũng vậy thật không nỡ đi rồi, bởi vì nơi này có chàng......"

Đằng Minh lần đầu tiên nghe được Nhan Thiểu Chân thổ lộ, nội tâm kích động không thôi, "Nàng nhất định là của ta, không người nào có thể đem nàng từ bên cạnh ta cướp đi."

"Ta thật sự...... Yêu chàng." Nàng dùng sức ôm sát Đằng Minh.

"Thiếu Bảo Chủ, Thẩm hộ vệ

chờ đợi bên ngoài, nói đã tra ra kẻ hạ độc ở trong canh." Phòng khách truyền đến thanh âm Tiểu Hỉ.

"Cho hắn vào." Hắn dùng chăn đem Nhan Thiểu Chân đắp kín.

"Có người hạ độc ta?" Nàng ở trong bảo cư xử từ trước đến giờ không tệ, cư nhiên lạicó người muốn nàng chết...... Vừa nghĩ tới điều này, Nhan Thiểu Chân cảm thấy toàn thân rét run.

"Đã tra ra được, nàng không phải lo lắng." Hắn an ủi, nhìn thấy Thẩm Cương đi tới, "Là ai?" Hắn hôm nay đã sai người lục soát từ trên xuống dưới Long Đằng bảo, tuyệt phải tìm ra hung thủ.

"Bẩm Thiếu Bảo Chủ, là..... Tô cô nương, thuộc hạ tìm trong phòng Tô cô nương thấy một bình độc dược."

"Là Hồng Tú sao?" Đằng Minh rất khó tin tưởng không ngờ đó chính là biểu muội hắn thương yêu từ nhỏ, "Nàng nhận tội rồi sao?"

"Đúng vậy, Tô cô nương nhận tội rồi, nàng còn nói...... Nàng chính là nghĩ Vi cô nương đã chết."

Đằng Minh nhắm mắt lại, "Đưa nàng vào đại lao, xử theo quy định trong bảo......"

"Không." Nhan Thiểu Chân ra tiếng, "Thẩm đại ca, liền phái người đưa nàng ra Long Đằng bảo, cả đời không cho phép nàng vào nơi này nửa bước."

"Thiểu Chân!"

"Lần này chàng nghe ta được không?" Nàng dịu dàng đặt lên tay Đằng Minh, "Chúng ta cũng phải cảm tạ nàng, ta mới có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này."

"Như vậy không ổn, đối với huynh đệ trong bảo rất khó giao phó......" Hắn cau mày.

"Làm sao khó! Chàng chính là Thiếu Bảo Chủ, chút chuyện này làm khó được chàng sao?" Nàng thân mật vùi

trong ngực hắn, "Quan trọng nhất là chúng ta có thể vĩnh viễn ở chung một chỗ, phu quân."

"Nương tử, ta rốt cuộc có thể nghe được nàng kêu ta là phu quân rồi!" Hắn thật vui vẻ.

"Chớ mà cảm động, say mê, đừng quên...... Muốn thành thân với ta chàng phải tuân theo tam tòng tứ đức nơi đó của chúng ta, nam nhân không thể cưới vợ bé, đêm khuya không được ra ngoài, thê tử nói vĩnh viễn là đúng, coi như là lỗi của ta cũng là các ngươi hiểu lầm......" Nàng bẻ lấy ngón tay, đem từng cái "Gia quy" nói ra.

"Yên tâm, nàng nói gì ta cũng đều nghe theo, trừ nàng ra...... Ta sẽ không nhìn

cô nương khác một cái!" Lòng của hắn tất cả đều buộc ở trên người nàng rồi, cho dù

thiên hương quốc sắc như thế nào cũng không lọt vào được mắt của hắn.

"Là thật?"

"Cần ta bảo đảm?"

"Dĩ nhiên, chàng ở trên giấy ký tên, còn có a...... Ta còn muốn làm phiền chàng một chuyện."

"Nương tử mời nói."

"Dạy ta khinh công a! Các người bay tới bay lui thật thần kỳ! Còn có công phu Phi Diêm Tẩu Bích thật sự là rất lợi hại......" Nàng ái mộ, "Nếu như mà ta học xong công phu của chàng, có lẽ có thể làm nữ hiệp đi hành hiệp trượng nghĩa rồi!"

Đằng Minh mặc dù không ủng hộ nàng, nhưng

cũng rất phối hợp gật đầu, dù sao...... Đến lúc đó rồi hãy nói!

"Nghe không tệ."

"Ta biết ngay chàng sẽ đồng ý, có lẽ hai chúng ta liên thủ thì càng lợi hại, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi! Ha ha ha......" Nàng đã bắt đầu ảo tưởng bộ dáng mình khi làm nữ hiệp rồi..

"Vi phu không có ý kiến, nàng nghỉ ngơi trước đi!" Hắn cười khổ.

"Thật nhé! Muốn dạy ta nhé! Đừng lừa ta nhé!" Nàng cảnh cáo nói.

"Dĩ nhiên, ta có khi nào lừa gạt nàng." Hắn hôn hít

trên tóc nàng, vị tiểu nương tử hiếu động này, không trói chặt nàng thật tốt, hiện tại không có võ công đã háo hức như vậy rồi, nếu thật có năm phần công lực của hắn, có lẽ thật đúng là chạy đi hành hiệp trượng nghĩa rồi.

Phải không, phải không, vì để tránh cho nàng quá nhàm chán, hãy tìm chút chuyện để cho nàng làm mới được.

Đúng vậy, đợi nàng thân thể khá hơn chút, hắn cùng với nàng liền sinh vài đứa, để cho nàng chỉ có thể ở trong mộng ảo làm nữ hiệp.

Chủ ý này thật không tệ!

"Ta rất cảm tạ thời không

tɧác ɭoạи đưa nàng đến bên cạnh ta." Hắn

nhẹ giọng nói ra bên tai nàng.

Nàng cùng hắn mười ngón tay nắm lại, "Ta đã suy nghĩ thật lâu, rốt cuộc ta biết là ta vì cái gì mà đến." Nhan Thiểu Chân cười ngọt ngào.

"Xin rửa tai lắng nghe."

"Bởi vì nơi này có chàng, chàng ở nơi này chờ ta cho nên ta liền tới...... Ta yêu chàng!" Nàng

hôn nhẹ lên mặt hắn, "Chàng phải

toàn tâm toàn ý yêu ta. Ta không có chỗ để

về nữa đâu."

"Dĩ nhiên." Đằng Minh hài lòng nâng lên khóe môi.

(1) băng vải nhiều màu: bóng màu, là những bông hoa đỏ xếp cuộn lại dùng cho đám cưới cổ đại

(2) trường tương tư thủ: chắp tay bên nhau cho đến bạc đầu.

Hết chương 8