Chương 53: Ngươi thật là Thanh Vũ

"Không có, Nhị thẩm, ngươi mau tới ngồi." Diệp Thanh Vũ trên mặt lộ ra nụ cười, tiến lên một bước, giữ chặt cánh tay của nàng, để cho nàng ngồi ở trên giường sau đó cầm lấy khối vải vóc trên bàn cái kia.

"Nhị thẩm, đây là vải vóc ta mua cho ngươi, định làm cho ngươi một bộ quần áo mới, ngươi xem hoa văn này, ngươi thích không?"

Nói xong, Diệp Thanh Vũ lộ vẻ chờ mong nhìn nàng.

... "Diệp Ngô thị cả kinh không thể phục hồi tinh thần, sững sờ nhìn Diệp Thanh Vũ ôn nhu hào phóng trước mặt," Ngươi, ngươi thật sự là Thanh Vũ?”

Diệp Thanh Vũ trong lòng lộp bộp một tiếng, người cả nhà cũng chỉ có Nhị thẩm hỏi vấn đề này, những người khác đối với biến hóa của nàng đều là kinh ngạc sau đó chấp nhận nó một cách vui vẻ.

“Nhị thẩm, ta đương nhiên là Thanh Vũ. "Diệp Thanh Vũ lập tức cười gật đầu," Có phải ta thay đổi bị hù dọa hay không?”

Diệp Ngô thị trừng mắt gật đầu, lại gật đầu, rất thành thật.

Diệp Thanh Vũ lại buồn cười.

Nàng ngày hôm nay, mỗi lần gặp một người trong nhà, đều phải hối hận một lần, cam đoan với họ rằng mình không còn mê muội nữa và đã thay đổi tốt hơn..

Đối mặt với vị nhị thẩm lòng mang khúc mắc này, ngoại trừ xin lỗi ra, càng cần làm cho nàng tin tưởng mình sẽ thay đổi.

Vậy thì cần một lý do "cường đại"!

"Nhị thẩm, hôm trước sau khi ta rơi xuống nước, mọi người thấy ta hôn mê bất tỉnh, kì thực ta đã có một giấc mộng rất dài."

Ta mơ thấy mình đi âm tào địa phủ, Diêm vương thẩm phán ta, nói ta đã bị xui xẻo mù quáng trong một thời gian, trở nên ích kỷ, không hiếu thuận trưởng bối, không hữu ái đệ muội.

Cứ tiếp tục như vậy, thật sự chờ sau khi ta chết, sẽ chịu đủ tra tấn trong địa ngục!

Diêm Vương còn nói bản thân ta chính là người có phúc khí, không muốn ta gặp như thế, liền mở miệng điểm tỉnh ta, còn nói rõ chỉ cần ta tâm thiện đối đãi người nhà, phúc khí còn có thể trở về, cũng sẽ ban phúc cho mọi người chung quanh.

Ta từ trong mộng tỉnh lại, liền hoàn toàn tỉnh ngộ, hối hận về những gì mình đã làm trong hai năm qua, ta muốn thay đổi, ta muốn đối tốt với gia đình mình!"

Lúc Diệp Thanh Vũ nói lời này, vẫn nhìn chằm chằm Nhị thẩm, chú ý xem xét thần sắc của nàng thấy nàng hết lần này đến lần khác kinh ngạc và sửng sốt, liền biết những lời này của mình bà nghe lọt tai.

"Nhị thẩm, lời này của ta chưa từng nói cho nãi nãi cùng cha nương, chỉ sợ bọn họ suy nghĩ nhiều lo lắng, kính xin ngươi vì ta giữ bí mật." Diệp Thanh Vũ cầm tay nàng, khẩn cầu nói.

“Yên tâm đi, Nhị thẩm không nói ra bên ngoài. "Diệp Ngô thị hoảng hốt nhìn nàng," Thanh Vũ, đều nói đại nạn không chết, tất có hậu phúc. Ngươi lại mơ như vậy, càng là một loại phúc báo, ngươi cũng không nên tái phạm hồ đồ.”

“Nhị thẩm giáo huấn rất đúng! "Diệp Thanh Vũ gật đầu, lại tha thiết nói:

“Nhị thẩm, ta biết lúc trước ta đã làm rất nhiều chuyện không tốt, hôm nay ta mặt dày xin thẩm tha thứ, muốn thẩm cho ta một cơ hội biểu hiện, chậm rãi kiểm tra ta.”

“Thanh Vũ, Nhị thẩm mặc dù oán trách ngươi, cũng không có nghiêm trọng như ngươi nói, nào có cái gì tha thứ không tha thứ, chỉ cần ngươi tốt, Nhị thẩm cao hứng còn không kịp đâu!"

Diệp Ngô thị nghe xong đại chất nữ nói, quả thực thụ sủng nhược kinh, vội vàng nói.

"Nhị thẩm, ngươi thật sự là rộng lượng lại tâm thiện, nếu là người khác đã sớm cùng ta nháo trở mặt!"

“Vải vóc này, chờ ta làm xong quần áo, sẽ đưa cho thẩm, được không?”

“Chỉ cần ngươi không ngại phiền toái, vậy đương nhiên tốt rồi. Thanh Vũ nữ hồng của ngươi, chính là nổi danh rất tốt! "Diệp Ngô thị gật đầu, nhìn vào mắt nàng, trên mặt lộ ra nụ cười, có chút kinh ngạc.