Chương 81: Bị khi dễ

Tiểu Bảo bị Nhị ca ca khuyên như vậy, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, l*иg ngực nhỏ lại ưỡn lên, hắn không phải không yêu quý đồ đại tỷ tặng mà là muốn kiếm nhiều tiền cho gia đình.

Hắn làm không sai!

“Có nghe không, ta làm đúng. "Tiểu Bảo nhấn mạnh với muội muội hắn một câu.

Tiểu Nựu hừ hừ hai tiếng, làm mặt quỷ với Tiểu Bảo ca sau đó vui vẻ chạy về phía trước.

Nhưng là chạy được mấy mét, nàng liền dừng lại, quay người chạy trở về, chạy đến bên người Diệp Thanh Phong, tức giận nhỏ giọng nói:

"Ca ca, là hổ tử bại hoại bọn họ. Bọn hắn chỉ thích nói xấu đại tỷ mà thôi!"

Diệp Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía xa xa, cũng nhìn thấy Hổ Tử cùng mấy người Thiết Đản nụ cười trên mặt cũng nhất thời biến mất, nhíu chặt mày, vẻ mặt tức giận.

Hổ tử này đã mười lăm tuổi, lớn lên vẫn là to con cũng không giúp người nhà làm việc, cả ngày chỉ quanh quẩn trong thôn, làm mấy chuyện lén lút trộm gà trộm chó là tai họa trong thôn.

Diệp Thanh Phong đã từng cùng Hổ Tử đánh nhau nhưng bởi vì hắn vừa gầy vừa nhỏ, chưa từng đánh Hổ Tử, bất quá về sau Diệp Thanh Phong tìm cơ hội, ở sau lưng Hổ Tử dùng chân đá hung hăng giáo huấn một trận, coi như là trút giận.

“Nhìn xem đây là ai a! "Hổ Tử nhìn thấy Diệp Thanh Phong, khıêυ khí©h nhướng mày, lau miệng:

“Thiết Đản, chúng ta vừa mới nghe một đoạn ca dao, nói thế nào nhỉ, ngươi mau nhắc tới nhắc lui cho bọn họ.”

Thiết Đản mười ba tuổi cũng là không biết điều, mỗi ngày đi theo Hổ Tử lăn lộn, nghe nói như thế, tiến lên một bước, trên mặt lộ ra nụ cười tà ác, lớn tiếng hát: "Diệp gia có một nữ nhân xấu xí, si tâm vọng tưởng gả cho cử nhân. Cử nhân chê nàng xấu xí, bùm một tiếng nhảy xuống sông! Ha ha ha...... Ai u! Diệp Thanh Phong ngươi tên hỗn đản, dám lấy đá đánh ta!”

Thiết Đản bị Diệp Thanh Phong dùng đá đánh trúng bụng, đau đến gào khóc hai tiếng, sau đó, hổn hển chỉ vào Diệp Thanh Phong: "Hổ Tử ca, chúng ta đánh hắn một trận!"

"Lên! đánh hắn!" Hổ Tử vẻ mặt ác độc.

"Oa! hu hu hu... các ngươi bại hoại! đừng đánh nhị ca ca của ta!" Tiểu Nựu sợ hãi khóc lên.

“Tiểu Bảo, ôm Tiểu Nựu chạy đi!” Diệp Thanh Phong vội vàng nói, sau đó ngồi xổm xuống, nhặt đá trên mặt đất, ném về phía bọn người Hổ Tử chạy sang bên kia.

Đó là để thu hút hỏa lực, đánh lạc hướng đám người Hổ Tử, để cho Tiểu Bảo cùng tiểu Nựu có thể chạy trốn.

"Tiểu Bảo, đừng khóc! Chạy xa ra một chút!" Tiểu Bảo lôi kéo muội muội chạy xa hai thước, để cho nàng chạy trước, hắn muốn trở về giúp nhị ca đánh bọn người Hồ Tử.

Cho dù người khác đánh không lại hắn, nhưng lúc này, hắn cũng không thể bỏ mặc nhị ca chạy trốn.

Diệp Thanh Phong đã bị Hổ Tử, Thiết Đản và hai nam hài khác bao vây, trên người, trên mặt cũng đã trúng vài quyền, hắn thấy Tiểu Bảo lại chạy trở về, vừa sợ vừa giận, vừa đánh vừa hô,

"Tiểu Bảo, ngươi mau về nhà đi, ngươi chạy lại đây làm gì!”

Tiểu Bảo không nghe nhị ca nói, nhặt một viên đá lớn hơn cầm lấy xông tới đập vào lưng Thiết Đản, thật sự là rất có dũng khí!

Thiết Đản bị đập đau hét lên đau đớn, xoay người, hung tợn nhào về phía Tiểu Bảo, đá nó một cước xuống đất.

“Các ngươi muốn đánh thì đánh ta, không thể đánh đệ đệ ta!" Diệp Thanh Phong vừa thấy Tiểu Bảo bị thương, hai mắt đỏ lên, đấm vài cái, đẩy ba người Hổ Tử ra, đá văng Thiết Đản ra khỏi Tiểu Bảo, đè trên người che chở hắn.

Chống lại tất cả các cú đá và nắm đấm cho hắn.

"Oa ô ô ô ô... Người đâu a! cứu ca ca ta!! đánh kẻ xấu!!" Tiểu Nựu bên này cũng không chạy, khóc đến khàn giọng kiệt sức kêu cứu mạng.