Chương 86: Khuê nữ sao lại nhìn không vừa mắt?

"Nhưng, nhưng mà..." Diệp Thanh Phong vẫn cầm lấy quần áo, đỏ mặt rối rắm, vẫn không cởi.

"Ngươi mới mười một tuổi, còn là một tiểu mao hài, ngươi xấu hổ cái gì, tranh thủ thời gian cởϊ áσ, vết thương này không thể trì hoãn!"

“Ta, ta bảo Tĩnh Nam ca bôi thuốc cho ta, thuốc này là của hắn, hắn nhất định biết dùng như thế nào!"

Diệp Thanh Phong bị đại tỷ của hắn bức không có cách nào, linh quang chợt lóe, nghĩ ra chủ ý tuyệt diệu như vậy.

Cho nên, không đợi Diệp Thanh Vũ phản đối, hắn vội vàng lấy hộp thuốc từ trong tay đại tỷ, sau đó còn nhanh hơn cả khỉ, đi vào trong phòng, khẩn cầu nói:

"Tĩnh Nam ca, ngươi giúp ta thoa dược, bằng không ta sẽ bị ta đại tỷ cho lột sạch!"

“Ta bôi cho ngươi. "Từ Tĩnh Nam đáy lòng có chút buồn cười, hắn nhìn qua khe hở rèm cửa, nhìn lướt qua Diệp Thanh Vũ, thấy mặt nàng tựa hồ đen lại.

Chắc hẳn trong lòng có chút buồn bực.

Từ Tĩnh Nam ngược lại cảm thấy tâm tình thoáng cái tốt hơn không ít.

Diệp Thanh Vũ lúc này đúng là buồn bực lại không nói gì.

Tiểu đệ này của nàng mới mười một tuổi, lòng xấu hổ cũng không khỏi quá nặng đi.

Đứa lớn hơn một chút, nàng nhìn hết thì làm sao.

Kiếp trước sau khi nàng làm việc, mỗi lần về cô nhi viện, vừa đến mùa hè, những đứa trẻ chừng mười tuổi kia tắm rửa, đều là cô giúp chà bùn, cũng không thấy bọn họ ầm ĩ.

Diệp Thanh Vũ chỉ có thể nghĩ đây không hổ là cổ đại, nam nữ bảy tuổi bất đồng, nữ tử mười lăm mười sáu cập kê liền lập gia đình, thậm chí sinh con.

Nàng thân thể này mười chín tuổi, đã là già không lấy chồng được, thật đáng tiếc!

Cho nên tiểu đệ mười một tuổi đã biết xấu hổ, kiên quyết không cho nàng nhìn thân thể.

Diệp Thanh Vũ dưới đáy lòng than nhẹ một tiếng, chỉ có thể để cho mình thay đổi ý nghĩ, mà thích ứng quy củ nơi này.

"Thanh Thư, ngươi đi vào xem, đi theo Từ đại ca học một chút bôi thuốc như thế nào, cũng không thể tiếp tục quấy rầy hắn." Diệp Thanh Vũ lại hướng đại đệ nói.

Diệp Thanh Thư đáp một tiếng, đi vào trong.

“Ai u, Phong tiểu tử lớn rồi, biết xấu hổ. Qua vài năm nữa, nên tìm người làm mai cho hắn." Diệp Lưu thị cười ha hả chế nhạo cháu trai một chút, lại nói:

“Hắn vừa cứu người, vừa tặng thuốc, còn giúp bôi thuốc, náo loạn nửa ngày, chúng ta một chút cũng không giúp được!"

Diệp Tần thị và Diệp Ngô thị đều luôn miệng phụ họa, lại khen ngợi Từ Tĩnh Nam một trận.

Nhất là Diệp Tần thị, nàng thậm chí ngóng trông Từ Tĩnh Nam lập tức trở thành con rể của mình.

Bất quá, nàng nhìn thoáng qua nữ nhi, thấy nàng nghe được mọi người khen ngợi Từ Tĩnh Nam, không có một tia nữ nhi gia thẹn thùng, liền biết nàng đối với hắn không có cảm giác.

Ai, thật sự là sầu người a!

Từ Tĩnh Nam này là ứng cử viên rể tốt hiếm có khuê nữ sao lại chướng mắt chứ.

Diệp Ngô thị nhận ra tâm tư của đại tẩu, kéo ống tay áo của nàng, hai người đi ra ngoài sân, nhỏ giọng nói thầm trong chốc lát, Diệp Tần thị nhất thời cau mày, trên mặt lại nở nụ cười.

Chờ Từ Tĩnh Nam bôi thuốc xong cho Diệp Thanh Phong, từ trong phòng đi ra, Diệp Tần thị lập tức nói:

"Thanh Vũ a, ngươi đem thước trong phòng lấy ra, lại đo người cho Tĩnh Nam, ngày hôm qua ta nghe Thanh Phong chỉ cho chiều cao, những thứ khác đều không nói, làm ra quần áo chắc chắn không đủ tốt."

Diệp Thanh Vũ nhìn nương nàng một cái, lại nhìn Từ Tĩnh Nam gật đầu, đi đến phòng nàng lấy thước.

Nàng có thể nhìn ra, nương nàng đây là muốn cho nàng cùng Từ Tĩnh Nam thân cận một chút, nàng cũng vừa lúc muốn tìm một cơ hội cùng Từ Tĩnh Nam nói về người đàn ông mặc đồ đen tối qua, cho nên không có ý tứ ngỗ nghịch nương.

Quả nhiên, chờ nàng từ trong phòng lấy thước ra, người một nhà đều kiếm cớ bận rộn, để nàng ở trong sân, một mình đo người cho Từ Tĩnh Nam.