Chương 63: Lời Hứa Của Tiểu Bảo

Thời đại này cũng không có đồng hồ, ngoại trừ nghe tiếng đánh, lại nhìn trời tối hừng đông, căn cứ độ cao của mặt trời mà đoán giờ, Diệp Khuynh Vũ không biết tính toán thời gian.

Nàng thật sự rất không quen, cho nên nghe được nãi nãi nói điểm hương tính giờ, nàng không chút suy nghĩ, liền tiếp một câu.

“Ai u, khuê nữ ngốc của ta, đương nhiên không cần. "Diệp Tần thị cười vỗ vỗ nàng," Đoán chừng còn kém không nhiều lắm, cầm đũa cắm thịt gà, thiếu chút nữa chín thì cho mấy món kia vào nấu là được.”

Diệp Thanh Vũ cười mỉa gật đầu, vừa rồi nàng thật đúng là ngây ngốc một hồi, đem lời của nãi nãi cho là thật.

Một lát sau, mùi thịt gà bắt đầu bay ra khỏi bếp.

"Thơm quá!" Tiểu Nựu từ trong phòng chạy ra, đứng ở cửa phòng bếp, hút cái mũi nhỏ, không ngừng nuốt nước miếng nói.

"Đã lâu không ngửi qua mùi thịt thơm như vậy, chúng ta khi nào thì ăn cơm a?" Diệp Thanh Phong cũng vuốt ve cái bụng dẹp lép, cố gắng không để cho nước miếng của mình chảy ra, bằng không thật mất mặt a.

“Chờ một chút, còn chưa nấu chín. "Diệp Lưu thị nhìn tôn tử tôn nữ, cười ha hả nói," Các ngươi hai con mèo tham ăn, chỉ nhớ ăn.”

"Nãi nãi, ngươi đừng chỉ nói chúng ta a. Ngươi xem đại ca đều bị thèm buông sách vở, từ trong phòng đi ra." Diệp Thanh Phong quay đầu lại, chỉ vào Diệp Thanh Thư từ trong nhà tranh đi ra nói.

“Ta đi ra hoạt động một chút, đọc sách mệt mỏi. "Diệp Thanh Thư vẻ mặt bình tĩnh nói.

Kỳ thực là trong bụng hắn đã đói bị mùi hương mê hoặc lại càng đói, thực sự không thể tập trung đọc sách, đành ra ngoài đi dạo một vòng.

“Đại đệ đọc sách cả buổi chiều, quả thật mệt nhọc nên đi lại một chút. Hơn nữa, trời lại tối, mặc dù thắp đèn, cũng không thích hợp đọc sách, rất tổn thương mắt.”

Diệp Thanh Vũ mở miệng nói, "Ngoại trừ đọc sách, đại đệ cũng nên rèn luyện thân thể thích hợp, không thể vì đọc sách mà suy sụp thân thể.”

Diệp Thanh Thư gật đầu, "Đại tỷ nói rất đúng, sau này ta sẽ chú ý.”

Diệp Thanh Vũ thấy hắn đáp ứng, cũng không nói hắn nữa, nghiêng người, trong lúc quay đầu, đã thấy Tiểu Bảo đang nhìn nàng, hơn nữa trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ rối rắm, khổ sở, lại mang theo một tia khẩn cầu.

"Tiểu Bảo, ngươi có lời muốn nói với đại tỷ sao?" Diệp Thanh Vũ ngẩn người, đi tới trước mặt Tiểu Bảo, cúi đầu hỏi.

Tiểu Bảo gật gật đầu, sau đó nhìn sang bên cạnh, lại kéo kéo ống tay áo Diệp Thanh Vũ, ý bảo nàng đi theo mình tới đây.

Diệp Thanh Vũ bối rối đi theo Tiểu Bảo qua một bên, sau đó ngồi xổm xuống, ánh mắt bình đẳng với hắn, ôn nhu hỏi, "Tiểu Bảo muốn nói gì?”

"Tỷ à, tỷ có thể giữ lại cho đệ nhiều thịt gà hầm không?" Tiểu Bảo nghiêm mặt, nghiêm túc hứa hẹn.

"Ta muốn ăn nhiều thịt nhanh lên cao lớn, chờ qua hai năm nữa, ta có thể lên núi săn thú, ta sẽ tiếp tế cho ngươi."

Diệp Thanh Vũ nghe vậy, một khuôn mặt nóng bỏng thiêu đốt, đáy lòng chua xót, lại đối với hành vi trước đó của nguyên chủ rất là phẫn nộ.

Diệp Thanh Vũ cảm thấy xấu hổ cho nguyên chủ, đương nhiên, hiện tại không có mặt mũi biến thành chính mình.

Tiểu Bảo nói điều này, cũng không phải là tồn tại chèn ép châm chọc ý tứ của nàng, mà là thật cùng nàng thương lượng, thậm chí cầu xin nàng.

Bởi vì trước đó mỗi lần trong nhà làm thịt, nguyên chủ chỉ lo chính mình ăn, không cho trưởng bối, cũng không để ý đệ muội.

Đại đệ tiểu đệ lớn rồi, sẽ không nói nàng, thậm chí còn nhường nàng.

Trưởng bối trong nhà cũng sẽ giữ lại mốt ít cho Tiểu Bảo Tiểu Nựu, bất quá, hưng cuối cùng thì hầu như phần lớn sẽ đi vào bụng của nàng.

Mà Tiểu Bảo bởi vì vừa rồi cha nàng để cho hắn đi theo Từ Tĩnh Nam học săn thú, liền muốn ăn nhiều thịt cao lên, cho nên mới có thể cùng đại tỷ nàng thương lượng, thậm chí còn có thể nghĩ đến muốn cùng nàng trao đổi.

Diệp Thanh Vũ trong lúc nhất thời cảm nhận được tất cả những cảm xúc trong lòng mình.