Chương 40: Nãi nãi

Hôm nay Lý gia đón dâu, hơn nữa hôm nay đã qua giờ lành, tân nương tử đã qua cửa bái đường xong, chuẩn bị mở tiệc chiêu đãi tân khách, cho nên cổng và sân nhà họ Lý đều chật kín khách khứa, vô cùng náo nhiệt.

"Nơi này nhiều người quá hỗn tạp, các ngươi tới phía đối diện chờ, ta đi vào tìm các nàng, đều đừng theo vào, liền xem sự tình bên ngoài." Diệp Đại Sơn hướng đám người Diệp Thanh Vũ nói.

Bọn họ lưng đeo nhiều đồ như vậy, lại đi vào tìm người, bị người ta lầm tưởng là đến trộm đồ, có thể không đẹp.

Diệp Thanh Vũ cũng biết cha nàng băn khoăn, cho nên, không có ý kiến gật gật đầu.

"Cha, ta cùng ngươi đi vào đi." Diệp Thanh Phong thích nhất tham gia náo nhiệt, lôi kéo ống tay áo Diệp Đại Sơn, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn, khẩn cầu hỏi.

"Ngươi có thể theo vào nhưng là tuyệt đối không thể chạy loạn, theo sát ta." Diệp Đại Sơn thần sắc nghiêm túc dặn dò tiểu nhi tử.

“Ta biết! " Diệp Thanh Phong cười híp mắt, kích động lôi kéo Diệp Đại Sơn đi vào.

"Đại ca bọn họ như thế nào còn chưa có đi ra a?" đợi ước chừng có nửa nén hương còn không thấy người, Diệp Đại Hà duỗi dài cổ, nhìn cửa ra vào Lý gia, lo lắng mà nhắc tới.

“Đang mở tiệc chiêu đãi tân khách, bận rộn có lẽ không thể rời đi. "Diệp Thanh Thư nói.

“Đúng vậy, vốn là tới giúp việc, thời điểm bận rộn nhất đột nhiên phải đi, phỏng chừng không ăn nói được. Chúng ta kiên nhẫn chờ một chút đi. " Diệp Thanh Vũ cũng phụ họa nói.

Bọn họ quả thật chọn không đúng lúc.

“Ai! Ra rồi! Là nương và Thanh Phong. "Một lát sau, Diệp Đại Hà hai mắt sáng lên, hưng phấn hô.

Diệp Thanh Vũ cũng nhìn thấy, bên cạnh tiểu đệ, đi theo một vị lão thái thái tóc nửa bạc, hơi khom người, bộ dáng gầy gò, chính là bà nội của nàng Diệp Lưu thị.

Diệp Thanh Vũ nhìn thấy nãi nãi lớn tuổi còn muốn đi ra ngoài làm việc, trong lòng rất khó chịu, bước lên phía trước hai bước nghênh đón, đi tới trước mặt nàng.

"Thanh Vũ, thật sự là ngươi a, nãi nãi mới vừa nghe cha ngươi nói ngươi tới bán đồ cưới còn đem đại đệ của ngươi chuộc ra, cũng không thể tin được!"Diệp Lưu thị một tay bắt lấy cánh tay cháu gái, kích động nhìn nàng, trong mắt nổi lên nước mắt.

“Nãi nãi, là con! "Diệp Thanh Vũ gật gật đầu, mũi hơi cay, ánh mắt cũng có chút đỏ," Lúc trước con không xứng đáng với các người, sai đến thái quá, về sau sẽ không bao giờ nữa.”

“Ngươi là nha đầu ngốc! "Diệp Lưu thị từ ái nhìn cháu gái, cao hứng quả thực không biết nói cái gì cho phải.

“Nương, sao đại ca đại tẩu con còn chưa ra? "Diệp Đại Hà cũng đi tới, mở miệng hỏi.

Diệp Lưu thị mở miệng: “Bận quá, quản sự Lý gia không cho rời đi, cha ngươi ở lại tiếp tục làm việc cho ta.”

“Hơn nữa, chúng ta vừa đi, tiền công buổi sáng cũng không có, đó chính là xuất lực vô ích cái gì cũng không vớt được, quá thiệt thòi. Để bọn họ ở đây làm xong đi, chúng ta về nhà trước.”

“Cha cũng nói, để chúng ta về trước. "Diệp Thanh Phong cũng mở miệng.

Đại ca cùng nương đều nói như vậy, Diệp Đại Hà cũng không có ý kiến.

Diệp Thanh Vũ mặc dù cảm thấy giữ cha nương ở đây làm việc, luôn cảm thấy trong lòng không thỏa đáng, nhưng là nghĩ không ra biện pháp tốt hơn.

Những người này ngoại trừ Nhị thúc, đều già yếu bệnh tật, ở lại cũng không giúp được gì, Còn rất phiền phức.

Hơn nữa, còn có rất nhiều đồ phải mang về, nếu không có Nhị thúc nặng nhọc, bọn họ cũng không gánh nổi một trăm cân mì thô, Nhị thúc cũng tất nhiên muốn đi theo cùng nhau trở về.

Diệp Lưu thị quay đầu, muốn nhìn xem đại tôn tử thế nào, hai ngày nay ở nhà Lý địa chủ có chịu tội hay không.

Nhưng vừa quay đầu lại, thấy dưới đất có ba cái túi vải lớn, trên tay đứa cháu lớn còn xách rất nhiều đồ, lập tức kinh ngạc mà trừng to hai mắt, "Ai u, các ngươi sao mua nhiều đồ như vậy a!"