Chương 76: Cái này cũng quá đắt!

Hài tử nông dân ở cổ đại không có bao nhiêu giải trí có thể chơi, phần lớn tụ tập với nhau trèo cây bắt cá, trốn tìm, cưỡi ngựa đánh nhau, nữ hài tử đa số biết đá cầu khoảng năm hoặc sáu bảy tuổi.

Vì khi lớn lên, tám chín tuổi sẽ giúp việc nhà, hoặc lên núi kiếm củi, đào rau rừng, theo nương đi rẫy nên sẽ không có thời gian vui chơi.

Diệp Thanh Phong mang theo Tiểu Bảo cùng Tiểu Nựu đi tới bãi phơi nắng trong thôn, thấy trong thôn vài hài tử đều ở đây chơi nhảy ô vuông.

Bởi vì bãi phơi nắng là nơi phơi lương thực, đập thóc trong thôn, cho nên nơi này rộng rãi mặt đất rắn chắc lại bằng phẳng lại có rất nhiều đống cỏ khô, việc nông rãnh rỗi bọn nhỏ thích tới nơi này chơi.

Mấy hài tử nhìn thấy Diệp Thanh Phong bọn họ lại đây, cũng không khỏi hướng bọn họ nhìn qua, ánh mắt của chúng tự nhiên rơi vào món đồ chơi bằng vải xinh đẹp và đáng yêu.

"Ai nha, Tiểu Nựu, ngươi cầm là vật gì a? đẹp như vậy!" một nữ hài bảy tám tuổi chạy đến trước mặt Tiểu Nựu, đặc biệt cảm thấy hứng thú hỏi.

Tiểu cô nương này là tiểu nữ nhi nhà Triệu Đông Lai, tên là Lan Lan, mặt mày xinh đẹp, làn da trắng hồng vừa nhìn đã biết là một tiểu mỹ nhân thanh tú.

Nhà nàng là phú hộ số một số hai trong thôn , nhà có hơn mười mẫu ruộng trên trấn còn có một gian cửa hàng tạp hóa, cho nên trên người nàng mặc vải vóc quần áo hơn nữa là quần áo mới, người cũng dưỡng xinh đẹp.

"Lan Lan tỷ, đây là mèo con, cho ngươi xem, đáng yêu không?"

Tiểu Nựu không chỉ yêu vẻ đẹp, còn là một tiểu nhan có khuôn mặt nhỏ nhắn tiêu chuẩn cho nên nàng đối với tiểu mỹ nhân Lan Lan tỷ rất thích, cũng vui vẻ cùng nàng thân cận, rất là hào phóng cùng nàng chia sẻ mèo vải yêu thích của mình.

"Oa! thật đáng yêu! ta lần đầu tiên nhìn thấy một con mèo con đáng yêu như vậy." Lan Lan nhận lấy nhìn nó một cái, lập tức mê mẩn, sau đó nhìn món đồ chơi bằng vải trong tay Tiểu Bảo và Diệp Thanh Phong.

"Các ngươi cầm đều là loại mèo nhỏ này sao?"

"Đương nhiên không phải rồi. Của Tiểu Nựu là mèo con, của Tiểu Bảo là hổ vải, trong tay ta cầm là một con chim nhỏ, và một con mèo con khác." Diệp Thanh Phong cười nói.

Bởi vì Lan Lan có khả năng mua nổi những thứ này đồ chơi vải nhất, cho nên Diệp Thanh Phong rất là kiên nhẫn giải thích cho nàng, hơn nữa mỗi một cái đều để cho nàng cầm ở trong tay sờ sờ, nhìn kỹ một chút.

"Oa, những thứ này thật đẹp, thật đáng yêu, ta rất thích!" Lan Lan nhìn qua một lần trong miệng nhỏ tán thưởng không ngừng, hai mắt càng ngày càng sáng, trong đó có một tia yêu thương

“Hai người mua ở đâu vậy? Ta cũng muốn, muốn đi mua.”

"Ngươi ở bên ngoài là mua không được, những thứ này đều là đại tỷ ta tự tay làm. Ngươi muốn cái nào, chúng ta có thể bán cho ngươi a." Diệp Thanh Phong cười híp mắt nói.

“Oa, đại tỷ tỷ các ngươi làm? Thật lợi hại a! Cái kia cần bao nhiêu bạc a?”

Lan Lan dù sao cũng chỉ là một hài đồng bảy tuổi, bình thường không nghe người lớn nói xấu, cũng chưa từng gặp qua đại tỷ Thanh Phong, cho nên đối với Diệp Thanh Vũ không có ấn tượng, chỉ là bản năng tán thưởng.

"Cái này vốn là năm mươi văn nhưng nếu ngươi thích như vậy chúng ta là bằng hữu tốt, ta liền bán cho ngươi bốn mươi lăm văn."Diệp Thanh Phong nói.

“Bốn mươi lăm văn?! Cũng quá đắt đi! "Lan Lan còn chưa mở miệng, tiểu hài tử đến xem một bên liền trừng to mắt nói.

"Đúng vậy, nương nói hai mươi đồng là có thể mua một cân thịt rồi!"Lại có đứa nhỏ nói: "Cái này có thể mua thật nhiều thịt!"