Chương 55: Tiểu Nựu đáng yêu

Tiểu Bảo cùng Tiểu Nựu hướng bên này nhìn qua, ngoại trừ nương bọn họ, tự nhiên thấy được Diệp Thanh Vũ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn bọn họ đều xuất hiện thần sắc kháng cự, sau đó lắc đầu, không muốn đi vào.

"Các ngươi xem, đại tỷ tỷ đang ôm những con hổ vải và mèo vải xinh đẹp và ngộ nghĩnh trên tay, có muốn hay không?" Diệp Ngô thị hướng hai hài tử đi qua, trên mặt lộ ra ôn nhu cười, nhẹ dỗ hỏi.

Lúc này, Diệp Thanh Vũ đã ngồi xổm xuống, một tay một con búp bê vải, đặt ở bên cạnh gương mặt của mình, nàng đầu tiên là cầm con mèo vải hướng Tiểu Bảo Tiểu Nựu quơ quơ, trong miệng còn phát ra tiếng mèo meo meo, thanh âm cũng cố ý đáng yêu dí dỏm một chút.

“Meo meo meo, có ai muốn chơi với ta không?”

Sau đó, Diệp Thanh Vũ lại quơ quơ con hổ vải trong tay trái, giọng trầm hơn rất nhiều: "Gào rống rống, ta là lão hổ, ta là vua của bách thú, ta muốn ăn ngươi!"

“Con hổ thật đáng sợ, đừng ăn ta, con mèo con này!" Diệp Thanh Vũ nhảy sang một bên, con mèo trong tay nàng cũng đi theo, hoạt bát nói.

Tiểu Bảo và Tiểu Nựu đều tập trung tinh thần, Tiểu Nựu còn ngây thơ hô lên: "Con hổ thật hung dữ, thật đáng sợ!”

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn lộ ra một cỗ khẩn trương, đáng yêu không chịu được.

“Meo meo meo meo, có tiểu bằng hữu tốt bụng bảo vệ ta sao?” Diệp Thanh Vũ đem mèo hướng tiểu cô nương quơ quơ, làm bộ đáng thương hề hề hô.

"Con mèo nhỏ, ta tới bảo vệ ngươi!" Tiểu Nựu lập tức chạy tới, giương ra cánh tay nhỏ, mở ra cánh tay nhỏ, chắn ở trước mặt mèo vải, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nghiêm túc cùng tinh thần trọng nghĩa.

Tiểu Bảo cũng chạy tới, nhìn con hổ vải lại nhìn Diệp Thanh Vũ, sau đó nói với tiểu muội:

“Ngu ngốc, đây là hổ giả, là vải bố, không cắn người.”

Tiểu Nựu bĩu môi, nhìn xem con hổ vải bên cạnh lại quay đầu nhìn xem mèo vải đáng yêu vẫn nói: "Bố lão hổ cũng đáng ghét!"

“Tiểu Nựu có muốn con mèo nhỏ này không? "Diệp Thanh Vũ cười hỏi.

Tiểu Nựu có chút sợ hãi nhìn Diệp Thanh Vũ, thấy đại tỷ tỷ vẻ mặt cười, mà không phải trầm mặt, liền do dự gật đầu, giọng điệu trẻ con nói:

“Ừ, muốn.”

“Vậy cho ngươi, hiện tại mèo nhỏ là của ngươi. "Diệp Thanh Vũ cười càng ôn nhu.

Tiểu cô nương vui vẻ ôm lấy mèo con.

“Con hổ vải này cho Tiểu Bảo, được không? "Diệp Thanh Vũ lại nhìn về phía Tiểu Bảo.

Tiểu Bảo không có lập tức nhận lấy, mà là vẻ mặt do dự nhìn Diệp Thanh Vũ, lại nhìn mẫu thân bên cạnh.

“Đây là lễ vật đại tỷ các ngươi tặng cho ngươi, mau nhận lấy đi, sau đó cám ơn đại tỷ. "Diệp Ngô thị sờ sờ đầu nhi tử, cười nói.

“Cảm ơn đại tỷ. "Tiểu Bảo cầm con hổ lại, nói.

“Thật ngoan. "Diệp Thanh Vũ cười vươn tay, cũng muốn sờ sờ đầu hắn, bị Tiểu Bảo né tránh.

Diệp Thanh Vũ cũng không xấu hổ, chỉ là cười cười, trái tim của tiểu hài tử cũng không dễ dàng giành được.

Bất quá, nàng cũng không sốt ruột, chỉ cần đối tốt với bọn họ, dần dần họ sẽ thân thiết với nàng.

“Đại tỷ các ngươi về sau đều sẽ thương các ngươi, đối tốt với các ngươi, các ngươi cũng phải thích đại tỷ mới được. "Diệp Ngô thị nói với con trai và con gái.

“Nhị thẩm, không vội, từ từ sẽ đến. "Diệp Thanh Vũ nói xong, lại nhìn về phía Tiểu Bảo và Tiểu Nựu: " Đại tỷ còn mua bánh ngọt về, đại tỷ đưa cho các ngươi ăn, được không?”

"Nương, nhà chúng ta như thế nào có bạc mua điểm tâm?"Tiểu Bảo nghe nói như thế, một chút cũng không vui vẻ, mà là quay đầu nhìn về phía nương hắn, mở miệng hỏi.

"Đại tỷ có phải lại tiêu tiền bậy bạ hay không, chúng ta càng ăn không đủ no rồi. Nương, ta không muốn đến nhà ngoại tổ mẫu mượn lương thực.Cậu mợ, còn có biểu ca bọn họ đều không thích, nói chúng ta không dễ nghe.”