Chương 6

17

Hull lại nhìn chằm chằm vào ta không chớp mắt.

"Ta đã muốn hỏi từ lâu, sức mạnh tinh thần của Điện hạ rốt cuộc cao bao nhiêu mà có thể thực thể hóa pheromone, rồi tính tấn công vẫn còn mạnh đến như vậy?”

Ta mím môi: "Bí mật."

Hắn hừ lạnh một tiếng, nghịch chiếc chìa khóa tinh thể băng trong tay, không hỏi nữa.

Cái tên này đúng là một kẻ kiêu ngạo.

Chẳng qua, tình hình bắt đầu dẫn đi sai hướng.

Các tinh thể băng chỉ nằm dưới sự kiểm soát của ta thực sự tan chảy trong lòng bàn tay của Hull.

Trong không khí cũng bắt đầu tỏa ra mùi ngọt ngào thoang thoảng của bánh Black Forest. Sắc mặt Hull đỏ dần lên, nhiệt độ cơ thể cũng nóng dần, ánh mắt cũng bắt đầu trở nên mơ màng.

Chà, thật là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

Cuộc sống bé mon của ngươi tới rồi.

18

Ta bước tới trước, muốn đỡ lấy cơ thể mềm nhũn của Hull.

Không ngờ, hắn giống như một con mèo bị giẫm phải đuôi, vô thức bày ra tư thế phòng thủ.

Điều đó làm ta bật cười.

"Hull, ta phải nhắc nhở ngươi rằng lần trước chính là ngươi chủ động.”

Lúc ấy, hắn vừa mới kéo ta ra khỏi sảnh tiệc, mặc dù ý thức hỗn loạn nhưng vẫn còn giữ được chút tỉnh táo.

Ta đã cố tình đập vỡ một lọ thuốc ức chế vì ta vẫn còn một lọ dự phòng bên mình.

Ta đưa cho hắn uống, nhưng hắn lại tự tay ném nó đi.

Sau đó, hắn không ngừng hôn ta, cọ lên người ta.

Đến bước này rồi, làm sao mà nhịnđược?

Sau đó, ta chật vật lắm mới vượt qua được sự cám dỗ này.

Nhìn xem hiện tại coi, còn hỏi ta ngươi muốn gìKhuôn mặt trắng trẻo của Hull đỏ bừng, hiển nhiên cũng nhớ ra rằng mình đuối lý.

Ta không quan tâm hắn nghĩ gì, trực tiếp ôm ngang người hắn.

"Cô muốn làm gì?" Hắn kêu lên.

"Ta sẽ không làm."

"... August Wei!"

Lần đầu tiên hắn tức giận đến mức gọi cả họ lẫn tên của ta.

Ta ngừng trêu chọc hắn: "Yên tâm, ta sẽ không làm gì ngươi ở tình trạng này đâu. Ta đưa ngươi đi trước, sau khi giải trừ hạn chế sức mạnh tinh thần, chúng ta lại nói tiếp."