Người một nhà Diệp Thanh Vũ cười cười nói nói, trong lúc bất giác đã đến nơi chờ xe bò, xe bò ở cổ đại tương đương với xe khách hiện đại.
Những người có gia súc ở nhà sử dụng gia súc để cày đất khi đồng áng bận rộn, lúc nông nhàn thì sử dùng xe để kéo người, kiếm chút bạc.
Mà từ trên trấn lui tới trong thôn phụ cận, hầu hết đều có điểm cố định và giờ giấc cố định, mua sắm xong nếu muốn đi xe bò kéo thì bạn vào tận nơi đợi.
Khi xe bò chở đầy người, họ sẽ đi ngay, còn chưa đầy người, họ sẽ tiếp tục chờ đợi.
Diệp Thanh Vũ bọn họ rất may mắn, đi tới địa điểm chờ xe bò, họ vừa vặn thiếu một vài người, an vị đầy một xe bò, lên xe liền có thể đi, không cần lại tiếp tục chờ.
- "Đại nương, các người đi đâu vậy?" Người đánh xe bò không phải là người trong thôn, không biết họ, cho nên hỏi.
“Chúng ta đi Diệp Liễu thôn. "Diệp Lưu thị nói, sau đó lấy ra năm văn tiền, đưa cho người đánh xe.
“Các ngươi mau lên đi, ta đi đây. "Người đánh xe cười nhận bạc, nói với bọn họ.
"Ôi, mẫu thân Thanh Phong, thật là ngươi a! Ta mới vừa nghe giọng nói rất giống, nhưng nhìn các ngươi mang theo nhiều đồ như vậy, thật đúng là không dám nhận đâu!”
Hôm đứa cháu gái biến dạng xấu xí của ngươi vừa nhảy sông vì nam nhân, cháu lớn của ông bị bán cho nhà họ Lý làm nô ɭệ, sao trong nháy mắt liền đều đi ra, xem ra các ngươi đây là lại phát tài a?!"
Diệp Thanh Vũ và những người khác vừa ngồi ở phía trước xe bò thì họ nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ chua ngoa từ phía sau, trong vài câu, họ đã đem sự tình nhà bọn họ tiết lộ sạch sẽ.
Những người khác, không phải từ thôn của bọn họ, mà còn từ các thôn lân cận, đều nhìn về phía Diệp Thanh Vũ và những người khác.
Diệp Thanh Vũ tức giận quay đầu nhìn lại, thấy là Ngô quả phụ trong thôn, bà ta luôn là một kẻ xấu xa thích buôn chuyện và ghanh tị, nhà ai xảy ra chút chuyện, nàng có thể trước tiên truyền mưa gió đầy đường.
Ra cửa đυ.ng phải loại người này, thật sự là xui xẻo, xui xẻo!
"Ngô quả phụ, ngươi cái đồ khốn kiếp! Suốt ngày ngoài giao du với đàn ông, đi đâu cũng nói xấu người ta, cẩn thận có ngày rơi xuống cống đấy!"
Diệp Lưu thị làm sao có thể nhẫn nhịn đối phương chửi bới cháu gái và cháu trai bảo bối của nàng, một tay bóp eo, một ngón tay chỉ Ngô quả phụ liền mạnh mẽ mắng.
“Cháu gái của ta hôm qua sơ ý rơi xuống sông, lọt vào cái miệng thối của ngươi chỉ để gây sự, vì nam nhân nháo chết nháo sống, ngươi cho rằng đều giống như ngươi a, không có nam nhân sống không được, mỗi ngày làm thông đồng với hoa nương!"
“Ta nhổ! Ta đều cảm thấy bẩn khi ngồi cùng một chiếc xe với loại người như ngươi! Con trai, cháu gái, cháu trai, chúng ta xuống xe! Không đi nữa!”
Diệp Lưu thị nói xong liền xuống xe, bảo người đánh xe nhanh chóng trả lại bạc cho bọn họ.
Hai huynh đệ Diệp Đại Hà cùng Diệp Thanh Thư là nam nhân, không thể cùng nữ nhân giống nhau chửi đổng, nhưng họ cũng trừng mắt nhìn góa phụ Ngô với vẻ mặt hung dữ, rồi cũng xuống xe.
“Ai, đại nương a, ngươi bớt giận đi, các ngươi xuống xe còn không biết phải đợi bao lâu mới đi đây. "Người đánh xe cũng là vẻ mặt khó xử, không muốn trả lại bạc.
Người trên xe có người vội vã về nhà, cũng la hét ầm ĩ, còn có người biết tiếng xấu của Vương quả phụ, liền ra miệng tiếp viện, để Vương quả phụ xuống xe, giữ lại Diệp Thanh Vũ bọn họ.
Người đánh xe cũng cảm thấy chủ ý này không tồi, đuổi Vương quả phụ xuống xe, tổn thất một văn tiền.
Người Diệp gia vừa đi, đó chính là tổn thất năm văn tiền, tính toán đơn giản như vậy, không cần tính, liền biết nên làm như thế nào.
Cho nên, người đánh xe quay đầu hướng Vương quả phụ hô, bảo nàng nhanh chóng xuống xe.